Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 105: Bình Nhị lão gia trở về

Edit: Trần Phương Beta: Tiểu Tuyền


Nhân vật truyền kỳ của Bình gia, Bình lão nhị – Bình Hướng Đông đã trở về. Theo hắn trở về còn có người thϊế͙p͙ xinh đẹp của Thuần Vương. Thuận tiện còn mang về tới ba người con, hai trai một gái. Người lẩn trốn tám năm nay, tới thời điểm tất cả mọi người đều tưởng rằng hắn đã chết thì hắn như từ trên trời rơi xuống, thần kỳ xuất hiện ở trước mắt.


Chờ nhìn thấy người thật mới thấy, không còn phong độ hơn người như trước kia. Hiện tại trên mặt đầy nét tang thương khắc khổ, bàn tay cuộn thành những cái kén, mặc bộ quần áo rách rưới. Lúc mới bước vào Bình phủ người hầu gác cổng còn tưởng rằng đó là tên ăn mày tiến vào. Về phần người thϊế͙p͙ xinh đẹp hiện tại đã là phụ nữ trung niên rồi, cũng già nua giống như đại thẩm bốn mươi tuổi. Bên cạnh là mấy hài tử nét mặt đầy sợ hãi.


Bình Hướng Thành nghe thấy tin tức, thì đứng tại chỗ ngơ ngác. Nhận được tin tức, người của Bình gian nhất thời ngổn ngang bao mối cảm xúc. Nhị lão gia sao lại trở về đây? Nhìn thế này có thể thấy thật vất vả mới có thể trở lại Bình phủ, đoán chừng một đống phiền toái sắp tới đây.


Bình gia mấy năm gần đây luôn bị người trong kinh thành chê cười. Đến nỗi chỉ cần gió thổi cây lay gì thì ngay lập tức cả kinh thành đều biết. Trong đó nguyên nhân lớn nhất vẫn là chuyện chính Bình nhị gia năm đó bỏ trốn tạo tai tiếng thật lớn, khi đó người Bình gia đi ra ngoài đều không dám ngẩn đầu lên. Suốt tám năm làm người phải cụp đuôi. Thật vất vả ọi việc lắng xuống, người Bình gia cũng bình tĩnh vượt qua cuộc sống hàng ngày. Ra ngoài có thể đứng thẳng cái lưng lên thì tai họa lại quay trở lại.


“Nương những năm qua con sống thật khổ cực, Nương , con rất nhớ người. Ngày ngày đều nhớ tới người, mỗi ngày đều muốn trở lại thăm người, sợ người lo lắng khổ sở, Nương người làm sao lại thế này?” Nhị lão gia trở về ôm Bình Lão phu nhân khóc. Nghe hắn nói về cuộc sống những năm qua, thật là người nghe người nhìn thấy thương tâm người nghe rơi lệ. Chờ khóc lóc kể lể qua đi, liền hỏi thăm cha đâu? Chợt nghe nói cha dưỡng bệnh ở nông thôn, ca ca đã kế thừa tước vị, thì có chút không thể tin được. Lúc mình đi sức khỏe của phụ thân vẫn rất tốt, làm sao mà phải đi dưỡng bệnh đây?


Người hầu đứng bên cạnh lườm một cái xem thường, có người con như ngươi không bị tức chết đã là nhờ tổ tiên tích đức rồi. Mang đến cho Bình phủ tai họa lớn như vậy còn có mặt mũi quay trở lại.


Bình mẫu để cho Bình Hướng Đông đi tắm rửa thay quần áo, đến lúc đi ra, cả người liền rực rỡ hẳn lên. Mặc dù vẫn có những nét khắc khổ tang thương, nhưng đã ra dáng nam nhi hơn một chút, cũng có chút phong độ khí khái. Ngồi xuống nghe Bình mẫu nói chuyện nhà những năm qua.


Ca ca kế thừa tước vị, Bình gia phân ra. Bản thân mình được hai nghìn mẫu ruộng, cùng với một vạn sáu lượng bạc. Con lớn nhất đã thành thân rồi, Thanh Thủy cùng Thanh Từ cũng đã lập gia đình. Thanh Thủy hiện tại đã hòa ly rồi hiện đang sống trong điền trang hồi môn của vợ. Thượng đường làm con thừa tự cho lão ngũ hơn nữa còn ghi dưới danh công chúa. Quan trọng nhất bây giờ là ca ca trên danh nghĩa là cùng mẹ của Ôn Uyển.


“Nương những năm này người có khỏe không?” Nhị lão gia vô cùng hiếu thuận ở trước mặt Bình mẫu an ủi. Bình mẫu vui mừng ra mặt, nước mắt rưng rưng.
Ngõ Bát Tỉnh


“Cái gì? Bình Nhị lão gia đã trở lại? Hắn đã trở lại.” Thượng Đường bị tin tức này thúc vào mông. Vội vã trở về đi hỏi ca ca hắn, nhận được tin tức xác thực, thì lập tức ngã xuống mặt đất.


“Ca, sau này làm sao bây giờ? Ca sau này làm thế nào cho tốt đây?” Nghĩ đến người cha tồi tệ, Thượng Đường cảm thấy tương lai là một mảng đen tối.


“Không khóc, không khóc. Không có việc gì đệ đã ra ngoài rồi, không có việc gì, sau này sẽ tốt thôi. Chăm chỉ đọc sách, thi đậu cử nhân, thi đậu tiến sỹ, rồi nói với quận chúa giúp đỡ đệ một chút quan hệ, đi ra ngoài tìm nơi tôi luyện mấy năm. Chờ chuyện này phai nhạt là tốt. Không cần phải lo lắng.” Thượng Dũng cố nhịn khóc an ủi Thượng đường.


“Ca, đệ được cho làm con thừa tự rồi, không còn bao nhiêu quan hệ. Nhưng ca thì phải làm sao bây giờ? Người kia, người kia không ai biết được là sau này sẽ gây ra chuyện gì nữa. Có thể sẽ lại mang đến tai họa cho chúng ta hay không? Ca sau này chúng ta biết phải phòng bị thế nào?” Thượng đường biết ca ca coi như là được tổ phụ tổ mẫu che chở, mấy thúc thúc đối với họ có thêm từ ái. Nhưng mà mấy năm qua, họ cũng chịu thật nhiều khổ sở, bị không ít những lời nói lạnh nhạt, cũng nhìn thấy không ít những hành động xem thường, bất bình. Thật vất vả nhìn thấy cuộc sống trôi qua ngày một tốt hơn, thì người kia lại quay trở lại. Tại sao không chết luôn ở bên ngoài đi, chết rồi cũng sẽ sạch sẽ hơn.


“Đệ về trước đi, có chuyện gì ta sẽ đến tìm đệ” Đem Thượng Đường dụ dỗ trở về.


Thượng Dũng trở về nhị phòng, nhìn Nhị lão gia, hắn vô cùng thống hận nhìn cái người thế này mà cũng gọi là phụ thân. Nếu không phải là vì lễ giáo, hắn thật muốn giết chết người này. Năm đó cũng bởi vì ông ta đã gây ra chuyện, tức chết mẫu thân hắn. Để cho huynh đệ bọn họ biến thành cô nhi. Nhưng ông ta chính là cha ruột, thân phận này không thể thay đổi, nên phải cố nén thở ra một hơi, mang theo thê tử theo lễ giáo dâng trà cho ông ta. Nhị lão gia một chút áy náy cũng không cảm thấy, giơ trà uống một hớp. Sau đó đem Thủy di nương kia giới thiệu cho vợ chồng Thượng Dũng biết. Còn đem hai đứa con trai cùng con gái ra giới thiệu, để cho Hứa thị dâng trà ỹ thϊế͙p͙. Làm cho Hứa thị tức giận thiếu chút nữa buột miệng mắng chửi, Thượng Dũng làm vỡ chung trà, chuyển dời đề tài.


Thượng Dũng mặt không thay đổi, Hứa thị thì biết vâng lời nhưng trong mắt cũng là nồng đậm khinh bỉ. Tiếp theo là trở về các phòng. Cuộc sống sau đó của vợ chồng Thượng Dũng thật là khổ sở. Một hồi chê bai cái này không tốt cái kia không tốt, một hồi chọn cái kia là kém, một khi không có cái gì như ý liền buột miệng mắng to.


“Nếu như ngươi không quản lý tốt gia đình, vậy liền mang quyền quản gia giao ra đây” Bình Hướng Đông không một chút hổ thẹn nói với Hứa thị.


Không đến mấy ngày, đã làm cho Hứa thị giao ra quyền quản gia. Hứa thị vừa nghe, lập tức mang quyền quản gia giao ra. Trong hơn một năm này, cũng là nàng mang đồ cưới của mình ra trang trải. Lúc trước là trợ cấp trượng phu nên nàng cam tâm tình nguyện. Hiện tại trợ cấp cho những người này, thà ném đi thưởng cho kẻ ăn mày so với hiện tại còn sướng hơn.


Chờ sau khi Thủy di nương tiếp nhận, mới biết là một mảnh nát bét. Không chỉ không có tiền hơn nữa còn phải trợ rất nhiều. Bà vốn nghĩ là có thể mò được chút tiền, nào đâu biết rằng còn phải trợ cấp tiền tự nhiên là không muốn làm nữa. Đã nghĩ muốn cấu véo vào phần đồ cưới của Hứa thị. Hứa thị căn bản là không sợ, hơn nữa trên mặt cũng biểu hiện vô cùng xem thường bà, một chút cũng không thèm che dấu.


“Nga, mẹ chồng của ta đang ở trên hương án, buổi sáng hôm nay ta còn phải thắp cho người nén hương. Thủy di nương, ngươi có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì, ta bề bộn nhiều việc không phụng bồi ngươi được.” nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà bước thẳng đi làm cho Thủy di nương tức tới mức dậm chân dậm tay.


Hứa thị có nhà mẹ đẻ cường thế so với người trong vương phủ là người có chỗ dựa, trượng phu cũng ủng hộ nàng. Mà bà ta chỉ là một thϊế͙p͙ thất, hơn nữa còn lả lơi ong bướm, ai thèm để ý đến bà ta. Về phần phụ thân nếu không phải bị ràng buộc bởi thân phận thì đã sớm quét ra khỏi cửa. Thủy di nương tìm được nhị lão gia khóc lóc kể lể, Nhị lão gia mang Hứa thị ra thống mạ một trận. Hứa thị làm như mình không nghe thấy, mấy lần không tới, làm nhị lão gia giận tới mức muốn chết.


Nhị lão gia thái độ vô cùng cứng rắn muốn cho Thượng Dũng bỏ vợ. Thượng Dũng dứt khoát không đồng ý, tìm đến Đại lão gia và đại phu nhân.


“Đại bá, Đại bá mẫu, cha muốn cháu bỏ vợ, Thê tử của cháu không sai phạm phải sai lầm nào. Cháu sẽ không bỏ vợ. Nếu vì cha không nhìn được, cháu liền chuyển ra đi.” Thượng dũng thái độ vô cùng cứng rắn. Mấy ngày nay hắn đi làm, hắn còn kém không đem đầu để trong đũng quần. Cảm thụ được vẻ mặt đồng liêu kia như cười như không nhìn hắn, hắn chỉ có thể giả bộ không biết. Nhưng trong lòng khó chịu muốn chết.


“Ngươi mới sống an phận được mấy ngày, da lại ngứa rồi phải không? Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi không biết điều, ta liền nói với tộc trưởng để cho ngươi qua từ đường. Tránh để ngươi gây tại họa cho người khác. Trong nhà tạo điều kiện cho ngươi ăn tạo điều kiện cho ngươi sửa sai, ngươi ăn uống là được. Nếu lại tái phạm trò cũ ta sẽ không tha cho ngươi” Bình Hướng Thành đem nhị lão gia giáo huấn ột trận. Vừa nói ngươi nếu như không biết điều như vậy ta lập tức đem nhốt vào từ đường, bồi tội với tổ tông. Nhị lão gia lúc này mới ý thức bây giờ không thể so với lúc trước. Hết thảy đều đã thay đổi.


Nhà thờ tổ kia là địa phương rét buốt, hắn cũng không nguyện ý muốn đi.
Cũng không thể đuổi Thượng Dũng đi, Thượng Dũng còn có bổng lộc, còn muốn nhờ Thượng Dũng nuôi gia đình đây.


Nào đâu biết rằng Thượng Dũng đối với hắn vô cùng thống hận, nếu không phải vì hắn thì mẫu thân cũng không bị làm cho tức chết như vậy. Ba huynh muội của mình cũng không phải chịu tội. Bổng lộc của hắn tất cả dùng để nộp cũng chỉ đủ nuôi cơm không lo bị đói. Nhị Lão gia bắt đầu làm một ít đồ vật này nọ, nhưng làm đồ cũng không thành. Buộc Thượng Dũng đem tiền để dành cho đệ đệ muội muội kết hôn, còn có bạc riêng giao ra.


Thượng dũng biết số tiền này đến trong tay ông ta, nhất định là giống như ném bánh bao cho chó, có đi mà không có trở lại. Lập tức suy nghĩ một chút lập tức gọi Thượng Thủy, Thượng Khoan, Thanh Thược, Thanh Chiếu đến, đem bạc chuẩn bị trước cho bọn hắn kết hôn mang ra giao vào tay bọn họ: “Chút tiền này mấy đứa chính mình tự bảo quản lấy, cứ đặt ở chỗ ta nơi này, một ngày nào đó sẽ bị cha buộc phải giao ra. Ta nói cho các đệ biết số tiền này các đệ phải giữ chặt, nếu có thể mua nhà cửa, ruộng vườn có thể tìm Lâm đại quản gia hỗ trợ. Tất cả chỉ còn như vậy, nếu dùng rồi sau này sẽ không còn nữa. Chờ mấy đứa thành thân, sau này liền chuyển ra ngoài ở.”


Thượng Khoan, Thượng Thủy, Thanh Thược ba người tất cả đã mười ba tuổi rồi, hai người di nương đều đã qua đời nhưng bọn họ đều đã trưởng thành, tự cầm lấy tiền cũng không có gì phải lo lắng. Nhỏ nhất là Thượng Hạc năm nay mười tuổi nhưng di nương của hắn còn sống. Tiền này giao cho hắn, di nương sẽ giữ cho hắn. Di nương của Thượng Hạc mở miệng nói “Đại thiếu gia người giúp ta nói cùng đại quản gia một chút, mua cho chúng ta một căn nhà nhỏ vừa đủ ra vào là được rồi. Những tiền còn lại thì mua đất, tiền này ở trong tay chúng ta vạn nhất bị lão gia biết được, chúng ta cũng không thể giữ được” Những người khác cũng không phải là ngu dốt, tất cả cũng rối rít gật đầu tỏ vẻ cũng muốn như vậy.


Có Đại phu nhân coi chừng, chi thứ hai cũng không phải chỉ là những kẻ quần là áo lượt xuẩn tài. Mặc dù tư chất chỉ bình thường nhưng chỉ cần giữ đúng bổn phận về sau cũng có thể có cuộc sống , có bảo đảm.


Chờ Bình Hướng Đông biết được con lớn nhất đem tất cả tiền đều phân ra, thì tức giận quát lên như sấm. Tiền bạc chia lúc ra ở riêng, Thượng Dũng đều nói đã đổi bạc tất cả đều đã dùng hết rồi. Về phần khế đất sẽ không lấy ra. Hắn cũng không thể ép, con lớn dù sao cũng không thể nặn bóp ra được chút nào, liền hướng về mấy đứa nhỏ. Đáng tiếc không có ai là người ngu cả, quan hệ đến chuyện cả đời của mình, ai cũng buộc miệng túi thật chặt giữ lấy. Bình Hướng Đông đánh, bọn họ cũng cương quyết không đưa. Cuối cùng không còn cách nào đành hướng tới Thượng Đường, Thượng Đường dù sao cũng có tụ tài đồng nữ, tùy tiện chi ra một ít cũng đủ để hắn tiêu sài một thời gian.