Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 179: Thái tử trúng độc (thượng)

Trưa ngày hôm sau, Ôn Uyển nhận được tin nói thái tử bị ám sát trên đường đến hoàng cung. Nhưng mà toàn bộ thích khách đều bị giết sạch.
Thái tử không có chuyện gì, theo lệ thường thì phải vào hoàng cung.


Chân mày Hạ Ảnh nhăn lại, chỉ thấy có chút kỳ quái: “Những người này sao lại ám sát giữa đường?” Thái tử lại không ngốc, lúc này bên cạnh tất nhiên có rất nhiều hộ vệ, hơn nữa võ công đều là nhất đẳng.


Ôn Uyển cũng thấy kỳ quái, sau khi suy nghĩ một chút thì nói: “Ngươi nói ám sát giữa đường tốt hay là mưu hại tốt hơn? Rõ ràng ám sát giữa đường là hạ sách. Nửa đường ám sát thật là bọ ngựa nhỏ không biết tự lượng sức mình. Thái tử dù có ngốc đến mức nào thì cũng không thể không biết bảo vệ bản thân thật tốt trong lúc quan trọng này.


Hạ Ảnh cũng lắc đầu,tỏ vẻ tạm thời vẫn chưa nghĩ thông suốt: “Nếu nói cậy mạnh khẳng định không phải. Lần này có thể là một lần dò xét. Ám sát tuyệt đối không thể thiếu được.” Phải nhớ, gây rối giết thái tử là biện pháp nhanh nhất. Đến lúc đó ngũ hoàng tử và lục hoàng tử sẽ tranh vị, kinh thành lâm vào nội loạn.


Ôn Uyển nhìn mặt trời rực lửa bên ngoài: “Ngươi nói cũng không phải không có khả năng. Lần này có lẽ chỉ là một lần dò xét.” Nói xong lại hỏi: “Bên hoàng hậu thế nào rồi? So với Đông Cung hậu cung còn sơ hở hơn.” Hậu cung phức tạp hơn Đông Cung nhiều lắm, dù thế nào Hải Như Vũ cũng nắm giữ hậu viện, Quách thị chỉ dựa vào tình cảm mà ra oai. Nhưng Ôn Uyển không tin với sự thông minh của Hải Như Vũ sẽ không đấu lại Quách thị. Hiển nhiên Hải Như Vũ có điều cố kỵ, nhưng việc này cũng không gây trở ngại đến việc nàng ta nắm hậu viện trong tay. Hoàng cung lại khác, hậu cung mặc dù đã thanh tẩy nhiều lần nhưng rất khó tẩy sạch vì mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp. Ôn Uyển chỉ hi vọng thái tử thật cẩn thận một chút. Tốt nhất là đến hoàng hậu cũng phòng bị một hai.


Trong lòng Ôn Uyển thở dài, chuyện gì cũng không thể lưỡng toàn. Nếu thái tử cẩn thận quá mức thì nàng phải đợi lâu, công việc có thể tiến triển không thuận lợi.


Ôn Uyển nghĩ tới đây lắc đầu.Bất kể thái tử sống hay chết, hoàng đế trở lại thái tử cũng không có quả ngon mà ăn. Thuận theo tự nhiên đi…..
Lo lắng của Ôn Uyển rất nhanh thành thật. Hai canh giờ sau Ôn Uyển nhận được tin thái tử bị trúng độc ở cung Khôn Ninh, hiện đang hôn mê bất tỉnh.


Ôn Uyển nghe tin tức kia lập tức cho người đưa Linh Đông đến. Nói chuyện này cho Linh Đông: “Cháu về mau đi!” Phụ thân bị trúng độc hôn mê bất tỉnh, làm con phải ở bên cạnh. Nếu không, thái tử mà thực sự qua đời Linh Đông sẽ phải đeo trên lưng tội danh bất hiếu, Linh Đông dù có năng lực cũng không thượng vị được. Cho nên Linh Đông phải trở về, dù có nguy hiểm ở Đông Cung. Hoàng cung cũng rất nguy hiểm nhưng không thể không trở về.


Linh Đông nhìn Ôn Uyển, ánh mắt vừa thống khổ vừa quấn quýt.


Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Linh Đông, trong lòng nhói đau. Nàng biết nàng làm vậy là rất tàn nhẫn, nhưng điều đầu tiên một thượng vị giả phải thỏa mãn đó chính là phải dùng lý trí chiến thắng tình cảm. Thân là một minh quân, vì đại cục có thể hi sinh bất luận kẻ nào. Cho nên Ôn Uyển dùng thủ đoạn gần như tàn nhẫn này để ma luyện Linh Đông, muốn Linh Đông có thể dùng lý trí chiến thắng tình cảm, lựa chọn có lợi nhất với hắn.


Ôn Uyển thấy thần sắc đau lòng, bi thống của Linh Đông, rốt cuộc vẫn không đành lòng, cố ý lấy giọng bình thản nói: “Hoàng gia gia cháu năm đó đã trải qua hàng trăm lần ám sát đều bình an vô sự. Cô cô cháu cũng mấy lần cửu tử nhất sinh. Đều đã vượt qua. Phụ vương cháu có thể qua hay không còn phải xem chính bản thân hắn. Linh Đông, không có ai thuận buồm xuôi gió, muốn lấy được thứ thường nhân không lấy được nhất định phải bỏ ra thứ thường nhân không bỏ được. Một chút trở ngại cũng không vượt qua được thì chỉ có thể là bia đở đạn. Linh Đông, cháu nên biết phụ vương cháu biết rõ tình cảnh của mình. Muốn trách chỉ có thể trách hắn không cẩn thận.” Đây cũng là Ôn Uyển biến tướng trấn an Linh Đông, chuyện của thái tử không liên quan đến hắn.


Lại nói thái tử xảy ra chuyện Ôn Uyển đã sớm dự liệu nhưng không ngờ lại trúng chiêu ở cung Khôn Ninh. Cung Khôn Ninh, là chỗ của hoàng hậu nha!
Linh Đông vẫn duy trì trầm mặc.


Sắc mặt của Ôn Uyển vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Hạ Ảnh kinh hãi: “Linh Đông, cháu có thể trách cô cô độc ác, cũng có thể đẩy trách nhiệm trong chuyện này cho cô cô. Nhưng Linh Đông, cháu phải nhớ kỹ, một thái tử không thể bảo vệ mình thì không có tư cách đi lên bảo vị.” Ngừng một chút rồi nói: “Linh Đông, đừng nói phụ vương của cháu, chính cháu cũng vậy, hoàng gia gia cháu sẽ không trao ngôi vị hoàng đế cho một người mà đến bản thân mình cũng không bảo toàn được.” Không thể bảo vệ chính mình chỉ có thể biến thành bia đở đạn. Đừng nói thái tử và Linh Đông, chính nàng cũng vậy.


Linh Đông nghe lời này của Ôn Uyển vội lắc đầu giải thích: “Cô cô, cháu không có nghĩ như vậy. Cháu chỉ đang nghĩ sao phụ vương lại trúng độc ở cung Khôn Ninh?” Linh Đông cũng không phải người không nói đạo lý. Chuyện này không quan hệ đến cô cô mặc dù cô cô biết phụ vương sẽ bị người tính kế. Nhưng như lời cô cô nói, thân là thái tử một nước, thì phải có khả năng bảo vệ mình thật tốt. Chỉ là hắn cho rằng ám sát (bên cạnh thái tử đúng là dẫn theo rất nhiều hộ vệ cao thủ). Điểm này hắn cũng không lo lắng. Chẳng qua thật ngàn vạn không ngờ lại xảy ra chuyện không may ở chỗ của hoàng tổ mẫu.


Ôn Uyển không nói nhiều nữa: “Cháu cũng biết chuyện gì xảy ra rồi? Cô cô hiện tại không đi được, không cần giúp cô hỏi thăm.”


Ôn Uyển nhìn Linh Đông đau khổ như vậy nàng cũng đau khổ. Từ tận đáy lòng mà nói nàng cũng muốn Linh Đông giống như Minh Duệ, Minh Cẩn, có thể sống thật tốt dưới sự che trở của nàng, có một tuổi thơ không sầu lo. Nhưng nàng lại không thể, nếu làm vậy là hại Linh Đông. Linh Đông muốn sống sót thì đó là con đường duy nhất của hắn. Cho dù phía trước có núi đao biển lửa hắn cũng phải đi qua.


Khóe mắt Ôn Uyển ươn ướt: “Hạ Ảnh, hiện tại ta có chút hối hận.” Hối hận ban đầu không nên mềm lòng, nhân nhượng Hải Như Vũ. Để đến hiện tại kéo cả mình vào. Thấy Linh Đông đau khổ như vậy sao nàng dễ chịu được. Nhưng lý trí lại bảo nàng một lần nữa để Linh Đông đi qua hố lửa, trên đầu mũi dao. Đây mới thật là một loại đau khổ.


Ôn Uyển thật hối hận. Đây đều là hậu hoạn khi đó nàng muốn tìm một đường lui mà thu nhận. Sớm biết vậy tìm đường lui cái gì, là tự mình chịu tội. Nhất ẩm nhất trác, khi đó xuất phát điểm của nàng không đơn thuần cho nên đây là trừng phạt ông trời dành cho nàng.


Linh Đông đến hoàng cung, rất nhanh đã biết tại sao thái tử lại trúng độc trong cung. Trong cung Khôn Ninh của hoàng hậu có mật thám, tên mật thám này còn là người đắc lực nhất bên người hoàng hậu. Dạo này mặc dù thái tử vạn phần phòng bị nhưng lại không phòng bị mẹ ruột mình, cho nên một chút sơ hở đã trúng chiêu rồi.


Sau khi Ôn Uyển biết tin này, sắc mặt đen lại. Ma ma bên cạnh hoàng hậu, đó là ma ma đã đi theo hoàng hậu ba mươi năm rồi. Sao bà ta lại hạ độc thái tử chứ? Ôn Uyển suy ngẫm, không rét mà run: “Ngươi đừng nói là ma ma kia là do Hiền phi an bài.” Nếu thật như vậy người phụ nữ kia thật quá kinh khủng. Một con cờ sâu như vậy.


Ôn Uyển nghĩ tới đây, run lên một cái.


Lời đến khóe miệng của Hạ Ảnh cuối cùng lại thay đổi: “Không phải, là bị người sai khiến, ma ma kia là bị người ép buộc, mất đi bản tính nên mới phát rồ làm ra chuyện tình bực này.” Lời của Ôn Uyển không khớp hẳn với chân tướng nhưng cũng đến gần sự thật rồi.


Ôn Uyển cười lạnh: “Ngươi cho ta là kẻ ngu hay bản thân ngươi ngốc?” Dùng lời nói dối như vậy lừa gạt nàng. Cho rằng đầu nàng úng nước rồi sao?
Hạ Ảnh buồn bực không lên tiếng.


Ôn Uyển nhìn bộ dáng kia của nàng cũng biết nữ nhân này sẽ không nói chân tướng cho nàng biết. Ôn Uyển cũng không định hỏi, cho dù không hỏi nàng cũng đoán được đại khái. Nói thế nào đi nữa thì chuyện lần này hoàng hậu cũng có trách nhiệm. Nhưng thái tử cũng phải tự mình chịu hơn phân nửa trách nhiệm. Mà chủ sự phía sau thực khiến trái tim Ôn Uyển lạnh giá không dứt. Hiền phi đã chết, sớm biến thành tro rồi, sao còn ở đây gây chuyện chứ? Rốt cuộc là người nào, không, người trong hoàng gia này ai cũng đáng nghi! Đã chết cũng không bỏ qua, quá kinh khủng, thực lòng cảm thấy người phụ nữ đó không phải người.


Hải Như Vũ nhận được tin lập tức chạy vào hoàng cung. Vừa vào cung đã nghe tin hoàng hậu kinh sợ quá độ, giờ vẫn hôn mê. Trong mắt Hải Như Vũ dần hiện lên vẻ ngoan lệ. Hoàng hậu, nếu không phải tại hoàng hậu sao thái tử lại trúng độc? Chẳng qua bây giờ không phải lúc truy cứu cái này. Hiện tại phải làm thế nào để thái tử nhanh chóng tỉnh lại, chậm sẽ sinh biến. Nếu thái tử không còn, để lại cô nhi quả phụ các nàng sẽ như thịt cá trên thớt mặc người chém giết.


Nhưng đợi đến khi nhìn thấy thái tử hôn mê bất tỉnh, sắc mặt đen sì, Hải Như Vũ cơ hồ muốn ngất. Đợi sau khi thái y cố gắng cứu chữa, toàn bộ đều lắc đầu, thái y đã dốc toàn lực nhưng thái tử vẫn không tỉnh, bọn họ không nắm chắc bao giờ thì thái tử tỉnh.


Hải Như Vũ nghe vậy cảm giác như trời sắp sập xuống. Nhưng nhìn Linh Nguyên ở bên cạnh, Hải Như Vũ cắn chặt răng, khóe miệng rỉ máu. Hải Như Vũ dùng sự đau đớn này khiến mình tỉnh lại, không được, nàng không thể gục ngã, nếu nàng ngã xuống, cả nhà nàng sẽ thành thịt cá trên thớt của người khác.


Hải Như Vũ nắm chặt tay, nhất định phải chống đỡ, chống đỡ đến khi thái tử tỉnh lại. Nhưng trước lúc thái tử tỉnh nên làm như thế nào. Hải Như Vũ đột nhiên nhớ tới năm đó Ôn Uyển cũng đột nhiên trúng độc, cuối cùng hữu kinh vô hiểm. Lập tức cho người đến phủ quận chúa mời Ôn Uyển tới đây. Hải Như Vũ đã mất đi lí trí vốn có, nàng chỉ là một phụ nhân, có thể quản tốt nội cung nhưng không thể nhúng tay vào chính vụ. cho nên nàng phải tìm một người mà nàng tín nhiệm, rồi người có thể trấn được người tiền triều. Mà người này trừ Ôn Uyển thì không còn ai.


Người tới âm thầm kêu khổ trong lòng. Quận chúa há lại để họ gọi tới là tới.


1500 tinh binh hoàng thượng cho trước khi đi cũng không phải ngồi không. Mấy tháng này bất luận thái tử ân uy tịnh thi thế nào cũng không thể khiến đầu lãnh của bọn họ nghe theo sai bảo. Hiện tại muốn quận chúa vào cung, nếu quận chúa nguyện ý vậy thì vui vẻ rồi, cưỡng bức là không thể. Trừ phi có thể giết hết hai ngàn hộ vệ này. Nhưng muốn giết hết tinh binh trong phủ quận chúa mà không có lý do chính đáng cũng không phải là thái tử muốn diệt là diệt.


Đúng lúc đó thì Dung ma ma bên cạnh nói Linh Đông điện hạ tới.
Hải Như Vũ nhìn thấy vẻ mặt đau thương lo lắng của Linh Đông, như người chết đuối vớ cọc, Hải Như Vũ nắm lấy tay Linh Đông.


Dung ma ma nhìn thấy Hải Như Vũ mất bình tĩnh, lập tức khẩn trương. Bà lo lắng Hải Như Vũ mất lý trí muốn Linh Đông đi cầu xin Ôn Uyển, nếu nói ra vậy sẽ lâm vào cảnh không thể cứu vãn với Linh Đông điện hạ. Sau này sẽ không nhờ vả được Trường Tôn điện hạ, ngược lại phải trông cậy vào Linh Đông điện hạ rồi.


Dung ma ma lập tức bất chấp tôn ti khác biệt, nắm lấy tay Hải Như Vũ, nói thầm bên tai nàng ta mấy câu. Cũng vì động tác lần này của Dung ma ma, Hải Như Vũ đem lời đã đến cổ họng nuốt vào. Lại nói những lời không phải lúc trước định nói: “Linh Đông, con lập tức đến phủ quận chúa hỏi cô cô con một chút, hỏi cô con Mộc thần y ở đâu. Chỉ cần có thể tìm được Mộc thần y, phụ thân con sẽ không có chuyện gì.” Độc năm đó Ôn Uyển trúng lợi hại như vậy Mộc thần y cũng có thể cứu, không lý nào lại không cứu được thái tử.


Linh Đông lập tức nói: “Mẫu phi, con đi ngay.” Chuyện này hỏi cô cô cũng không sao, chẳng qua chỉ là cung cấp tin tức.
Ôn Uyển nghe báo nhanh như vậy Linh Đông đã trở lại, có chút kinh ngạc cho là thái tử đã tỉnh. Nói với Hạ Ảnh: “Thái tử không có yếu nhược như ta nghĩ.”


Hạ Ảnh lạnh lùng nói: “Chưa chắc, Linh Đông trở lại chưa hẳn là vì thái tử tỉnh, mà vì thái tử phi muốn cầu cạnh quận chúa. Nếu thái tử chết, muốn Linh Nguyên thượng vị nhất định phải có người ủng hộ. Mà quận chúa ủng hộ thì không thể thiếu.” Không phải Hạ Ảnh dùng ác ý phỏng đoán thái tử phi, mà thái tử phi chính là người như vậy.


Ôn Uyển lắc đầu: “Không hẳn.” Thấy Hạ Ảnh không đồng ý, cười nói: “Tuyệt đối sẽ không. Ít nhất trước khi thái tử chết thái tử phi sẽ không nói chuyện đó. Nếu không khi thái tử tỉnh lại địa vị của nàng ta và Linh Nguyên sẽ rất nhạy cảm. Hải Như Vũ thông tuệ như vậy sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó.”


Hạ Ảnh suy nghĩ kĩ, thấy Ôn Uyển nói đúng.


Chờ đến lúc hai người nghe nói thái tử phi hi vọng tìm được Mộc thần y, thì đều hoa hoa lệ lệ 囧. Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Năm đó, từ khi Mộc thần y đi, ta không có tin tức của ông nữa.” Hành tung của Mộc thần y phiêu hốt bất định, hơn nữa ông lại cực kỳ am hiểu thuật dịch dung, muốn tìm được ông đâu dễ như vậy. Năm đó lão sư có thể tìm được Mộc thần y cũng là số mệnh của nàng. Nếu không thần tiên cũng khó cứu.


Trong lòng Ôn Uyển hiểu rõ, bây giờ thái tử trúng độc muốn tìm Mộc thần y, cho dù truy được tung tích Ôn Uyển cũng khẳng định trăm phần trăm không tìm ra được. Đến nay Mộc thần y vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó hoàng đế diệt cả nhà ông (không cừu hận đó chính là thần rồi). Năm đó nguyện ý xuất thủ cứu nàng cũng là vì còn có ân tình của lão sư, mặc khác còn vì nàng làm nhiều việc thiện, cứu được vô số người. Hiện tại nếu Mộc thần y biết người cần ông cứu là thái tử ông sẽ trốn xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.


Trong lòng Ôn Uyển nghĩ vậy ngoài mặt không để lộ. Ban đầu nàng nói với Linh Đông muốn thượng vị phải trải qua vô số nguy hiểm, đây là ma luyện với Linh Đông. Hơn nữa Ôn Uyển nói thái tử có khả năng gặp nguy hiểm, đó cũng chỉ là suy đoán. Hơn nữa Ôn Uyển tin tưởng thái tử không thể không biết có người gây bất lợi cho hắn, nếu không thích khách đã ám sát thành công.