Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 168: Các loại đấu

Xe ngựa chạy phát ra tiếng kêu cộc cộc. Bên ngoài ồn ào, Hà thị ngồi ở trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Cung nữ bên người cũng cung kính mà ngồi bên cạnh.
Trong xe ngựa, yên tĩnh đến thần kỳ.


Đoạn đường này Hà thị đã suy nghĩ cẩn thận, chủ ý này hẳn là Thái tử phi đưa ra. Thái Tử phi muốn mượn tay Ôn Uyển Quận chúa cho nàng ăn thiệt thòi. Xem ra đây là nguyên nhân nàng ta không lấy lòng hoàng hậu. Nói thật, Hà thị cho rằng Ôn Uyển quận chúa là một người tâm tư cực kỳ thâm trầm, thường thường trong lúc bất tri bất giác, sẽ làm cho người ta mất đi tiên cơ. Năm đó nàng cho rằng chuyện vào cung đã trăm phần trăm không có vấn đề. Kết quả thiếu chút nữa làm cho nàng bị vứt bỏ.


Xa phu bên ngoài nói đã đến phủ Quận chúa. Nữ quan đi theo Hà thị xuống xe ngựa. Chờ mọi người đều xuống xe ngựa, nha hoàn tâm phúc của Hà thị lúc này mới mở miệng nói ra: “Vương phi, nghe nói Quận chúa cực kỳ khó đối phó. Người nói xem Quận chúa có thể làm khó dễ Vương phi hay không?”


Hà thị lắc đầu: “Không phải nói người đi truyền chỉ Quận chúa cũng không gặp sao? Chắc có lẽ Quận chúa cũng không gặp ta đâu.” Giữa hoàng hậu và Ôn Uyển có ân oán, Hà thị biết rất rõ ràng. Lúc trước thái giám đến tuyên ý chỉ cũng không gặp, thì một trắc phi nho nhỏ như nàng đoán chừng Ôn Uyển Quận chúa cũng không thèm gặp.


Đáng tiếc Hà thị không ngờ Ôn Uyển lại gặp nàng ta. Dĩ nhiên, ý nghĩ của Hà thị cũng đúng, Ôn Uyển nghe nói Hoàng hậu phái người đưa một chút dược liệu thuốc bổ cho nàng, còn phái người ân cần thăm hỏi nàng. Ôn Uyển rất phiền chán, vốn không có ý định gặp người thăm hỏi. Nhưng mà Hạ Ảnh nói người tới thăm hỏi là Hà thị ( nếu không phải Hà thị, Hạ Ảnh cũng sẽ không truyền lời), Ôn Uyển nghe được là Hà thị tới, thoáng chốc thay đổi chủ ý, chuẩn bị gặp Hà thị.


Trước kia Ôn Uyển cảm thấy Hà thị rất lợi hại, nhưng mà hiện tại lại không thể không thừa nhận, ở chung quanh đều là người thông minh, dưới tình hình đó sẽ càng ngày càng thông minh, nhưng mà nếu ở chỗ chung quanh toàn bộ đều là gỗ mục không khắc được thì sẽ khiến người thông minh này cảm thấy mình độc nhất vô nhị, lòng tự tin bành trướng, do đó trở nên ngu dốt. Hà thị hao hết tâm lực đem hoàng hậu đón trở về, đơn giản là muốn tìm một người có thể áp chế được mình. Lại không chịu nghĩ xem, thân phận Hoàng hậu là đủ, đáng tiếc bà ta có cái chỉ số thông minh này sao? Quyền thế của hoàng hậu hiện tại chủ yếu là dựa vào thái tử cùng Lục hoàng tử. Nàng ngay cả thái tử cùng Lục hoàng tử còn không sợ, còn có thể sợ một hoàng hậu chỉ biết giương nanh múa vuốt sao? Đón Hoàng hậu trở về, sẽ không tạo thành phiền toái cho nàng, nhưng sẽ tạo thành phiền toái rất lớn cho Thái tử và Thái tử phi, thậm chí Lục hoàng tử và Hà thị cũng bị kéo theo. Dù sao có một đồng đội heo cản trở, thật là chuyện bi thảm.


Hà thị nghe được Ôn Uyển muốn gặp nàng thì rất ngoài ý muốn, cảm thấy hơi nghi ngờ. Nhưng nàng ta cũng biết, ở Phong vương phủ nàng ta có thể đi ngang, ở hậu cung được hoàng hậu yêu thích mọi người cũng sẽ cho nàng ta mặt mũi. Nhưng ở phủ Quận chúa, nàng cái gì cũng không phải.


Hà thị tiến vào phòng ngủ của Ôn Uyển, nữ quan đi theo Hà thị cũng cùng đi vào. Hà thị và nữ quan đi vào thấy Ôn Uyển. Trong phòng ngủ không có mùi vị nặng gay mũi gì, ngược lại có một mùi thơm ngát nhàn nhạt. Trong phòng đặt hai bồn hoa bách hợp.


Hà thị đối với tình cảnh này trong nội tâm có chút lấy làm kỳ quái. Đây là gian phòng người bệnh sao? Đây là chỗ nhầm lẫn của Hà thị. Ôn Uyển có cách nghĩ không giống người khác, người nơi này vừa nhuốm bệnh liền đem cửa số đóng chặt, sợ bị gió thổi làm bệnh tình nặng thêm. Nhưng Ôn Uyển sinh bệnh là phải thông gió, bảo trì không khí trong lành mát mẻ ở trong phòng.


Hai người nhìn thấy Ôn Uyển, hướng về phía Ôn Uyển hành lễ, bất kể như thế nào, địa vị của Ôn Uyển đều chỉ dưới Hoàng hậu, ngay cả Hoàng Quý phi đều lui nhường một bước. Vào lúc Hà thị đứng dậy vụng trộm nhìn Ôn Uyển. Thấy lúc này khí sắc của Ôn Uyển không có tái nhợt như nàng tưởng tượng, dĩ nhiên cũng không có khả năng hồng nhuận phơn phớt, chỉ là giống như, ừm, giống như người bình thường.


Sau khi nữ quan hành lễ, cung kính nói: “Quận chúa, Hoàng hậu nương nương nghe nói Quận chúa sinh bệnh, thì đặc biệt lo lắng, cố ý phái chúng ta đến thăm Quận chúa.” Nữ quan kia thái độ rất cung kính.


Ôn Uyển nghe xong buồn cười nói: “Lo lắng? Ngươi coi Bổn cung là hài tử ba tuổi à? Hoàng hậu phái các ngươi tới, không phải là thăm, mà là muốn các ngươi đến xem có phải Bổn cung bệnh sắp chết rồi hay không? Nếu như các ngươi nói cho Hoàng hậu biết Bổn cung bệnh sắp chết rồi, tin tưởng hoàng hậu sẽ rất vui mừng.” Đã vạch mặt rồi, còn lưu lại thể diện cái gì? Ôn Uyển mới không có thời gian cùng hoàng hậu diễn loại xiếc nhàm chán này.


Trong lòng Hà thị rơi lộp bộp một cái, nữ quan thì sắc mặt lập tức trắng bệch. Hai người đều không nghĩ tới, Ôn Uyển quận chúa căn bản không có đem hoàng hậu để vào trong mắt. Nếu không thì sẽ không khẩu xuất cuồng ngôn thế. Nữ quan bị dọa, càng không muốn Ôn Uyển đem lửa giận phát tiết trên người mình, cho nên dứt khoát không lên tiếng.


Hà thị thấy nữ quan không lên tiếng, lúc này nàng ta cũng không thể hướng về phía nữ quan nổi giận. Ôn Uyển còn nhìn mình mỉa mai. Hà thị cười lớn nói: “Quận chúa đã hiểu lầm, mẫu hậu thật sự lo lắng Quận chúa…”


Mặt mũi Ôn Uyển tràn đầy mỉa mai nhìn Hà thị: “Hiểu lầm? Ngươi cho rằng đầu óc ta là rỉ sắt như Phong Quận Vương, ngươi nói cái gì sẽ tin ngươi cái đó sao? Đến nỗi Phong Quận Vương ngay cả đích trưởng tử cùng đích thê tử mình đều không cần, một lòng một dạ với ngươi, sau đó đòi sống đòi chết muốn đem ngươi phù chính.” Nói đến chỗ này thì dừng một chút rồi lại nói: “Hà thị, trước kia ta từng ở trong sách thấy nói có một loại nữ nhân, nghe nói là mị cốt thiên thành (xinh đẹp tự nhiên), nam nhân dính vào thì sẽ không rời đi được. Phong Quận Vương cũng là đời trước tích phúc khí rất nặng, mới có thể có được ngươi- mỹ nhân điên đảo chúng sinh,thiên kiều bá mị này ah! Đây cũng là điểm may mắn, lúc trước ngươi không có nhập hậu cung, nếu không còn không biết hậu cung sẽ chướng khí mù mịt như thế nào đó.”


Sắc mặt Hà thị lập tức trắng bệch, phải nắm chặc nắm đấm mới không có làm cho nàng mất đi khống chế. Đợi khi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy ủy khuất: “Quận chúa, ta biết rõ Quận chúa và Vương phi là tỷ muội khuê phòng. Nhưng mà ta thật không có…” Hà thị chỉ thiếu chút nữa là nói Phương Vũ Đồng nói những lời ác độc này đến vu hãm nàng.


Nữ quan khϊế͙p͙ sợ mà nhìn Hà thị, lại nhìn Ôn Uyển, sau đó không chút nghĩ ngợi lập tức quỳ xuống. Thời điểm lúc này, nàng phải làm một cọng cỏ non vô danh, không để Quận chúa nhớ đến.


Ôn Uyển cũng lười nhìn nữ quan này: “Ngươi về trước đi, Bổn cung còn có lời nói với Hà trắc phi.” Không biết Nữ quan này có phải là người của hoàng hậu hay không? Nàng đã chửi bới hoàng hậu như vậy, nữ nhân này nửa chữ cũng không thoát ra khỏi cổ họng. Có lẽ cũng không phải người của hoàng hậu, ừ, hẳn là người của Thái Tử phi rồi.


Nữ quan vội vàng đứng lên đi ra ngoài, giống như ở đằng sau có quỷ truy đuổi vậy, vội vã ra khỏi phòng. Những lời này nàng coi như mình không có nghe thấy qua.


Hà thị nhìn Ôn Uyển, đáy mắt kinh hoảng: “Thϊế͙p͙ thân không biết Quận chúa đang nói cái gì? Thϊế͙p͙ thân chỉ phụng mệnh Hoàng hậu vội tới đưa thuốc bổ cho Quận chúa.”


Ôn Uyển nhìn bộ dáng Hà thị hoảng loạn vô thố, cười nâng người tựa lưng trên đệm. Cái kinh hoảng này thật sự hay là giả vờ, trong lòng Ôn Uyển biết rất rõ ràng: “Giả vờ người vô tội cái gì? Ngươi là ai? Muốn làm cái gì? Bổn cung không dám nói là biết rành mạch, nhưng thực sự cũng đoán được bảy tám phần. Có muốn Bổn cung nói cho ngươi nghe hay không?” Bộ dáng Ôn Uyển tươi cười làm cho đáy lòng Hà thị vô cùng hốt hoảng. Lần này hốt hoảng thật sự. Bởi vì ánh mắt Ôn Uyển giống như có thể nhìn thấu nàng, biết được tất cả bí mật của nàng.


Hà thị nghĩ đến Ôn Uyển có thể biết được bí mật của nàng, trong mắt chợt lóe lên sát khí. Hạ Ảnh đối với sát khí rất mẫn cảm, ánh mắt rét lạnh nhìn Hà thị, khóe miệng nhếch lên bộ dáng không biết sống chết.


Hà thị ngẩng đầu, thời điểm nhìn phía Ôn Uyển, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh: “Quận chúa, ta không biết Quận chúa đang nói cái gì? Ta chỉ phụng ý của hoàng hậu đến thăm Quận chúa thôi.”


Ôn Uyển cũng không nói thêm: “Không biết hay là biết rõ, chính ngươi tự biết. Hạ Ảnh, tiễn khách.” Nói lập lờ nước đôi là được rồi, nhiều hơn nữa cũng không cần nói.


Thái độ lập lờ nước đôi này của Ôn Uyển, có thể người ta cho rằng đang nói lời lừa gạt, cũng có thể làm cho người ta cho rằng thật sự biết rõ, như vậy sẽ khiến người ta khó chịu nhất.


Hạ Ảnh đưa Hà thị đi ra ngoài rồi quay lại, rất không hài lòng nói Ôn Uyển: “Quận chúa, người làm gì mà nói những lời này với Hà thị.” Hạ Ảnh không đồng ý Ôn Uyển nói những lời này, cho rằng quá mức mạo hiểm, liều lĩnh.


Ôn Uyển tựa ở đầu giường: “Không như vậy sao có thể làm cho bọn hắn ra tay? Chẳng lẽ muốn một mực tiếp tục như vậy, cái gì đều không làm, đợi bọn hắn từ từ đến giày vò ta sao?” Những người này không động thủ, Ôn Uyển cũng chỉ có thể nhìn xem. Đợi tiếp thì Ôn Uyển đều có chút không kiên nhẫn được nữa.


Hạ Ảnh biết rõ biện pháp này rất hiệu quả: “Quận chúa, làm như vậy tất nhiên là có thể có tác dụng. Nhưng mà Quận chúa sẽ rất nguy hiểm.”


Ôn Uyển cười khẽ: “Ta có ngày nào không phải sống ở trong nguy hiểm.. Những người này sớm hận không thể trừ khử ta nhanh hơn. Ngươi không cần lo lắng, Hà thị chỉ là một quân cờ nho nhở. Ta chỉ muốn để cho nàng ta quấy nhiễu người sau lưng một chút. Tác dụng nhiều hơn nữa cũng không có.” Ôn Uyển nghĩ tới đây, quay đầu hỏi: “Hạ Ảnh, tin tức cậu hoàng đế băng hà lúc nào truyền đến?” Diễn trò phải làm nguyên bộ, nếu cậu hoàng đế đã truyền đến tin hôn mê bất tỉnh, vậy khẳng định phải truyền đến tin dữ rồi. Nếu không những người này khẳng định còn tiếp tục đứng ngoài quan sát. Chẳng qua Ôn Uyển đối với việc người này cẩn thận như vậy có chút nghi hoặc.


Hạ Ảnh suy nghĩ xong rồi nói: “Có lẽ là mấy ngày nữa.”


Ôn Uyển nói ra nghi hoặc vừa rồi: “Người cẩn thận như vậy tuổi khẳng định không nhỏ. Nhưng vì sao lúc trước đều không có gợn sóng gì, hai năm qua mới gây chuyện chứ? Cái này rất kỳ quái a?” Vốn tưởng rằng là người Triệu Vương lưu lại hạ thủ. Nhưng mà bọn người này ra tay đều rất lão luyện. Nhi tử Triệu Vương không có khả năng lớn tuổi như vậy, về phần nói phụ tá bên cạnh. Ôn Uyển biết rõ không có người nào lão luyện lợi hại như vậy.


Hạ Ảnh bỗng chốc bị hỏi đến, cũng không giải thích được cái nguyên cớ gì?


Ôn Uyển rất buồn bực: “Tuy Hạ Dao không có nói nhiều với ta về Thần Cơ Doanh, nhưng mà đôi câu vài lời ta cũng biết, hiệu suất làm việc của Thần Cơ Doanh luôn rất cao. Sao trong thời gian dài như vậy đều không tra ra cái gì, chuyện gì xảy ra?” Cảm giác rất quái dị.


Hạ Ảnh lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng lắm.” Kỳ thật không phải không rõ ràng, mà là quá rõ ràng nên không dám nói với Ôn Uyển. Chuyện lần này, căn bản không có người của Thần Cơ Doanh tham gia vào, nói với Quận chúa như vậy, đơn giản chỉ là để cho Quận chúa yên tâm.


Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe được người Đông cung tới, nói Thái Tử phi nhớ nhi tử, muốn đón Linh Đông trở về. Hạ Ảnh sắc mặt lập tức thay đổi.


Nhưng Ôn Uyển lại cười làm trò với người trước mặt, lại để cho nha hoàn đi gọi Linh Đông đến, nói với Linh Đông chuyện này. Linh Đông nói với người tới: “Thân thể cô cô còn chưa khỏe hẳn, tạm thời ta không muốn rời đi. Ngươi nói với mẫu phi, đợi thân thể cô cô tốt hơn, ta lập tức trở về Đông cung.”


Ôn Uyển liếc nhìn Linh Đông, cười đến đáy mắt: “Ở chỗ cô cô rất nguy hiểm, con vẫn nên hồi trở lại Đông cung đi.” Phủ Quận chúa hiện tại nguy cơ tứ phía. Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đã sớm là oan gia với nàng. Thái tử lôi kéo không thành, ai biết có thể chó cùng rứt giậu hay không? Linh Đông ở chỗ này cũng ngăn cản không được chuyện này. Nếu như trở về thì tốt hơn.


Dĩ nhiên, những điều này đều là tình hình ngoài mặt. Tình hình thực sự là, phủ Quận chúa so với Đông cung còn an toàn hơn nhiều. Trừ phi là ai muốn tạo phản, nếu không còn không có ai dám không thông qua sự đồng ý của nàng mà đi vào trong phủ đệ của nàng.


Linh Đông lắc đầu: “Cô cô, Minh Duệ và Minh Cẩn đều không ở bên cạnh người, bây giờ người lại sinh bệnh. Nếu như con cũng đi rồi, thì chỉ còn lại một mình cô cô. Cô cô, chờ người hết bệnh, con lại trở về Đông cung.” Đây là lời nói phát ra từ nội tâm Linh Đông.


Người tới đón nghe xong lời này, cúi đầu xuống, làm cho người ta không nhìn thấy thần sắc trên mặt nàng.


Ôn Uyển để cho Linh Đông ngồi bên cạnh mép giường, cầm lấy tay Linh Đông vừa cười vừa nói: “Thật là hài tử ngốc, ở chỗ cô cô sẽ rất nguy hiểm. hãy đi theo người trở về đi!” Đôi khi, người lựa chọn chỉ ở trong nháy mắt. Mà trong cái nháy mắt này, thì đã là vận số rồi.


Linh Đông không chút nghĩ ngợi nói: “Cô cô, chờ người thân thể khoẻ rồi con sẽ trở về.” Quay lại nói với người tới: “Lời nói của ta ngươi đã nghe rõ chưa?”
Người tới trả lời Linh Đông rồi quay người trở về Đông cung. Hạ Ảnh nhìn về phía Linh Đông, trong mắt có vẻ tán thành hiếm thấy.


Ôn Uyển trực tiếp nhẹ nhàng ôm Linh Đông vào trong ngực: “Đứa nhỏ ngốc.” Chỉ vào lúc nguy nan mới có thể thấy được lòng người. Ôn Uyển tự mình dạy nên hài tử, tâm trí như thế nào nàng nắm chắc trong lòng. Nhưng mà phẩm tính như thế nào, cái này chỉ có thể vào thời điểm gặp chuyện mới có thể thấy được. Vì sao nói biết người biết mặt không biết lòng. Cho dù là bằng hữu quen biết rất nhiều năm, nếu như một mực thuận buồm xuôi gió cũng không thấy rõ được bộ mặt thật. Biểu hiện lúc này của Linh Đông làm cho Ôn Uyển rất hài lòng.


Nữ quan này sau khi trở về, đem lời Ôn Uyển nói kể lại không sót một chữ cho Hoàng hậu biết. Hoàng hậu nghĩ đến câu mị cốt tự nhiên kia, còn làm cho con dâu mình bị hại chết, con dâu chết chưa bao lâu, nhưng mà ngay cả cháu ruột đều bị giết chết thì tội không thể tha thứ rồi. Đợi khi hoàng hậu nghe nói bây giờ nhi tử chỉ sủng ái một mình Hà thị. Hà thị ở trong vương phủ một mình độc đại, làm mưa làm gió, những điều này trước kia không có ai nói qua với bà. Lập tức hoàng hậu nghe xong thì xem Hà thị không vừa mắt rồi. Bản thân Hoàng hậu là chính thất, hận nhất chính là những thị thϊế͙p͙ xinh đẹp kia. Lúc trước cho rằng Hà thị là thứ tốt, không ngờ lại muốn mượn tay mình để được làm chính thất (đây là nữ quan mờ mịt nhắc nhở). Thật sự vô cùng đáng hận.


Lúc trước đem hỏa lực đặt ở trên người Thái Tử phi cùng Ôn Uyển. Thái Tử phi làm việc cẩn thận, ở trước mặt bà làm đủ dáng vẻ con dâu hiếu thuận. Còn Ôn Uyển thì sao? Căn bản là không thèm ngó ngàng đến bà. Đang một bụng tức giận, hiện tại đụng phải một nữ nhân trước mặt tự nhận là hiếu thuận, nhưng thật ra trong ngoài không đồng nhất, có thể không tức giận sao?


Hà thị vừa về tới trong nội cung, đã bị hoàng hậu đổ ập xuống mà mắng một trận, sau đó nhốt vào tiểu Phật đường chép kinh Phật. Ngay cả Phong Quận vương đến cầu tình cũng không chuẩn, ngược lại đem Phong Quận Vương mắng tối mặt.
Mất đi Hà thị, rất nhiều chuyện Kỳ Phong đều bất tiện.


So ra mà nói, Thái Tử phi đã có thể khoan khoái dễ chịu rất nhiều rồi. Thế nhưng mà Thái Tử phi thư thái chưa được hai phút, chợt nghe nói Linh Đông chính miệng nói ra muốn ở lại chăm sóc bệnh tật, tạm không trở lại Đông cung.


Như Vũ nghe được chăm sóc bệnh tật, sắc mặt biến lại biến, nàng và thái tử đều đang rất tốt, chăm sóc bệnh tật cái gì? Đứa con trai này, thật sự bị Ôn Uyển lung lạc triệt để rồi. Như Vũ nắm chặc nắm đấm, cơ hồ là cắn răng nói ra: “Bổn cung muốn đi thăm bệnh.”


Ôn Uyển nghe được người tới dùng bộ dạng tuyên cáo nói cho nàng biết, Thái Tử phi muốn tới thăm bệnh. Ôn Uyển nhẹ nhàng cười cười, lại để cho người đi ra ngoài trước, gọi Linh Đông tới, đem chuyện này nói cho Linh Đông biết: “Mẫu phi con nói muốn tới thăm cô cô. Linh Đông, con nói cô cô có nên gặp mẫu phi con không?”


Linh Đông có chút ngạc nhiên, chuyện này không nên để hắn quyết định nha: “Cô cô…”


Ôn Uyển nhẹ nhàng cười cười: “Linh Đông, cái này là sự thật. Bỏ qua thân phận của con, con cho rằng cô cô có nên gặp mẫu phi con hay không?” Lúc trước Hải Như Vũ đưa thϊế͙p͙ mời cho nàng mới có thể tới phủ, nhưng khí thế bây giờ, Ôn Uyển tin tưởng Linh Đông hiểu được lời nàng nói.


Qua một hồi lâu Linh Đông mới nói: “Cô cô…” Chưa nói gặp hay không gặp, nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Uyển. Ý là, nếu như là sự thật thì không gặp cũng phải gặp.


Ôn Uyển nhẹ nhàng cười cười: “Linh Đông, đây chỉ mới bắt đầu. Bắt đầu từ hôm nay cho đến khi Hoàng gia gia con trở về, đoạn thời gian này sẽ rất gian nan. Linh Đông, con phải nhớ kỹ sông có khúc người có lúc, thời điểm con đang đắc chí tuyệt đối không thể mất một tấc vuông. Nhưng mà con cũng yên tâm, chỉ cần cô cô còn một ngày, thì có thể bảo vệ con bình an một ngày.” Những lời này là lời nói thật lòng của Ôn Uyển. Chỉ cần nàng còn sống, sẽ luôn bảo vệ đứa nhỏ này bình an một ngày. Dù tương lai không phải Linh Đông thượng vị, nàng cũng muốn bảo vệ cậu một mạng.


Linh Đông cúi đầu đáp lời.
Một canh giờ sau Hải Như Vũ đến phủ Quận chúa. Lần này Hải Như Vũ đến phủ Quận chúa, cũng không có mong muốn được đại quản gia nào đó mang theo người trong phủ Quận chúa nghênh đón. Vẫn chỉ có Hạ Ngữ mang theo các nha hoàn tới đón nàng, vẫn giống như ngày thường.


Hoàn cảnh có thể quyết định thái độ một người. Kỳ thật Hải Như Vũ cũng giống như thái tử, bị áp chế nhiều năm qua, bản chất đã sớm thay đổi. Chỉ có điều so với thái tử Hải Như Vũ càng biết che dấu bản thân hơn. Nhưng mà bây giờ hoàn cảnh thay đổi, tâm tính cũng thay đổi.


Hải Như Vũ bảo trì bình thản hơn so với thái tử, vẫn luôn nhắc nhở thái tử, cũng khuyên bảo chính mình vào lúc thái tử chưa có đăng cơ thì vẫn cần bảo trì đầy đủ cẩn thận. Nhưng mà loại cẩn thận này chỉ đối với những người khác, không kể Ôn Uyển. Lúc trước Vũ Đồng nhìn không được Hải Như Vũ, cho rằng Hải Như Vũ đường đường là một Thái Tử phi còn phải đi nịnh bợ Ôn Uyển, thật sự không chịu nổi. Chuyện này Hải Như Vũ cũng rất kìm nén. Nàng đường đường một Thái Tử phi, cũng là thân phận khuê trung. Nếu không phải tình thế bắt buộc, làm sao lại phải đi đút lót nịnh nọt một người khác ( Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội: ta không có cảm giác ngươi đến nịnh nọt, mà luôn cảm thấy ngươi đang không ngừng tính toán ta đấy).


Hạ Ngữ dẫn Hải Như Vũ tiến vào phòng ngủ, hai người tùy thân của Hải Như Vũ chỉ để cho một người đi theo vào. Những người khác bị ngăn ở bên ngoài.


Hải Như Vũ tiến vào phòng ngủ, bước vào phòng ngủ. Còn thấy bên cạnh phòng ngủ để một chậu hoa, bông hoa đang nở rực rỡ. Hải Như Vũ lắc đầu, bất kể là bệnh thực hay giả bệnh. Trong phòng Ôn Uyển rất khó ngửi thấy vị thuốc.


Linh Đông ngồi ở bên giường, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu thấy là Hải Như Vũ, lập tức đứng lên cung kính nói: “Mẫu phi.”


Hải Như Vũ ừ một tiếng, nhìn về phía Ôn Uyển, thấy sắc mặt Ôn Uyển có chút tái nhợt. Lúc này mới lo lắng nói ra: “Ôn Uyển, bị làm sao vậy?” Kỳ thật Hải Như Vũ suy đoán tám chính phần mười là giả bộ bệnh. Nhưng mà bộ dáng này, giả bộ thật sự là rất thật.


Hạ Hương mang gối dựa tay cầm đỏ thẫm vào, đỡ Ôn Uyển tựa ở trên gối. Sau đó khoanh tay đứng ở bên cạnh màn.


Động tác này của Hạ Hương, làm cho Hải Như Vũ có chút kinh ngạc. Trong ngày thường bên người Ôn Uyển không phải Hạ Dao thì là Hạ Ảnh. Hạ Dao đi hải khẩu, vậy hôm nay nên là Hạ Ảnh ở bên cạnh hầu hạ. Nha hoàn trước mặt này nàng cũng quen thuộc, là nha hoàn thϊế͙p͙ thân của Ôn Uyển, nhưng lại rất ít xuất hiện.


Ôn Uyển lấy tay che miệng, ho khan hai tiếng, thần sắc mệt mỏi nói: “Ngồi đi.” Vừa rồi Ôn Uyển thấy Hải Như Vũ nhìn về phía Linh Đông, cái nhìn xa cách nhàn nhạt kia, không nói Linh Đông khó chịu, mà Ôn Uyển nhìn thấy còn khó chịu. Chớ đừng nói chi Hải Nhu Vũ nhìn về phía nàng còn có chứa theo ý thẩm vấn. Mấy hành động này của Hải Như Vũ, làm cho trong lòng Ôn Uyển lành lạnh.


Hải Như Vũ để cho người phía dưới đem đồ của mình mang đến dâng lên, toàn bộ đều là dược liệu thượng đẳng. Trong đó có một thứ nghe nói là nhân sâm ngàn năm.
Ôn Uyển cười cho người thu lại.


Hải Như Vũ nhìn Hạ Hương ở bên cạnh, vừa cười vừa nói: “Ôn Uyển, nha hoàn bên cạnh muội quá ít, nên mua thêm mấy người mới.” Những người khác không nói, chỉ riêng Thái Tử phi có bốn nữ quan thϊế͙p͙ thân bên người, bốn bà tử thϊế͙p͙ thân, một số nha hoàn nhị đẳng cùng nha hoàn bà tử.


Ôn Uyển dùng người lại rất kỳ quái, chỉ có bốn đại nha hoàn, thϊế͙p͙ thân ngoại trừ Hại Dao thì là Hạ Ảnh, Hạ Hương đều rất ít đi ra, cũng không phải nói lúc ấy tìm không được nha hoàn có thể yên tâm. Chỉ là Ôn Uyển không quen đổi tới đổi lui một người ở bên cạnh.


Ôn Uyển cười nhạt một tiếng: “Những người này ta dùng người quen rồi, nên thuận tiện hơn.” Những lời này của Thái Tử phi không thể nào là muốn nhét người, nhưng lại có ẩn ý ở bên trong.
Như Vũ cười cười: “Linh Đông đến đây.”


Linh Đông đi tới bên cạnh, đi đến bên người Hải Như Vũ. Hải Như Vũ nhìn khuôn mặt của Linh Đông, trong lòng Linh Đông tràn đầy không được tự nhiên. Nhưng mà trên mặt lại không biểu lộ ra. Ôn Uyển dạy bảo Linh Đông phải làm được dù núi thái sơn sụp đổ trước mắt mà mặt không đổi sắc, đối với hắn mà nói tâm tính trầm ổn là một thứ thượng vị giả cần có, Linh Đông còn chưa có làm được một bước này, nhưng miễn cưỡng có thể thu lại tâm tình của mình.


Hải Như Vũ thỏa mãn vừa cười vừa nói: “Linh Đông trưởng thành rồi, biết chiếu cố cô cô rồi. Mẫu phi rất vui mừng.” Trên mặt vui mừng, nhưng mà nội tâm như thế nào chỉ có Hải Như Vũ tự mình biết. Vừa rồi nàng chạm vào Linh Đông, thân thể Linh Đông thoáng chốc cứng ngắc, tuy nhiên buông lỏng rất nhanh, nhưng mà làm sao có thể thoát được cảm giác của nàng.


Lúc này Hải Như Vũ bắt đầu có chút hối hận, trước kia tại sao phải trăm phương ngàn kế để đem Linh Đông đưa cho Ôn Uyển? Nhiều năm qua nàng bỏ nhiều thời gian trên người Ôn Uyển, tuy nhiên lại không được một phần hồi báo. Hôm nay lại liên lụy tới nhi tử ruột của mình vào. Hiện tại nhi tử chỉ nhận Ôn Uyển làm mẹ, căn bản không để ý tới người mẹ ruột như nàng.


Hải Như Vũ còn chưa nói được vài lời, chỉ nghe thấy một tiếng bước chân dồn dập bên ngoài: “Thái Tử phi, thái tử điện hạ phái người tới tìm Thái Tử phi, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.”


Ôn Uyển còn tưởng rằng sẽ phải hội đàm một hai canh giờ, nàng đều đã chuẩn bị kỹ càng, không ngờ trước sau không đến một phút đồng hồ là xong.


Linh Đông đưa Thái Tử phi đến cửa lớn. Thái Tử phi nhìn Linh Đông, đáy mắt rất phức tạp. Cuối cùng chỉ nói: “Đợi cô cô con hết bệnh rồi thì trở về nhé”
Linh Đông gật đầu cung kính: “Vâng, mẫu phi.”


Linh Đông quy củ trả lời, lại làm cho Hải Như Vũ nghẹn ở cổ họng, cuối cùng lại quay đầu lên xe ngựa. Buông màn xe, thời điểm xe ngựa bắt đầu đi, sắc mặt âm trầm mà hỏi thăm: “Chuyện gì xảy ra?” Điện hạ đang êm đẹp lại phái người tới làm cái gì?


Nha hoàn bên người nhỏ giọng nói: “Thái tử nghe thấy người đến phủ Quận chúa, thì liền sai người đến tìm Thái Tử phi.” Người bên cạnh cũng không biết vì sao Thái Tử nghe được Thái Tử phi đến phủ Quận chúa thì sắc mặt khó coi như vậy.
Hải Như Vũ nghe xong sắc mặt có chút nghi hoặc.