Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 185: Đổi tướng

Hạ Ảnh nói xong tình huống của kinh thành với Ôn Uyển thì lại hồi báo tình huống chiến sự của duyên hải. Trận chiến vùng duyên hải này đánh cũng đã hơn hai tháng rồi. Lần này không chỉ không hoàn toàn tiêu diệt sạch sẽ được giặc oa lúc trước ( tổng bộ còn không có bị sa lưới ) còn có hành động càn rỡ của hải tặc. Năm nghìn người Hổ Uy Quân so sánh với nhân số của những hải tặc này thì còn kém khá xa, cho nên cuộc chiến này miễn cưỡng đánh ngang tay. Đây là may nhờ năm ngoái Ôn Uyển đã chuyển một số tiền lớn xuống để mua quân nhu chiến hạm, hiện tại vừa lúc dùng tới. Nếu không còn không biết là cái dạng gì nữa.


Sắc mặt Hạ Ảnh thối thối nói: “Từ Trọng Nhiên dâng sổ con lên, muốn xin triều đình cho quân nhu lương thảo. Lục hoàng tử ngăn chặn sổ con không phát. Căn cứ theo tin tức có được thì có trọng thần đề nghị xin Lục hoàng tử đổi tướng. Đổi thành Văn Dược, nói Văn Dược thân kinh bách chiến, nếu là do Văn Dược xuất mã thì nhất định sẽ mã đáo thành công.”


Ôn Uyển nghe được thành ngữ mã đáo thành công này thì bật cười: “Tướng lãnh lại dễ đổi như vậy sao?” Từ Trọng Nhiên đối với quân địch đông đảo ở trước mặt, dưới tình huống vũ khí thiết bị đều so ra kém với người ta mà có thể đánh ngang tay đã là rất tốt rồi, ít nhất chứng minh Từ Trọng Nhiên là rất có tướng làm tướng quân. Hiện tại đổi tướng cũng phải nhìn xem Hạo thân vương có đáp ứng hay không?


Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa có phải là đã sớm dụ liệu được tình huống này không, cho nên lúc ban đầu mới đề nghị Từ Trọng Nhiên. Quận chúa, nếu như thật sự Lục hoàng tử hạ lệnh đổi tướng thành Văn Dược thì phải làm như thế nào?”


Ôn Uyển không lo lắng Văn Dược có thể thượng vị. Có Hạo thân vương chống lưng ở đây, nhất thời muốn đổi tướng cũng không phải dễ dàng như vậy. Hiện tại Hạo thân vương không xuất hiện không có nghĩa là để cho Văn Dược tùy ý giẫm đạp lên người nhà của ông. Nhưng dưới đáy lòng Ôn Uyển rốt cuộc cũng cảm thấy hoang đường, cười lạnh nói: “Để cho một kẻ chuyên đánh trên đất liền đi tham gia thủy chiến, những người này thật đúng là âm độc, bọn chúng muốn Hổ Uy Quân toàn quân bị diệt sao?” Để cho Văn Dược tiếp nhận vị trí của Từ Trọng Nhiên. Văn Dược là tướng quân thân kinh bách chiến cực kỳ có kinh nghiệm cũng không phải là giả. Ôn Uyển không có phủ nhận bản lãnh của Văn Dược, nhưng nếu để cho một tướng lãnh có thói quen lục chiến ( đánh trên đất liền ) đi chỉ huy hải chiến. Ôn Uyển không cần suy nghĩ cũng biết cuộc chiến này trăm phần trăm là phải thua. Những người này muốn cho duyên hải bị đại loạn, thật đúng là hi vọng thiên hạ này càng loạn càng tốt, sau đó đục nước béo cò.


Ở phương diện quân sự Hạ Dao hiểu một chút, nhưng Hạ Ảnh thì một chữ cũng không biết. Cho nên Hạ Ảnh chỉ nghe , cũng không có đặt câu hỏi.


Linh Đông không nhịn được hỏi: “Cô cô. Văn Dược cũng là tướng quân thân chinh bách chiến, tại sao thay thế tướng lãnh thì Hổ Uy Quân lại toàn quân bị diệt được?” Nhờ Ôn Uyển chỉ dạy nên Linh Đông đối với nền tảng của những đại thần trong triều này cũng biết khá tường tận.


Ôn Uyển giải thích cho Linh Đông biết sự khác nhau giữa lục chiến cùng hải chiến: “Lục chiến việc suy nghĩ tới các nhân tố tự nhiên so với hải chiến giảm thiểu đi rất nhiều, người có thói quen lục chiến sẽ rất khó thích ứng với hải chiến.” Lục chiến cùng hải chiến có hoàn cảnh tác chiến hoàn toàn không giống nhau. Lục chiến chỉ cần binh cường ngựa tốt, vũ khí tốt, tướng lãnh chỉ huy thích đáng, thỏa mãn những thứ này cũng là xấp xỉ rồi. Nhưng hải chiến trừ những thiết bị cung ứng căn bản như binh khí hay chiến hạm , những thứ này đều là điều kiện khách quan, tướng lãnh khác chỉ huy thích đáng cũng được, nhưng trừ những thứ này thì còn phải suy nghĩ tới những nhân tốt bên ngoài, giống như khí trời, hướng gió, giờ sóng biển dâng và nhiều nhân tố khác nữa. Còn có, Binh lực phương bắc có thích ứng được với khí hậu của phương nam không, lại có, binh sĩ phương bắc phần lớn cũng đều không giỏi bơi lội, nếu mà rơi vào trong nước thì trăm phần trăm chính là chết rồi.


Hơn năm nghìn người Hổ Uy Quân đều là người phương nam, mọi người sẽ biết bơi lội, cũng vô cùng vạm vỡ. Hiện tại để cho Văn Dược một con vịt trên cạn mang them một đám không thạo thủy chiến thậm chí còn có người say tàu đi chỉ huy đánh trận hải chiến . Không nói trước Hổ Uy Quân có thể dùng bọn họ hay không? Ngay đơn giản giặc hoa và hải tặc cũng sẽ không cho mấy người các ngươi thích ứng với khí trời phương nam, có lỗ hổng này lộ ra thì kết quả là có thể đoán trước được.


Bạch Thế Niên là có vận may tốt, đi duyên hải trước. Danh tiếng vang xa rồi mới đi biên thành, nếu ngược lại thì tuyệt đối sẽ không có danh tiếng như hiện tại. Đây cũng là vận số. Văn Dược vừa bắt đầu đã thua rồi, về sau lại liên tục thuộc cuộc nên mới không đuổi kịp được.


Linh Đông há miệng: “Cô cô hiểu biết thật nhiều.” Cô cô ngay cả hành quân đánh giặc đều có thể hiểu thì còn có cái gì là cô cô không hiểu.


Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta hiện tại là đầu lĩnh của Hổ Uy Quân . Nếu cái gì đều không hiểu. Cho dù bị bọn họ lừa gạt cũng không biết rồi.” Những điều này đều là những thứ căn bản, chẳng qua nơi này giao thông không phát triển, hơn nữa mọi người cũng không quá chú trọng thủy chiến nên mới dẫn tới mù quáng.


Hạ Ảnh chờ Ôn Uyển nói xong với Linh Đông mới hỏi: “Quận chúa, triều đình không phát quân nhu lương thảo thì bây giờ nên làm như thế nào cho phải?”


Ôn Uyển cười nhạt: “Không phát đó là chuyện cuả triều đình, chẳng qua quân nhu lương thảo của Hổ Uy Quân không thể cắt đứt, để cho Đông Thanh hiệp trợ với Khương Lâm an bày thỏa đáng chuyện này đi.” Hổ Uy Quân là do nàng quản, không có quân nhu lương thảo chính là trách nhiệm của nàng. Để có thể lấy từ trong kho riêng của hoàng đế phát ra ngoài nên trước đó đã nói cùng với hoàng đế một chút. Về phần những binh lính khác, nàng không muốn nhúng tay vào nữa. Chuyện này cứ để cho Từ Trọng Nhiên quan tâm đi.


Hạ Ảnh cũng là ý này. Thật ra thì cả vùng duyên hải chủ lực chính là Hổ Uy Quân. Chỉ cần Hổ Uy Quân không có việc gì thì những chuyện khác đều dễ nói: “Cái này còn cần quận chúa tự tay viết ấn tín.” Lấy ra số bạc lớn như thế tất nhiên phải có tín tực do tự tay Ôn Uyển viết, cộng thêm ấn ký, nếu không thì ai cũng đừng nghĩ lấy được tiền của chi nhánh ngân hàng Quảng Nguyên ở hải khẩu được. Ngay cả bản thân Khương Lâm cũng không được .


Ôn Uyển gật đầu, lập tức liền viết mật thư, từ dưới cái gối lấy ấn tín ấn một con dấu xuống rồi mới giao cho Hạ Ảnh. Ôn Uyển làm những thứ này, Linh Đông đều ở đó nhìn , một chút cũng không có gì kiêng kỵ.


Chiến sự vùng duyên hải Ôn Uyển cũng không quá lo lắng, có chênh lệch nữa cũng không bằng hiện tại. Biên thành thì càng không cần lo, có hoàng đế trấn giữ, có Bạch Thế Niên ở bên cạnh hiệp trợ. Hiện tại lo lắng nhất chính là kinh thành. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển khó tránh khỏi sẽ có chút ít phiền não: “Ngươi nói cho ta biết, bọn họ rốt cuộc tra được thế nào? Đều đã ba ngày rồi, không phải nói ba ngày có thể an bài thỏa đáng rồi?” Ôn Uyển cũng không biết những người này là làm cái gì.


Hạ Ảnh lắc đầu.
Ôn Uyển bất mãn lầm bầm : “Trước kia nghe Hạ Dao thỉnh thoảng đề cập tới Thần Cơ Doanh, mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng mọi người đều là nhân tài trong vạn người chọn một. Thời gian qua bao lâu rồi mà còn không tìm được tung tích. Sao lại đều thoái hóa hết rồi?”


Ôn Uyển nói xong câu đó, phát hiện sắc mặt Hạ Ảnh có chút mất tự nhiên. Lập tức trong lòng rùng mình: “Không đúng, người của Thần Cơ Doanh người thể nào kém như vậy. Còn có người của {ám vệ} cũng không thể ngu ngốc như thế. Có phải các ngươi có chuyện gì gạt ta hay không ?” Hoàng đế tự mình điều khiển những ám vệ kia nàng cũng không quá hiểu rõ. Nhưng người mà ông ngoại hoàng đế để lại cho cậu hoàng để, chỉ cần nhìn một mình Võ Tinh thôi cũng biết bọn họ khẳng định không kém rồi.


Khóe miệng Hạ Ảnh mấp máy vài cái, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.


Ôn Uyển chán nản: “Ngươi đừng nói cho ta biết, những thứ tinh anh này toàn bộ đều đi biên thành, chỉ để lại mấy kẻ không ra gì cho ta.” Nếu là như vậy, cậu hoàng đế cũng quá mức bất công rồi, khó trách lại cần thời gian lâu như vậy.


Hạ Ảnh yếu ớt nói: “Cũng không phải , còn để lại một nửa. Cũng đủ đối phó với những người này rồi.”
Ôn Uyển bỉu môi. Đủ đối phó với những người này còn cần thời gian dài như vậy. Khụ, làm hoàng đế chính là ích kỷ như vậy a!


Hạ Ảnh thấy thần sắc lạnh nhạt của Ôn Uyển, vội vàng nói: “Quận chúa yên tâm, trong ngoài phủ quận chúa đều là người của chúng ta. Tuyệt đối bảo đảm Quận chúa an toàn.” Hạ Ảnh biết điểm mấu chốt của Ôn Uyển là ở đây, chỉ cần không liên lụy tới an toàn của bản thân thì những thứ khác Quận chúa sẽ không quá so đo.


Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng, không nói cái gì nữa.


Hạo thân vương đối với việc Lục hoàng tử giữ tấu không phát cũng không có ý kiến gì nhưng đối với việc Lục hoàng tử muốn đổi con rể Từ Trọng Nhiên đi thì sắc mặt âm trầm. Thật ra Hạo thân vương biết, Lục hoàng tử rõ ràng đang ép mình mau chóng tỏ thái độ, tỏ thái độ ủng hộ hắn. Bên phía Tôn thất bởi vì ông và Thuần vương đều tỏ thái độ trung lập nên hơn phẩn nửa cũng là thái độ ngắm nhìn. Lục hoàng tử làm như vậy, nhưng thật ra là xao sơn chấn hổ.


Hạo thân vương ở thư phòng trầm ngâm hồi lâu sau hỏi: “Trong phủ Quận chúa có động tĩnh gì hay không?” Ông thật không tin, đến bây giờ Ôn Uyển còn có thể bảo trì bình thản.


Một lát sau, có một người đi vào bẩm báo nói: “Vương gia, Phủ quận chúa không có hành động gì bất thường. Trừ ngày hôm qua Linh Đông điện hạ đi vào, trong phủ quận chúa cũng chỉ có một mình Hạ Hương là ra vào. Ngay cả người chọn mua đồ cũng không có đi ra ngoài, là do Trịnh Thịnh phân phó cho hộ vệ đem danh sách đưa ra ngoài. Những tiểu thương kia đem đồ ăn đưa đến cửa sau. Nội tình trong phủ quận chúa như thế nào không ai biết gì cả.”


Hạo thân vương nhíu chân mày.


Phụ tá phía dưới căn bản đều đề nghị Hạo thân vương giữ thái độ mềm mỏng, nhưng là Hạo thân vương vẫn nhíu chân mày: “Chờ một chút.” Không thấy động tác của Ôn Uyển ông không yên lòng. Tin tức của Hoàng đế bên kia ông cũng không nhận được, vẫn còn cần phải xem một chút.


Mặc dù trên mặt Hoàng đế coi trọng Hạo thân vương, nhưng vẫn là vị trí tương đối mẫn cảm, tỷ như quân quyền vẫn sẽ không để cho Hạo thân vương nhúng tay. Hạo thân vương cũng biết điểm kiêng kỵ của mình cho nên lần này dưới tác dụng ngăn cách từ hai phía, Hạo thân vương cũng không nhận được tin tức


Còn có càng không yên lòng hơn ông, người này chính là Hà thị. Hà thị hỏi nha hoàn bên cạnh: “Chủ thượng bên kia nói như thế nào?” Ôn Uyển Quận chúa phải trừ, tin tưởng điểm này chủ thượng so với nàng càng hiểu hơn. Nàng bây giờ đang chờ chủ thượng ra lệnh.


Nha hoàn gật đầu: “Chủ thượng nói, thời cơ còn chưa chín mùi, đợi thêm một chút nữa.” Thật ra thì chủ thượng của bọn họ còn đang chờ tin tức ở biên thành bên kia. Nếu hoàng đế băng hà, Lục hoàng tử sẽ thượng vị thành hoàng đế, như vậy thì bọn họ có thể chậm rãi từ từ thu thập Ôn Uyển. Nếu hoàng để tỉnh lại thì bọn họ phải lập tức động thủ. Bất kể thành công hay không, tên đã lắp vào cung là không thể không bắn. Dù sao đợi thêm cơ hội như vậy nữa thì còn không biết là chờ tới ngày tháng năm nào!


Mà ở sơn thôn Hạ Dao thấy Minh Duệ và Minh Cẩn hiện tại đang ngày một gầy nhiều hơn thì trong đầu rất là lo lắng. Võ Tinh an ủi nàng nói: “Đừng nóng vội, chờ trong kinh thành có tin tức tốt truyền đến, bọn họ sẽ không cần phải lo lắng nữa. Đến lúc đó phải bồi bổ cho bọn nó thật tốt, trước lúc trở lại kinh thành để cho quận chúa thấy hai đứa bé không gầy đi là được.” Muốn nuôi cho hai đứa bé không công thành mập mạp chính là không thể nào . Hiện tại trời rất nóng, hai hài tử ngày ngày luyện công, buổi tối cũng vô cùng bận rộn. Lại cộng thêm mỗi ngày đều lo lắng cho sự an toàn của quận chúa, nghĩ muốn mập là khẳng định không được. Chẳng qua chờ chuyện này qua đi rồi, lại nuôi cho cường tráng một chút, mập một chút vẫn là có thể.


Trong nội tâm Hạ Dao rất sầu lo: “Huynh nói xem, hiện tại cũng đều đến tháng chín rồi, làm sao mà một chút tin tức cũng không có ? cái này thật quá lâu, đều sắp một tháng rồi.” Dựa theo Hạ Dao tính toán, nửa tháng thời gian cũng đủ để làm xong rồi. Không ngờ đã sang tháng kế tiếp rồi, cũng không biết là kinh thành có xảy ra biến cố gì, để cho kế hoạch thay đổi rồi hay không? Đây mới là chuyện Hạ Dao lo lắng nhất.