Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 151: Bão tuyết

Hai mươi bảy tháng chạp, ban đêm gió lớn thổi vào mành mỏng trên cửa sổ gây ra những tiếng vang xào xạc, càng về đêm lại càng mạnh.
Gió thổi gây ra tiếng động, thậm chí Ôn Uyển ngủ cũng ngủ không được.


Ôn Uyển mặc quần áo tử tế, hắt hơi một cái. Đi ra phía ngoài nhìn, gió thổi tuyết, tuyết bay theo gió, khơi lên một trận bão táp. Nhìn bông tuyết nhỏ vụn bay tán loạn trong không trung một hồi, thoáng cái đã đầy trời tuyết rơi, tầng tầng lớp lớp bao phủ. Gió lớn thổi mạnh, rét lạnh đến thấu xương.


Ôn Uyển lùi về trong phòng. Trong lòng Ôn Uyển có chút không an, bão tuyết này sao lại có chút không bình thường: “Ngươi có cảm thấy, năm nay lạnh hơn năm trước hay không?” Ôn Uyển sợ nóng cũng sợ lạnh, nhưng so với sợ nóng thì nàng càng sợ lạnh hơn. Lúc này rõ ràng cảm giác được khí trời so với năm trước lạnh hơn rất nhiều.


Hạ Dao gật đầu: “Ừ, đúng là so với năm trước lạnh hơn rất nhiều. Quận chúa, lạnh như vậy, Quận chúa đừng đi ra ngoài là được.”


Ôn Uyển lắc đầu, sau khi đánh quyền thì cùng ba hài tử Minh Cẩn, Linh Đông, Kỳ Triết dùng đồ ăn sáng. Ăn xong bữa sáng, mỗi người còn uống thêm một chén sữa dê nóng hổi ngọt ngào. Mỗi người uống một chén, Ôn Uyển cũng không ngoại lệ, uống cùng mấy đứa nhỏ.


Bởi vì dinh dưỡng phong phú, cộng thêm mỗi ngày rèn luyện, không nói Linh Đông, mà Kỳ Triết đến phủ Quận chúa hơn một năm, đã cao lớn hơn rất nhiều.


Dùng xong đồ ăn sáng, Ôn Uyển hướng về phía Kỳ Triết và Linh Đông nói: “Sau khi trở về phủ, không được lơ là học tập đâu đấy.” Hôm nay bắt đầu nghỉ định kỳ, kéo dài đến hết tháng giêng, sau đó đi theo Ôn Uyển đến thôn trang như thường lệ.


Hai người gật đầu, mang theo hạ nhân của mình trở về nhà. Kỳ Triết và Linh Đông vừa đi, Minh Cẩn cũng đến thư phòng luyện chữ to. Ôn Uyển chưa gì đã cảm thấy trong phủ đệ trống rỗng.


Nhưng tâm tình xuống thấp này của Ôn Uyển cũng chỉ duy trì thời gian rất ngắn, sau đó lại bắt đầu hỏi đến chuyện trong phủ đệ. Sau khi chỉnh lí xong mọi chuyện, Minh Cẩn đã chạy tới ôm Ôn Uyển: “Mẹ, gió lớn thổi vào cửa sổ bịch bịch, trong phòng vừa tối vừa buồn chán lại còn rất lạnh. Mẹ, con không muốn một mình ở trong thư phòng. Mẹ, nơi này ấm áp, con muốn ở chỗ này.”


Thật ra trong phòng Minh Cẩn cũng không lạnh, lại càng không tối. Ôn Uyển luôn đặc biệt chú trọng những thứ này, sao có thể để cho bọn nhỏ sống ở trong căn phòng ánh sáng không tốt, càng sẽ không để cho nhi tử mình bị lạnh. Minh Cẩn rõ ràng là không muốn ở một mình trong thư phòng, cảm thấy cô đơn chứ sao? Lúc trước còn có Kỳ Triết và Linh Đông ở cùng, nên không cảm thấy gì. Hôm nay chỉ còn lại một mình, cảm thấy lẻ loi nên trong lòng mới thấy hoảng hốt.


Một hồi ra vào như vậy, tay Minh Cẩn đã lạnh như băng. Ôn Uyển đưa lò sưởi trong tay nhét vào tay Minh Cẩn, để tay hắn ấm lên: “Được rồi, vậy thì ở trong phòng mẹ luyện viết chữ.” Địa long trong phòng Ôn Uyển vẫn còn đang đốt.


Minh Cẩn nghe được lời Ôn Uyển nói…, đặc biệt cao hứng. Lập tức phân phó tôi tớ đem đồ vật tới đây, Ôn Uyển ở một bên xử lý việc nhà, còn hắn ở bên cạnh viết chữ to.


Minh Cẩn viết xong chữ to, liền cho Ôn Uyển xem qua. Ôn Uyển thấy chữ viết được càng ngày càng tốt, cười nói: “Phụ thân và ca ca con mà nhìn thấy, nhất định sẽ khen con.”


Minh Cẩn vốn đang rất cao hứng, nhưng nghe được câu nói sau cùng của Ôn Uyển, lại không hề nở nụ cười”Mẹ, hiện tại lạnh như vậy, phụ thân và ca ca có thể bị đông lạnh hay không?”


Ôn Uyển vuốt đầu Minh Cẩn, bế hắn lên ngồi trên đùi của mình. Hài tử lớn cũng nặng, chừng hai năm nữa muốn ôm cũng không ôm được: “Đông lạnh ai cũng đông lạnh không đến lượt phụ thân con. Ngay cả Thống soái biên quan cũng bị đông lạnh, vậy tướng sĩ biên quan phải làm thế nào? Về phần ca ca con, sẽ càng không như vậy. Ca ca con ở hải khẩu, nơi đó so với chỗ chúng ta thì ấm áp hơn.”


Minh Cẩn vẫn không yên lòng “Mẹ, gửi cho phụ thân nhiều quần áo chống lạnh một chút đi nhé? Uhm, đem áo choàng lông chồn của con, còn có mũ trùm đầu cho ca ca, áo choàng cũng đưa luôn cho ca ca, phụ thân và ca ca mặc vào nhất định sẽ không lạnh nữa.”


Ôn Uyển cười ha hả không ngừng: “Nếu phụ thân con mà biết được, nhất định sẽ rất vui, Minh Cẩn hiếu thuận như vậy. Duệ ca nhi nếu biết con tỉ mỉ chu đáo như thế, nhất định cũng vui mừng, Minh Cẩn rốt cục trưởng thành rồi.” Nhìn ánh mắt sáng ngời trong suốt của Minh Cẩn, tràn đầy chờ đợi, trong lòng Ôn Uyển đặc biệt ấm áp. Kể từ sau khi Minh Duệ đi, Minh Cẩn càng ngày càng hiểu chuyện. Nhưng có hiểu biết cũng đồng nghĩa với, bớt đi vài phần ngây thơ chất phác mà một tiểu hài tử nên có, khiến cho Ôn Uyển rất vui mừng.


Mặc dù Bạch Thế Niên và Minh Duệ không có ở bên cạnh, nhưng nhìn Minh Cẩn cười đến vui vẻ, Ôn Uyển cũng rất vui, trong lòng đặc biệt mềm mại. Ôn Uyển đem mặt dán vào gương mặt nhỏ của Minh Cẩn, chờ đến đầu mùa xuân sẽ phải đưa Minh Cẩn đi rồi, nàng quả thật không nỡ.


Ba mươi tháng chạp, dựa theo quy củ phải đi hoàng cung chúc tết. Ôn Uyển nhìn trời băng tuyết phía ngoài, thật không muốn ra cửa mà. Trời lạnh như thế này, Ôn Uyển không muốn mang Minh Cẩn đi, nhưng không mang theo không được. Đến hoàng cung, làm xong thủ tục Ôn Uyển lập tức mang Minh Cẩn hồi phủ.


Ôn Uyển lên xe ngựa của mình. Lúc này Ôn Uyển đã lạnh đến sắc mặt có chút xanh rồi, nhưng Minh Cẩn thì không sao, vui vui vẻ vẻ theo Ôn Uyển lên xe ngựa. Hiển nhiên, đối với cái khí trời rét lạnh này, Minh Cẩn cũng không cảm thấy gì.


Ôn Uyển rất vui mừng vì thể chất của hai đứa bé không giống như mình, mà giống như phụ thân của bọn chúng. Hài tử thân thể tốt, nàng làm mẹ cũng bớt lo lắng đi rất nhiều, coi như cũng là một loại cống hiến của Bạch Thế Niên.


Ôn Uyển vừa lên xe ngựa, Hạ Hương lập tức đem y phục đã được ủ ấm áp cho nàng thay. Ôn Uyển vây quanh bên cạnh lò sưởi, trên tay ôm lò sưởi tay: “Cái khí trời quỷ quái này, tuyết rơi liên tiếp cũng đã mấy ngày rồi, tuyết này bao giờ mới ngừng đây? Nhìn thật khiến cho người mệt mỏi.” Trước kia tuyết có rơi cùng lắm cũng chỉ một ngày một đêm. Nhưng bây giờ đã ba ngày rồi, mặc dù đứt quãng, nhưng cũng làm cho người a chống đỡ không được a! Lạnh muốn chết người đấy, Ôn Uyển thật muốn ở trong phòng không ra khỏi cửa.


Tuyết rơi đúng lúc là điềm báo năm được mùa, cũng không phải như vậy đâu!
Ôn Uyển vừa về tới phủ đệ, còn chưa ngồi nóng chỗ, đã nghe đến Thái phi phủ Hạo phủ thân vương qua đời, chuyện vừa xảy ra trong buổi sáng.


Ôn Uyển ồ lên một tiếng, vô cùng giật mình: “Chuyện gì xảy ra? Đang tốt đẹp sao lại qua đời?” Lúc trước không nghe nói thân thể Thái phi có cái gì khó chịu. Lão nhân gia cũng chỉ là một chút bệnh nhỏ, có bệnh nặng một trận cũng đã là chuyện ba năm trước đây. Hai năm qua vẫn đều tốt, mà Kỳ Triết hai mươi bảy tháng chạp mới trở về. Nếu Thái phi thật sự bệnh dậy không nổi, sớm nên trở về Vương Phủ gặp chứ? Cũng không thể để Kỳ Triết ở trong phủ Quận chúa đến tận hai mươi bảy mới về.


Hạ Ảnh cũng tỏ vẻ không biết: “Quận chúa, lúc Thái phi qua đời trời vẫn còn chưa sáng. Lúc trước thân thể cũng không có gì khác thường. Nhưng cứ như vậy mà đi.” Bên cạnh Thái phi nhiều người hầu hạ như vậy, nếu có đau đầu nhức óc gì đó, nhất định đã sớm biết. Thái phi đột nhiên rời đi như vậy. Nhưng chính vì sự đột nhiên này, đã khiến Hạo thân vương giận tím mặt, đem người hầu hạ Thái phi toàn bộ đều bán hết.


Ôn Uyển dừng hồi lâu nói: “Vậy cũng coi như là hỉ tang.” Thái phi năm nay cũng có sáu mươi bảy tuổi rồi, là hỉ tang. Hỉ tang thì phải làm long trọng.


Hạ Ảnh nói một câu rất quỷ dị: “Quận chúa, Thái phi nương nương cũng sinh ra vào ba mươi tháng chạp.” Sinh ra vào ba mươi tháng chạp, mà qua đời cũng vào ba mươi tháng chạp.
Ôn Uyển không nhiều nghĩ: “Quả thật trùng hợp.”


Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa nói phải, rất có phúc khí.” Khi còn tại thế rất được hoàng đế sủng ái, nhưng bởi vì hài tử nhỏ, gia tộc không hiển hách, nên an an ổn ổn đến khi tân đế kế vị. Chờ sau khi nhi tử lớn lên, thì theo nhi tử ra khỏi hoàng cung, làm Thái phi, cả đời này không bị quá khổ. Hiện tại già rồi, cũng không cần bị bệnh đau đớn hành hạ, nói đi thì đi. Không phải là phúc khí thì là cái gì?


Ôn Uyển gật đầu một cái. Đồng ý Thái phi là một người có phúc. Ôn Uyển không phải là cho rằng Hạ Ảnh nói Thái phi có phúc có gì sai, nữ nhân ở hậu cung, có thể trở thành sủng phi, lại hoàn hảo sinh ra nhi tử, cũng không phải là không từng chịu khổ. Chỉ là nhẹ nhàng qua đời, không cần trải qua ốm đau hành hạ, thật sự là chuyện hạnh phúc.


Ôn Uyển không biết, đây mới chỉ là bắt đầu. Mùng một đầu năm,Ôn Uyển đã nghe đến Thuần Vương Phi qua đời. Ôn Uyển ồ một tiếng, phân phó người đi hạ tấn nghi (phúng viếng).


Bão tuyết kéo dài từ hai mươi tám tháng chạp đến tận mùng hai, đã qua năm ngày. Phía ngoài tuyết đã ngập đến đầu gối.
Tuyết mới ngừng rơi có một ngày, lại nghe nói Uy Vũ hầu Thích Tuyền qua đời, thế tử tập tước vị.


Mùa đông này thật sự quá lạnh rồi, trong nhà có người lớn tuổi đều kinh hãi đảm chiến (lo sợ), bởi vì khí trời quá lạnh, rất khó chịu đựng được. Trong kinh thành không ít lão nhân qua đời. Ngay cả Ôn Uyển cũng nghe thấy trong kinh thành có mười mấy nhà có lão nhân qua đời.


Ôn Uyển nghe được Uy Vũ hầu Thích Tuyền cũng đi, thì không nhịn được nói: “Ngươi nói xem, lão tướng gia cũng sắp sang tuổi bảy mươi mốt. Cũng dữ nhiều lành ít.” Thích Tuyền năm nay còn chưa tới bảy mươi, có thể vì trên người có rất nhiều vết thương cũ, nên trở về hay thường xuyên ngã bệnh. Mấy năm này đã có vài trận bệnh nặng, nhưng đều chịu đựng được, đáng tiếc lần đại hàn này không vượt qua được.


Hạ Ảnh cười khẽ: “Quận chúa quên mất sao? Mấy năm này, mùa đông Lão tướng gia đều phải đi Ôn Tuyền thôn trang, phải trở đến mùa xuân năm sau mới trở về. Kinh thành sao có thể ấm áp như ở thôn trang. Lão tướng gia hẳn là không có chuyện gì đâu.” Theo như Hạ Ảnh nhìn, thì lão tướng gia là học theo Quận chúa! Đi thôn trang tránh đông ( Ôn Uyển nếu không phải quá bận rộn, khẳng định vừa vào đông cũng sẽ lập tức chạy đến thôn trang rồi).


Ôn Uyển cảm thấy lão tướng gia quả thật là biết chọn địa điểm a! Phải biết rằng mùa đông năm nay lạnh như thế, nàng cũng sẽ sớm đi thôn trang một chút.


Thích Tuyền không còn, ảnh hưởng của Thích gia trong kinh thành cũng giảm đi rất nhiều. Cũng tốt, bất kể như thế nào, Thích Tuyền đi rồi, Thích gia đúng là có cái gì để nhìn chứ, không cần nhìn cũng biết cơ nghiệp sẽ bại hoại.


Ôn Uyển vào đầu năm liền hướng hoàng đế nói, nàng muốn đi thôn trang, nơi này quá lạnh rồi.


Hoàng đế cự tuyệt: “Hiện tại chuyện trong kinh thành còn rất nhiều. Con không đi được.” Hoàng đế lo lắng tuyết còn có thể rơi xuống lần nữa. Nếu tuyết lại rơi thêm một trận nữa, không biết sẽ như thế nào. Chỉ trong mấy ngày qua, kinh thành đã có không ít người chết rét rồi. Nếu cứ như vậy thì còn không sao. Sợ là sợ, còn tuyết có thể rơi lần nữa.


Ôn Uyển vừa nghe liền nói: “Cậu hoàng đế, người muốn thân chinh, cũng không thể bắt con đi làm tráng đinh chứ? Người an bài tốt là được, cho dù muốn ủy thác trách nhiệm nặng nề, người nên đi tìm mấy biểu ca biểu đệ đi. Đừng tìm con, con không muốn quản những chuyện này đâu.” thật ra Ôn Uyển cũng biết, hoàng đế không yên tâm với mấy hoàng tử trưởng thành. Còn đối với nàng thì rất yên tâm. Nhưng sâu trong nội tâm, Ôn Uyển cảm thấy đây là một hạng mục khổ sai, hơn nữa còn là khổ sai vô cùng nguy hiểm.


Hoàng đế không có thuận theo lời Ôn Uyển, ngược lại nghĩ tới mùa đông này nhiều người như vậy qua đời, cho nên cảm khái nói: “Nha đầu, nếu không phải con, hiện tại nói không chừng cậu cũng đã thành một nắm đất chôn sâu trong lòng đất rồi.” Năm đó hắn đã đặt một chân vào quan tài, là Ôn Uyển kéo về, những năm này Ôn Uyển luôn trợ giúp đắc lực cho hắn. Nếu nói hắn còn có thể tin tưởng người nào, tất nhiên không có ai khác ngoài Ôn Uyển. Cho nên hắn thân chinh, chỉ có Ôn Uyển trấn giữ phía sau, hắn mới có thể thực sự yên tâm.


Ôn Uyển mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn hoàng đế “Cậu hoàng đế có thể đừng nhắc tới chuyện này hay không?. Nếu không có cậu, con cũng sớm chỉ còn là một nắm đất rồi. Triệu vương nếu còn, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp muốn con chết đấy. Cho nên, sau này cậu hoàng đế không thể nói lời này. Nếu để cho con nghe thấy nữa, con sẽ không vui.” thật ra Ôn Uyển vẫn biết hoàng đế nói đến chuyện cung biến, mà không phải là chuyện Triệu vương. Nhưng từ đầu đến cuối, Ôn Uyển không chủ động đề cập đến chuyện này với hoàng đế. Cho dù người khác có nhắc đến, nàng cũng vẫn một bộ dạng không muốn nhiều lời.


Thi ân không cầu hồi báo, ngược lại sẽ làm cho người ta ghi nhớ trong lòng. Chỉ cần người này có lương tâm, sẽ luôn nghĩ tới báo đáp. Nếu luôn miệng nói mình có bao nhiêu ân đức, thì cho dù ân đức có lớn hơn nữa, ngay cả ân cứu mạng, cũng sẽ có một ngày tiêu hao đến gần như không còn.


Hoàng đế thấy Ôn Uyển không muốn nói, tự nhiên cũng không tiếp tục nói đến chuyện này. Hắn chỉ không muốn Ôn Uyển nói chuyện đi sơn trang mà thôi. Thấy Ôn Uyển không muốn nói, lại tiếp tục cùng Ôn Uyển nói đến chuyện bão tuyết lần này: “Nếu là lúc đó không được cũng đành vậy. Sợ là bão tuyết còn muốn tiếp tục.” Nếu tái lặp nữa nhất định sẽ dẫn đến tuyết tai.


Ôn Uyển gật đầu, nhưng nếu bão tuyết lại rơi xuống lần nữa thì có thể làm sao bây giờ. Ông trời muốn tuyết rơi lớn như vậy, con người cũng không cách nào ngăn cản. Có thể làm chính là dốc sức khai thông và cứu trợ mà thôi.


Lúc Ôn Uyển trở về, nhìn một mảnh trời quang đãng phía ngoài: “Trời lạnh như thế này. Cũng không biết hải khẩu bên kia thế nào? Minh Duệ thế nào?”


Nói đến chuyện này, Hạ Ảnh cũng chỉ cười: “Quận chúa, người đưa quần áo cho tướng quân và Đại thiếu gia đúng là quá kịp thời đấy.” Ban đầu Ôn Uyển vốn không có tính đem những thứ y phục dầy cộm nặng nề kia cho Minh Duệ, nhưng tâm từ mẫu của Ôn Uyển phát tác, đem y phục một năm bốn mùa toàn bộ đều đưa hết qua. Vừa lúc dùng tới rồi ( thật ra thì nếu không đưa, ở hải khẩu cũng có thể đặt mua ).


Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cái này chỉ là trùng hợp thôi.” Đúng là trùng hợp, Ôn Uyển chỉ là muốn để cho trong lòng Bạch Thế Niên thoải mái một chút. Thật không ngờ gặ phải bão tuyết.


Biên thành, so sánh với kinh thành lạnh hơn nhiều. Những tiếng rít vù vù, thổi vào làm trướng giác theo gió tung bay phần phật. Mà người đúng gác phía ngoài, trực tiếp lạnh đến run rẩy.


Binh sĩ gác thỉnh thoảng dậm chân một cái, hai chân hoạt động một chút đã có chút tê dại, hai tay đông lạnh bị chà xát đến đỏ bừng. Vẫn không quên mắng hai câu ông trời muốn lão tử chết rét vân vân.


Chung quanh tất cả đều biến thành một cánh đồng tuyết, một mảnh tuyết phủ trắng xóa, mà trên trời, vẫn còn những bông tuyết bay bay, khiến cho trong lòng Bạch Thế Niên cũng xoắn xuýt “Lão Diệp, khí trời này, không biết còn rơi đến ngày tháng năm nào.”


“Cũng may hai năm qua triều đình đã giàu có hơn so với trước. Quân nhu và đồ dùng đưa tới đây đều là thượng đẳng, tất cả vật liệu cũng là thật. Nếu khí trời như thế này vào sáu năm trước, còn không biết có bao nhiêu binh lính chết rét đâu. Lần này, lo là lo đến ngựa. Cần phải dụng tâm bảo vệ ngựa thật tốt.” Diệp Tuần nghĩ tới chuyện mấu chốt này, Bạch Thế Niên cũng gật đầu.


Hai người nói một hồi, Bạch Thế Niên cầm thư tín của nhi tử bảo bối đi ra ngoài: “Lão Diệp, Cẩn ca nhi hỏi ngươi bò vì sao mà chết, đáp án của ngươi không đúng!”


Diệp Tuần đau đầu nói “Hai nhi tử kia của ngươi, Quận chúa làm sao mà dạy dỗ vậy. Làm sao hỏi toàn những vấn đề kỳ quái. Ta cũng không biết trả lời thế nào.” Lúc trước có một lần hỏi cây vạn tuế lúc nào sẽ nở hoa. Cây vạn tuế có nở hoa, lão thiên cũng phải rơi mưa đỏ đấy. Bò chết thế nào chứ, bò đương nhiên là chết già rồi. Nhưng đến cuối cùng lại nói không đúng, làm cho đầu hắn muốn hôn mê.


“Ha hả, nói đến hai tiểu tử này, đều rất thông minh. Năm ngoái Ôn Uyển cũng đã để Minh Duệ học nội công gia truyền rồi.” Bạch Thế Niên nghe lời này, sắc mặt hòa hoãn.


Diệp Tuần phải than thở “Nghe nói Quận chúa đối với hai đứa bé quản vô cùng nghiêm. Quận chúa thật đúng chịu được. Hài tử ba tuổi, đã học công phu, chậm trễ một ngày cũng không được. Hài tử sáu tuổi, đã bắt đầu học nội công gia truyền. Một ngày phải học tập năm canh giờ, không chỉ có văn võ, mà mưu lược cũng muốn học. Bằng không, nếu cứ nuông chiều, nhất định sẽ nuôi ra hai hoàn khố thiếu gia đấy.”


Nghe con mình được khích lệ, mặc dù đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Bạch Thế Niên nghe được đều thật cao hứng, giống như mỗi lần Ôn Uyển được khen càng ngày càng xinh đẹp vậy: “Đã nhiều năm như vậy. Ta cũng chưa được gặp bọn nhỏ. Thật muốn nhìn thấy bọn chúng, bế bồng ôm ấp hai hài tử.”


Diệp Tuần lại bắt đầu bỉ ổi buông lời thô tục “Đã có nhi tử, không cần lão bà sao? Lão Bảo nói trong Hồng Lâu mới tới hai cô nương, thân thể mềm mại không xương, da thịt đặc biệt trơn mềm, nói còn chưa mở bao đấy! Có muốn để hắn đưa một người tới đây hay không, ăn mặn một chút. Cũng lâu rồi chưa có nếm thử đúng không.” Diệp Tuần cũng chỉ nói đùa thôi, người nào không biết Nguyên soái thủ thân như ngọc, cách xa nữ nhân mười trượng.


Bạch Thế Niên cười đáp lời”Lần sau ta viết thơ nói với Ôn Uyển, ngươi thu một cô nương.” Hắn mới không thèm nữ nhân khác. Dù mắt thấy nhịn đến cực điểm, cũng không để bản thân gây chuyện.


“Ê, ngươi muốn hại chết ta sao?” Diệp Tuần nhảy dựng lên. Lão bà còn chưa cưới tới cửa, đã có chuyện này, nhìn vào tính tình Ôn Uyển Quận chúa, chuyện của hắn với Hạ Nhàn nhất định là gà bay trứng vỡ. Hơn năm năm cực khổ có thể cứ thế mà mất trắng đấy.


Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng vội đến muốn giơ chân của hắn, cười ha ha. Gió rét chạm vào mặt cũng không cảm nhận được lạnh. Kể từ khi Diệp Tuần nhìn trúng Hạ Nhàn, Diệp Tuần ở trong tay hắn đều không chiếm được tiện nghi: “Ngươi nói ta hại ngươi sao? Không phải ngươi cũng muốn hại ta đấy à?” Năm đó không cẩn thận ôm nữ nhân khác một chút, Ôn Uyển đã rất táo bạo rồi. Nếu hắn thật sự có nữ nhân khác, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ ầm ĩ hoà ly với hắn đấy. Đến lúc đó, mưu đồ nhất thời thống khoái mà không còn vợ con, đến lúc đó kẻ phải khóc chính là hắn đấy.


Diệp Tuần vội vàng dời sang chủ đề khác.


Hai người đang nói chuyện, thì Bảo Bảo Cương tới. Bảo Bảo Cương vừa bước vào trong quân doanh, đã vạn phần oán trách: “Thật con mẹ nó lạnh mà, lão tặc thiên rốt cuộc đến bao giờ mới định ngừng tuyết đây, ngày ngày đều rơi, không có kết thúc. Lạnh chết người.” Trước kia có lạnh cũng không có lạnh như năm nay đâu!


Bạch Thế Niên thấy Bảo Bảo Cương la mắng, cười nói “A Mãnh, đem bộ quần áo da báo của ta lấy tới đây.” Thị vệ A Mãnh lúc trước cùng Bạch Thế Niên trở lại kinh thành đã chết trong chiến tranh, Bạch Thế Niên gọi quen A Mãnh, thị vệ mới tới cũng vẫn gọi A Mãnh. Cũng không ý thức được có thể có điềm xấu gì.


A Mãnh trong đầu có chút không muốn, nhưng vẫn đi vào trong doanh trướng, lấy ra món y phục bằng da mà Bạch Thế Niên nói đến.
Bảo Bảo Cương mặc vào “Ấm áp. Thật là thứ tốt. Nguyên soái, đây là chiến lợi phẩm người thu được hay sao!”


Bạch Thế Niên cười một tiếng: “Là chiến lợi phẩm. Chỗ này của ta có vài cái y phục bằng da cũng đủ dùng. Còn có một cái, đợi lát nữa đưa cho Trương Nghĩa.”


Bảo Bảo Cương còn tiếp tục nói “Người nói xem có phải Quận chúa tính toán rất tài tình hay không? Bình thường không tặng y phục, năm nay đúng lúc đưa qua nhiều xiêm y như vậy. Mùa đông năm nay lại lạnh như thế.”


Diệp Tuần nhàn nhã tiếp lời “Đó là Quận chúa thần cơ diệu toán, cho rằng năm nay sẽ có bão tuyết.” Nhưng thật ra là Quận chúa trấn an Bạch Thế Niên chịu ủy khuất. Dĩ nhiên, lời này trăm triệu lần không thể nói.


Bảo Bảo Cương đột nhiên nói: “Nguyên soái, ta nghe nói quận chúa đưa đến không ít rượu. Nguyên soái, có phải người còn dấu riêng hay không? Không thể dấu riêng đâu đấy, lấy ra cho các huynh đệ uống đi.” Ôn Uyển đưa đến là rượu tốt, đã bị uống cạn sạch rồi.


Bạch Thế Niên lập tức thừa nhận, nhưng lại không lấy ra: “Các ngươi uống hết hơn phân nửa rồi. Chẳng lẽ còn muốn đem toàn bộ uống hết, cái này là vợ ta cố ý tặng đến đấy.”


Mọi người không nói gì nữa, nam nhân khác đều không muốn để huynh đệ bằng hữu biết mình sợ vợ, cảm thấy ở trước mặt huynh đệ không có cách nào ngẩng đầu lên. Nguyên soái nhà bọn họ thật là một cực phẩm mà, không chút phủ nhận hắn sợ vợ. Người khác không biết nghĩ thế nào, chứ trong lòng Bảo Bảo Cương khâm phục muốn chết, dũng khí a: “Nguyên soái, ta thật lòng khâm phục người. Tính tình này của Quận chúa, cũng chỉ có Nguyên soái mới chịu được.”


Trương Nghĩa đẩy Bảo Bảo Cương. Người này không nói thì thôi, chuyện lần trước còn không nhớ lâu. Thật là một người mau quên .


Bạch Thế Niên cười một tiếng: “Tính tình Ôn Uyển rất tốt. Là ta đối với nàng không tốt thôi.” mỗi lần Bạch Thế Niên nghĩ tới Ôn Uyển đợi hắn nhiều năm như vậy, còn phải dẫn theo hai đứa bé, đối mặt với nhiều mưu mô tính toán, mà người làm trượng phu như hắn, có gấp cũng không giúp được, còn muốn Ôn Uyển ở phía sau giúp đỡ hắn. Mỗi lần nghĩ tới những điều này, Bạch Thế Niên liền đau lòng. Cho nên, bị chỉ trích sợ vợ, hắn không cảm thấy có gánh nặng gì. Rồi hãy nói, Ôn Uyển trừ hay ăn dấm một chút, những phương diện khác đối với hắn tốt đến không thể tốt hơn. Nói trở lại, ăn dấm chính là chứng minh nàng quan tâm hắn.


Bảo Bảo Cương há mồm vốn định nói đây là bổn phận của nữ nhân, nhưng lại bị Trương Nghĩa đẩy xuống. Mặc dù nói nam nhân kiến công lập nghiệp, nữ nhân ở nhà nuôi dạy hài tử hiếu thuận cha mẹ là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng cũng phải nhìn xem người đó là ai. Loại nữ nhân này không bao gồm Ôn Uyển Quận chúa đâu.


Diệp Tuần thấy thế lập tức dời đề tài, tránh cho cái tên ngốc Bảo Bảo Cương kia tiếp tục lan man.
Lúc này Minh Duệ đã đến hải khẩu, lễ mừng năm mới chắc chắn cũng sẽ không ở trên đảo mừng năm mới, ở đó cũng quá mức hoang vu rồi.


Năm nay hải khẩu cũng rất lạnh. Minh Duệ mặc một một thân y phục dày: “Đông Thanh cô cô, mẹ nói hải khẩu không có mùa đông cơ mà. Tại sao nơi này lại lạnh như thế?” Cái khí trời này mặc dù không có lạnh như kinh thành, nhưng tuyệt đối không tính là ấm áp. Lúc trước mẹ cậu còn nói nơi này vào thời điểm lạnh nhất cũng chỉ như lúc cuối thu.


Đông Thanh sắc mặt ngưng trọng: “Công tử, ta đã hỏi một lão ông sáu mươi sáu tuổi, vẫn luôn sống ở hải khẩu này. Lão ông này nói đây là lần đầu tiên ông ấy thấy chuyện này.” Theo ý Đông Thanh, thì đây chính là mùa đông lạnh sáu mươi năm nay mới gặp (chuyện trước lúc sáu tuổi đoán chừng cũng không nhớ được).


Minh Duệ cúi đầu nói một câu: “Tại sao có thể như vậy, đây chẳng phải dễ dàng thành hoạ sao?” Đến nơi này còn lạnh như thế, những nơi khác càng không cần phải nói.
Đông Thanh cũng cho là như thế: “Đại công tử, có nên viết thơ cho Quận chúa hay không? Nói chuyện này với Quận chúa một chút.”


Minh Duệ lắc đầu: “Không cần.” Mẹ hắn thông minh như vậy, nhất định có thể cảm nhận được có cái gì không đúng. Cho dù không cảm nhận được, thì chuyện chính sự này, mẹ hắn cũng không phải là quan viên triều đình. Quản nhiều như vậy làm cái gì, những chuyện này là chuyện của ông cậu hoàng đế, cũng là chuyện của đám triều thần.


Đông Thanh nhìn Minh Duệ một cái, cười nói đến một chuyện khác: “Công tử, ta tính hết tháng giêng thì đi tiên đảo, công tử cảm thấy được không?” Trước đi tiên đảo, lại từ tiên đảo thần không biết quỷ không hay đi tiếp. Sau đó để Hạ Dao mang hai huynh đệ bọn họ đến nơi an toàn đã chọn xong.


Minh Duệ đương nhiên là không có ý kiến : “Minh Cẩn lúc nào thì đến?”


Đông Thanh gật đầu: “Qua hai ngày nữa, Hạ Dao và Võ Tinh sẽ đi kinh thành đón Minh Cẩn.” Đây là cơ mật cấp cao, chỉ có ba người nàng cùng Hạ Dao, Võ Tinh mới biết, ngay cả Tần lão ngũ cũng không biết. Nhưng Minh Duệ là đặc thù, Minh Duệ không hỏi thì nàng sẽ không nói, nhưng nếu đã hỏi thì nàng sẽ trả lời.


Minh Duệ gật đầu. Hạ Dao và Võ Tinh cải trang hơn phân nửa là âm thầm đi kinh thành đón Minh Cẩn, so với nghênh ngang đưa đến hải khẩu thì an toàn hơn nhiều. Trong lòng Minh Duệ âm thầm nói: hi vọng hết thảy đều thuận lợi.