Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 144: Quà

Ôn Uyển nghe tin Khương Lâm đến rồi, trong lòng rất vui vẻ, phân phó người bên dưới nhanh chóng đem người đến gặp nàng. Trong lòng Ôn Uyển rất gấp gáp muốn nhìn thấy hồi âm của nhi tử.
Thật ra không cần Ôn Uyển phân phó, trạm đầu tiên Khương Lâm muốn đến cũng chính là phủ Quận chúa.


Khương Lâm mang về rất nhiều thứ, tám mươi thùng lớn. Bên trong đều là những thứ hảo hạng quý giá đắt đỏ. Ôn Uyển cũng rất vui mừng đi xem xét, rồi cho người thu lại. Nàng bây giờ chỉ gấp rút muốn xem thư của Minh Duệ, còn có quà của Minh Duệ nữa.


Đầu tiên Ôn Uyển xem thư của Minh Duệ, thư của Minh Duệ gửi về rất dài, viết hết mười ba trang giấy. Bên trong miêu tả tận tình tất cả chuyện xảy ra gặp phải từ kinh thành đến hải khẩu. Đem cả chuyện hắn đánh cho mười người chỉ còn nửa cái mạng cũng viết ra hết. Cuối cùng Minh Duệ viết hắn rất khỏe, đi thuyền cũng không bị say sóng, nói Ôn Uyển không cần phải lo lắng…


Trong mắt Ôn Uyển ngập lệ rồi. Nàng làm sao không lo lắng được đây. Nhi tử đi xa, nàng là mẹ ngày đêm đều mong nhớ lo âu, ăn không ngon ngủ cũng không yên giấc. So với lúc Bạch Thế Niên rời đi còn khó chịu hôn nhiều lắm.


Hạ Ảnh nhìn thấy vậy vội vàng nói: “Quận chúa còn chưa xem quà đâu! Nhanh nhanh đi xem xem!”


Minh Duệ chọn một cái hộp đồ trang điểm để tặng Ôn Uyển. Hộp làm bằng gỗ trầm hương, thủ công rất tinh mỹ, là một vật vô cùng tốt khó gặp. Dù con mắt Minh Duệ kém đến đâu chăng nữa, dù quà tặng không tinh mỹ, hay chỉ là một cái hộp nhỏ bé bình thường, nàng cũng vô cùng thích.


Mở hộp ra, bên trong đặt bốn tượng đất nhỏ xinh. Chính là bốn người gia đình họ. Ôn Uyển nhìn thấy không nhịn được bật cười: “Hạ Ảnh, ngươi nhìn xem, ta có xấu đến mức thế kia không?” Miệng thì nói thế, nhưng cả mặt đều đang cười. Trong lòng dâng lên một loại cảm giác mãn nguyện vô cùng, so với cảm giác kiếm được nhiều tiền còn vui sướng, mỹ mãn hơn.


Minh Cẩn tan học liền vội vã chạy về: ” Mẹ, mẹ, ca ca gửi quà gì cho con thế? Mẹ, nhanh nhanh cho con xem đi.”


Ôn Uyển lấy vòng tay mười tám viên ngọc làm từ sừng tê giác Minh Duệ mua đeo lên tay Minh Cẩn: “Ca ca con nói mua một vòng cho mình, một vòng cho con, mỗi người một chiếc. Con nhìn xem, có thích hay không?” Ôn Uyển mua đồ cho hai nhi tử đều mua giống nhau. Nếu không phải là hai đứa kháng nghị, đến quần áo nàng cũng muốn làm giống nhau kia.


Minh Cẩn đang ngắm nghía vòng tê giác trên tay, lại nghe thấy Minh Duệ cũng đeo một chiếc như vậy thì càng vui mừng. Đồ đạc của anh em họ lúc nào cũng đều bình đẳng giống nhau. Ha ha, ca ca không hề quên hắn. Minh Cẩn ôm lấy cổ Ôn Uyển: “Mẹ, con nhớ ca ca. Ca ca cũng đi được hai tháng rồi. Mẹ, lúc nào thì chúng ta đi tìm ca ca, con nhớ ca ca.”


Ôn Uyển vẫn nói điệp khúc cũ, lúc nào nàng hết bận thì đi.
Minh Cẩn càu nhàu, mẹ lúc nào mới hết bận kia chứ? Trong trí nhớ của hắn, chỉ có lúc trên ôn tuyền hoặc ở trên sơn trang thì mẹ mới bớt được chút việc, còn lại lúc nào cũng rất bận.


Hạ Ảnh mang bộ dáng vội vã bước đến, Ôn Uyển vỗ vỗ vai Minh Cẩn : Minh Cẩn ngoan. Mẹ có việc bận rồi. Con đi tìm Kỳ Triết với Linh Đông chơi nhé.” Mặc dù Minh Duệ không ở nhà, nhưng vẫn còn có Kỳ Triết với Linh Đông. Minh Cẩn cũng không quá buồn tẻ.


Minh Cẩn dẩu dẩu môi, có chút không vui, có điều hắn cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Mặc dù có chút không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Minh Duệ không chỉ gửi quà về cho Ôn Uyển và Minh Cẩn, mà còn gửi cả quà cho Kỳ Triết cùng Linh Đông, khiến Kỳ Triết và Linh Đông cảm thấy vô cùng vui mừng.


Ôn Uyển chỉnh lý gọn gàng xong vật phẩm của Khương Lâm mang về, cũng gọi hai người Kỳ Triết với Linh Đông tới chọn món đồ mình thích. Ôn Uyển đối với những thứ vật chất hai đứa bé cần cũng rất rộng rãi. Minh Cẩn có, cũng không thiếu phần hai người họ.


Vui vẻ qua đi, bận rộn lại ập tới. Hạ Ảnh mang tài liệu liên quan đến Điền thị và Thích Tuyền đã qua chỉnh lí đến đưa cho Ôn Uyển. Một chồng tài liệu vô cũng dày, đặc biệt là Thích Tuyền, nhiều vô kể.


Ôn Uyển nhận được tài liệu liền mang qua thư phòng, đọc thấy chỗ quan trọng thì lưu lại. Việc này cũng rất bận, nàng lại bận rộn tới tận đêm.


Ôn Uyển dùng bữa tối với Minh Cẩn xong lại tiếp tục công việc. Bận bịu tới tận khuya, tới lúc nàng dừng việc nghỉ ngơi lại nghe bẩm báo Minh Cẩn vẫn còn chưa ngủ thì lại đi qua. Quả nhiên Minh Cẩn vẫn còn đang mở mắt, nhì thấy nàng liền ngồi dậy, chui vào lòng nàng: “Mẹ, con đợi mẹ mất nửa ngày trời.”


Ôn Uyển nhẹ nhàng xoa đầu Minh Cẩn, đứa nhỏ giả trang thành người lớn đâu rồi? Trước đây đều là Minh Duệ chờ nàng, bây giờ chỉ có mỗi Minh Cẩn, trong lòng không khỏi có chút mất mát: “Đều là lỗi của mẹ. Sau này mẹ không muộn như thế nữa.”


Ôn Uyển với Minh Cẩn hòa hợp, êm dịu nói chuyện với nhau. Nói chuyện được một lúc, Minh Cẩn cũng nhắm mắt đi ngủ. Ôn Uyển hôn một cái lên mặt Minh Cẩn: “Đợi xong chuyện này, cả nhà chúng ta lại đoàn tụ. Đợi đến lúc đó, mẹ với cha con ngày ngày đều ở bên con với Minh Duệ, được không.” Đây không phải chỉ là Ôn Uyển tự an ủi mình. Đợi Bạch Thế Niên trở về, bận đến đâu nàng cũng sẽ nghỉ phép nửa năm đến một năm, để Bạch Thế Niên chăm sóc ba mẹ con nàng.


Ôn Uyển nghĩ đến đôi mắt rưng rưng của Minh Cẩn khi nhìn nàng thì không ngủ được. Về sau cũng không tiếp tục liều mạng nữa, cố gắng sắp xếp lại thời gian làm việc. Xong chuyện lần này sẽ không làm tiếp nữa, để dành thời gian ở cùng nhi tử.


Hạ Ảnh đợi lúc Ôn Uyển đi nghỉ ngơi mới nói chuyện Tô gia với nàng. Ôn Uyển nghe Hạ Ảnh nói cũng chỉ mỉm cười một tiếng. Chân tình a, đây đúng là chân tình, đều vứt bỏ vị hôn thê, chỉ muốn lấy người trong lòng làm vợ.


Ôn Uyển cười nhạt nói: “Không ngờ lại ầm ĩ tới mức này, thật nằm ngoài dự đoán của ta. Cũng may Phúc Ca Nhi đang ở đây, bảo hắn đêm nay viết thư về cho Tô Chân Chân, ngoài ra chuyện khác kệ bọn họ tự mình giải quyết.” Ôn Uyển vẫn không muốn lộ mặt vào chuyện này, xem chuyện này diễn biến đến đâu rồi hẵng nói. Nhưng mà Ôn Uyển không khỏi cảm khái bản thân, nàng đã triệt để dung hợp với cái quy tắc của xã hội này. Nếu không gặp được tư tưởng phản đối chế độ tàn dư phong kiến này, kiên trì theo đuổi tình yêu như thế này nàng nhất định sẽ vươn tay giúp đỡ. Thật tiếc nàng của hiện tại hoàn toàn chỉ đóng vai xem kịch vui. Được rồi, nàng tự thừa nhận, nàng không những dung nhập mà còn trở nên lãnh huyết vô tình. Không có chút tình thương gì cả!


Hạ Ảnh buồn nôn: “Quận chúa, nếu như hết chuyện để làm thì có thể ở cùng Nhị công tử, hoặc đi dạo hoa viện cũng được.” Đừng có hết việc nhàn rỗi ngồi tự than thân vô tình, già mất rồi.


Ôn Uyển cười đứng dậy: “Được, đi hoa viên vài vòng. Suốt ngày ngồi buồn trong thư phòng cũng không hay.”
Thư của Phúc Ca Nhi gửi đến tay Tô Chân Chân. Tô Chân Chân xem hết, nước nước lã chã rơi, lần này không bị xúc động tới ngất xỉu, mà chỉ kém chút nữa thổ huyết mà ngất tại chỗ.


Bình Thượng Đường nhìn thấy Tô Chân Chân mặt mày xanh mét, dáng vẻ muốn bùng nổ thì lập tức cầm lấy bức thư còn đang ở trên tay Chân Chân. Sau khi xem xong, sắc mặt vẫn coi như đỡ hơn Chân Chân: “Phu nhân, bây giờ chúng ta đi Tô phủ. Hỏi đại ca và đại tẩu cho rõ ràng đây rốt cục là sao?” Lại còn có chuyện hoang đường như thế này, dám nói muốn lấy Tiết Ngưng Minh làm vợ. Vậy đem Mông Lan vứt đi chỗ nào?


Tô Chân Chân chỉnh trang lại cho thỏa đáng, lập tức đi tới Tô phủ.
Hải thị ngốc nghếch đờ ra, Hàng Nhi nói những lời này ở trong nhà, làm sao lại có thể đến tai vợ chồng Chân Chân rồi. Bây giờ có viện cớ gì cũng không được nữa.


Đến bây giờ, Tô Chân Chân cũng vẫn chưa nghĩ đến chuyện hối hôn. Nàng chỉ có yêu cầu duy nhất là bắt buộc phải tống tiễn Tiết Ngưng Minh, lập tức gả nàng ta ra ngoài. Nếu không nàng thật không an lòng. Đây rõ ràng là muốn ám hại con gái nàng mà!


Hải thị cũng rất muốn, nhưng vấn đề là ở chỗ lão thái thái không đồng ý. Đến trượng phu nàng đã ra mặt rồi cũng không đồng ý.


Nhất thời Tô Chân Chân không muốn để ý gì nữa, chạy đi tới viện của Tô phu nhân. Nhìn thấy Tiết Ngưng Minh vẫn còn đang trong viện hầu hạ Tô phu nhân, lửa giận trong mắt chỉ muốn phun ra ngoài. Nếu như Ôn Uyển ở chỗ này chắc chắn sẽ cảm thấy vô cũng kinh ngạc. Trước giờ Tô Chân Chân mềm yếu như thế, cũng có ngày phẫn nộ thành bộ dạng này.


Tiết Ngưng Minh nhìn thấy bộ dạng hỏa khí của Chân Chân, bắt thuốc đang cầm trên tay rơi thẳng xuống đất: “Biểu cô…”


Tô Chân Chân hỏa khí bốc lên tận đỉnh đầu: “Cút ra ngoài.” Đến nước này còn giả dạng điềm đạm đáng yêu trước mặt nàng gọi biểu cô. Chỉ nghĩ đến thôi, trán nàng đã bừng bừng một đoàn hỏa.


Tô phu nhân phát giận: “Con đây là muốn gì? Hả? Vừa về đã quát mắng ầm ĩ, con thấy mình gây còn chưa đủ sao?” Lại một trận gà bay chó chạy.


Tô Chân Chân đang khóc gào ầm ĩ, Tô Hàng từ bên ngoài chạy vào, quỳ xuống trước mặt nàng: “Cô cô, cháu thật lòng yêu biểu muội. Cô cô, cầu cô. Nếu như đuổi biểu muội đi, nàng ấy thật không con đường để sống nữa. Cô cô, cháu cầu cô, thành toàn cho hai người chúng cháu!”


Tô Chân Chân tức phát nghẹn, lại ngất xỉu.


Ôn Uyển nghe chuyện Tô Hàng vẫn cố gắng muốn được thành toàn, cũng khó được gật đầu một cái: “Vẫn chưa hết thuốc chữa.” Đến bây giờ vẫn còn lộ mặt cầu xin thành toàn, nếu như bây giờ lại trưng dáng vẻ sợ hãi rụt rè ra, Ôn Uyển mới khinh thường đấy. Nhưng mà, đây là thời đại phong kiến, là thời đại lễ giáo ăn người. Tô Hàng phản kháng có giành được thắng lợi hay không, ừm, hi vọng rất nhỏ nhoi.


Tô Chân Chân vì chuyện này mà đổ bệnh. Nếu trước đó thì chỉ là tức giận thôi, cho rằng hắn một lúc nghĩ không thông. Là người rốt cục cũng hướng tới chỗ tốt mà đi, chỉ nghĩ thanh niên còn trẻ dại, không hiểu chuyện, dạy dỗ lại là được. Nhưng mà hiện tại thật không biết phải nói gì, nếu vẫn đem nữ nhi gả đi thì không phải hại cả một đời con bé hay sao?


Mộng Lan khóc lóc,đau đớn. Sao nàng lại gặp phải chuyện này? Biểu ca với biểu tỷ không ngờ lại có tư tình, thế nàng là cái gì? Còn chưa gả đi đã thế này, nếu gả đi rồi sẽ ra làm sao? Không cần nghĩ cũng biết ngày tháng đó như thế nào?


Mộng Tuyền cẩn thận bảo Phúc Ca Nhi đi hỏi một chút ý kiến của cô cô.


Hồi đáp của Ôn Uyển rất đơn giản, nàng không phải là cha mẹ của Mộng Lan, làm chủ cho Mộng Lan không phải là nàng. Có điều Ôn Uyển cũng không nói quá tuyệt tình, chỉ nói nàng là cô cô, không thích hợp lộ diện làm chủ. Nhưng nếu thật gặp phải chuyện quá khó khắn, đến lúc đó nàng nhìn tình hình giúp đỡ sau.


Tô Chân Chân nằm trên giường ba ngày, nghe thấy Hải thị tới thăm. Hải thị luôn miệng xin lỗi, nói hài tử còn nhỏ chưa hiểu chuyện.


Mộng Tuyền biết Hải thị đến, đầy mặt phẫn nộ. Trước đây nàng vẫn nghĩ Hải thị thật tâm đối đãi tỷ muội các nàng. Nhưng sau chuyện này, tin tưởng trong tâm nàng đối với Hải thị tụt dốc không phanh. Ngày trước ngàn tốt vạn đẹp là do còn chưa dính vào lợi ích, bây giờ thì đào hầm chôn tỷ tỷ của nàng.


Triệu ma ma nhìn thấy biểu tình căm phẫn của Mộng Tuyền thì kéo nàng lại khuyên: “Cô nương, chuyện này dù sao cũng đã làm ầm ĩ đến mức này rồi. Nếu Đại cô nương vẫn gả đi, ngày tháng sau chắc chắn sẽ không tốt. Cô nương, ta có một chủ ý, cô nương nghe xem nếu thấy ổn thỏa thì để Đại cô nương đi làm. Đây cũng là ta lắm lời thôi.” Triệu ma ma cũng nghiêm túc suy nghĩ, mới nghĩ ra biện pháp này.


Mộng Tuyền vội vàng gật đầu: “Ma ma nói đi.”
Triệu ma ma thốt ra hai chữ: “Huỷ hôn.”


Mộng Tuyền nghe thấy vậy cũng không cảm thấy bất ngờ. Nàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến để đại tỷ huỷ hôn, nhưng phương diện này nàng không thích hợp để nói. Hơn nữa, xét theo mối quan hệ hiện tại của hai nhà, nếu như huỷ hôn nhất định sẽ ầm ĩ đến mức quan hệ bế tắc. Chuyện này cha mẹ nàng chắc cũng không nguyện ý muốn thấy. Đây là nhà bà ngoại của nàng, làm sao có thể làm ầm ĩ mãi được. Cho nên, trái phải đều thật khó.


Triệu ma ma ghé tai thầm thì với Mộng Tuyền mấy câu. Mộng Tuyền nhất thời lưỡng lự một lúc mới đi tới viện của Mộng Lan. Chuyện này rốt cục phải giải quyết thế nào, vẫn phải xem ý kiến của Mộng Lan.


Nửa tháng này, Mộng Lan ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt. Thân là tiểu thư khuê các, lúc nào cũng thuận gió thuận nước như nàng gặp phải chuyện thương tâm như thế ngoài khóc còn biết làm gì nữa.


Mộng Tuyền đi qua, cho hết nha hoàn ra ngoài, kéo lấy tay Mộng Lan: “Tỷ, đừng khóc nữa. Chuyện này vẫn còn chưa kết thúc mà.”


Nước mắt của Mộng Lan chảy ra càng nhiều, đều thành thế này rồi còn muốn bết bát thế nào nữa. Còn chuyện bết bát tệ hơn thế này nữa sao? Chỉ nghĩ thôi Mộng Lan liền cảm thấy thê lương. Đang yên đang lành sao lại gặp phải chuyện này kia chứ?


Mộng Tuyền đem ý nghĩ trong lòng nói với Mộng Lan, trong phút chốc Mộng Lan bị dọa tới quên cả khóc: “Muội muội, làm sao có thể được? Cái này không được.” Nếu như nàng chủ động thoái hôn, danh tiếng của nàng cũng coi như xong theo.


Mộng Tuyền cũng biết tính tình của tỷ tỷ mình: “Đại tỷ, sau khi huỷ hôn lại tìm một nhà khác tốt hơn. Không cần phải nhà cao cửa rộng, chỉ cần người tốt, có học vấn đàng hoàng, đối đãi tốt với tỷ là được. Đại tỷ, chuyện lần này tỷ phải nói chuyện với cha mẹ, chúng ta vẫn còn một cơ hội. Nếu như tỷ cái gì cũng không làm, đời này của tỷ coi như xong rồi. Đại tỷ, coi như sai lệch đi nữa thì chuyện cũng đã thế rồi. Tỷ không làm chẳng khác gì tự chôn đời mình cả. Chả lẽ tỷ muốn gả cho biểu ca trong tim lúc nào cũng chỉ có biểu tỷ Ngưng Minh sao?” Mộng Tuyền miệng nói,, mắt cũng khóc theo. Nửa tháng này nhìn tỷ tỷ ngày càng tiều tụy, trong lòng nàng cũng đau như bị vạn dao cứa. Nhưng mà nếu không phản kháng, đời này coi như bị hủy rồi. Không nhẽ tỷ muốn vì biểu ca biểu tỷ mà chôn vui cả đời mình sao?


Mộng Lan do dự không biết quyết định thế nào.


Mộng Tuyền ghé tai Mông Lan nói ý định của nàng: “Đại tỷ! Dù sao cũng phải thử một lần! Dù sao có tệ đến thế nào đi nữa cũng chỉ tệ đến như thế này mà thôi. Nếu tỷ không thử, đến cơ hội duy nhất cũng không có.” Mặc dù cơ hội nhỏ nhoi, nhưng thử một lần so với không làm gì vẫn tốt hơn. Nếu không, gả qua đó rồi ngày tháng sau này thật không cách nào tưởng tượng được. Tệ thêm cũng chỉ thế này thôi.


Mộng Lan cuối cũng cũng gật đầu: “Được.”


Cuối cũng Hải thị cũng vỗ vè được Chân Chân, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chỉ là, ngay lúc này Mộng Lan lại tiến vào. Nhìn thấy hai người liền quỳ xuống, khóc nói: “Mẹ, mợ, con nguyện ý thành toàn cho biểu ca với biểu tỷ. Mẹ, mợ, cầu hai người thành toàn cho biểu ca biểu tỷ bọn họ!”


Đầu Tô Chân Chân nghiêng sang một bên ngất xỉu. Lúc tỉnh lại chỉ vào Mộng Lan gầm lên: “Ai nói với con những lời khốn kiếp này. Hả…”


Mộng Lan một bên khóc, một bên lắc đầu: “Mẹ, biểu ca đều đã nói như vậy rồi. Người biểu ca thích là Tiết Ngưng Minh, muốn cưới cũng là Tiết gia biểu tỷ. Biểu ca muốn huỷ hôn, muốn cưới biểu tỷ làm vợ. Mẹ, biểu ca tài hoa phong nhã, tư thái tuấn đạt. Tiết gia biểu tỷ mặt mày như hoa, thấu hiểu lòng người, hai người bọn họ mới là trời đất tạo thành một đôi. Mẹ, con không muốn bị kẹp giữa hai người bọn họ, càng không muốn tách một đôi bọn họ. Mẹ, con cầu mẹ, mẹ đáp ứng con, thành toàn cho họ đi! Nếu không thành toàn cho biểu ca biểu tỷ, con lại thành vật ngăn cản, tách rời một mảnh chân tình của hai người đó. Con thà rằng chong đèn kết bạn với cửa phật cũng không muốn làm người phá hoại chân tình biểu ca biểu tỷ.”


Mộng Lan ngoài miệng nói muốn thành toàn cho họ, thực ra nàng đangmuốn nói với Tô Chân Chân rằng, nàng chẳng là gì giữa tình cảm của hai người Tô Hàng và Tiết Ngưng Minh. Gả qua đó, trong mắt Tô Hàng nàng chính là đầu sỏ chia rẽ bọn họ, những ngày sau đó nàng biết phải sống thế nào? Nếu phải như vậy, nàng thà đi ăn chay niệm phật, một mình nơi phòng không còn vui vẻ hơn.