Ôn Uyển chưa từng có cảm giác bất lực như vậy. Năm đó lúc mẹ chết, mình chẳng qua sợ một lúc liền hôn mê. Nhưng mà bây giờ, cũng không biết cái gì đang đợi mình. Nếu như ma ma chết, mình còn lại cái gì. Mình cái gì đều không có. Đối với cuộc sống nơi đây chưa quen, còn cuộc sống sau này nữa.
Cũng may ông trời phù hộ, ma ma uống ba lần thuốc, buổi tối hôm đó hạ sốt. Sang hừng đông ngày thứ hai, bà liền tỉnh lại. Nhìn ma ma tỉnh lại, Ôn Uyển ôm ma ma, nước mắt chảy ào ào.
“Tỷ nhi, thật khổ người” Ma ma vừa mở mắt đã biết chuyện gì xảy ra, toàn thân mềm nhũn, muốn hoạt động. Ôn Uyển lắc đầu, đem bát cháo thịt đã nấu ngon cho nàng ăn.
“Tỷ nhi, đây là cho người bổ thân thể. Người ăn đi, ta dù sao cũng là cái thân già.” Ma ma làm sao cũng không chịu ăn, Ôn Uyển cũng không ăn. Ma ma biết tính tình Ôn Uyển, cuối cùng đảnh thỏa hiệp, mỗt người ăn một nửa. Ma ma vừa ăn nước mắt vừa rơi.
“Tỷ nhi, như vậy làm sao cho tốt. Tỷ nhi, ma ma mà không được. Ma ma mất, người làm sao bây giờ a” Ma ma ôm Ôn Uyển khóc lớn. Ôn Uyển nghe vậy liều mạng lắc đầu, nhưng mà nước mắt lại cứ rơi.
Không thể nói, cũng không thể viết. Mình cái gì cũng đều làm không được. Trong lòng Ôn Uyển cực hận, cực kỳ hận sự bất lực của mình. Cảm giác như vậy thật khó chịu.
Chịu đựng trong lòng thống khổ, an ủi ma ma. Ép buộc để a ma nghỉ ngơi thật tốt. Ôn Uyển tự mình làm cơm, giặt quần áo. Trước kia ở Ôn gia, ở cô nhi viện mọi chuyện cũng tự bản thân làm. Ma ma rốt cuộc già rồi, một chút cảm mạo khiến cho bà ở trên giường không dậy nổi.
Vóc dáng Ôn Uyển quá thấp, căn bản là với không tới chỗ cái bếp. Cầm cái ghế nhỏ, đứng ở phía trên, thả chút dầu mỡ xuống, đem thức ăn đã cắt tốt thả vào trong nồi. Bị khói hun đến nỗi nước mắt chảy đầm đìa, bất quá cũng may thức ăn đã được nấu tốt. Mặc dù không dễ ăn, nhưng mà vốn so sánh với không có ăn vẫn tốt hơn rất nhiều.
Ma ma mấy lần giãy dụa mấy lần muốn đứng lên, nhưng dậy không nổi. Ôn Uyển lôi kéo tay bà, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu. Ma ma vuốt tóc Ôn Uyển, nước mắt lại tuôn rơi.
“A” lúc đang châm củi để nấu cơm, bị một cái dăm cũi đâm vào trong thịt, Ôn Uyển đau đến trừng mắt cắn môi. Lấy tay đi hút máu.
“Tỷ nhi, là ma ma liên lụy người.” Ma ma nhìn bọt nước và máu trên tay Ôn Uyển, nước mắt lại rớt xuống. Ôn Uyển cười lắc đầu, bưng đồ ăn tới. Ma ma nào nuốt trôi, nhưng mà Ôn Uyển cứ như vậy thẳng tắp nhìn bà, ma ma chỉ đành phải dùng sức ăn xong cơm trong chén.
Bởi vì bệnh, ma ma không muốn cùng Ôn Uyển ngủ cùng một chỗ, sợ truyền bệnh cho nàng. Ôn Uyển cũng không cưỡng cầu, dù sao Ôn Uyển nhìn ra, cái sạp kia cùng giường cũng không khác nhau là mấy.
Cứ như vậy, qua sáu ngày. Đều nói không làm chủ nhà, không biết làm chủ nhà gian khổ. Ôn Uyển thấy gạo trong thùng càng ngày càng ít, ăn gạo trong thùng, còn không biết lần sau đưa gao là lúc nào. Mà mấy ngày nay, ăn món cũng là lập lại mấy thứ kia. Đồ không có dinh dưỡng, bệnh làm sao có thể tốt. Ôn Uyển cũng muốn mua, nhưng mà ma ma không để cho nàng đi ra ngoài. Thuận tiện lúc lễ mừng năm mới có dự trữ một chút thịt, Ôn Uyển chấp nhận a ma cùng mình hai người ăn.
Đương nhiên, còn có một việc làm Ôn Uyển rất nhức đầu đó là mỗi lần vo gạo nhìn thấy trong gạo có nhiều hạt sạn lớn nhỏ. Ôn Uyển không nhịn được phải nhặt, mà một lần nhặt cũng phải cần nửa ngày. Nhưng mà trải qua khoảng thời gian này tôi luyện thực tập, nàng đã học được cách nhóm lửa, tài nghệ làm cơm cũng được đề cao nhiều hơn.
Nhưng mà củi không có, phải tự mình chẻ, củi thô phải bẻ gãy mới có thể đốt. Cầm dao chẻ củi đến sân trong, nhiều nhát dao chém xuống, đầu đầy mồ hôi. Hồi lâu sau, mới chém đươc một bó, vừa vặn nấu cơm được một ngày.
Chặt đươc củi đã dùng hết rồi, Ôn Uyển đi phòng chứa củi đem một bó củi đến trong sân. Rồi đến trong phòng bếp tìm hồi lâu, tìm được một thanh dao chặt củi còn hơi mới, dùng dao chém nhiều nhát, chém một buổi sáng, bàn tay tất cả đều là bọt nước và máu. Ôn Uyển nhìn cặp tay trắng nõn nhỏ bé, mặc dù một mực rèn luyện hơn bốn tháng, nhưng thân thể này vẫn rất yếu ớt. Ôn Uyển len lén dùng kim đâm vỡ, thoa dấm tiêu viêm. Ma ma nhìn tay Ôn Uyển, khóc hu hu, khóc đến rất đau lòng.
Ma ma có thể xuống giường, lại bắt đầu không để cho Ôn Uyển làm việc. Ôn Uyển không chịu, hai người liền chia nhau bắt tay làm việc. Ma ma phải qua hơn nửa tháng, mới nhanh nhẹn lại, nhưng chỉ nhìn nhanh nhẹn hơn. Trên thực tế, Ôn Uyển từ lúc ma ma ho khan có thể nhận ra bệnh của ma ma còn chưa khỏi toàn bộ. Hơn nữa mấy năm này bị khổ nhiều như vậy, đoán chừng là đã tổn hại tuổi thọ.
Ma ma vuốt đầu Ôn Uyển: “Tỷ nhi, ma ma dù liều cái mạng này, cũng sẽ để cho người Bình gia đến đón người trở về, sẽ không để cho người cả đời ở chỗ sơn cùng thủy tận này.”
Ôn Uyển lắc đầu, ý là không cần. Măc dù nàng biết, sau này hai người trở về, trình độ cuôc sống sẽ tăng lên hơn nhiều, nhưng cũng tồn tại nguy hiểm khổng lồ. Ôn Uyển tình nguyện chịu khổ một chút, cũng không muốn đi thừa nhận chuyện tình vạn nhất này.
Ma ma nhìn bộ dạng Ôn Uyển, mắt đỏ hồng lại nói: “Tỷ nhi, đây là biện pháp duy nhất rồi, bằng không, cứ ở chỗ sơn cùng thủy cốc này, cả đời này của người sẽ là như vậy. Tương lai đều không tìm được nhà chồng tốt.”
Ôn Uyển vẫn rất kiên định lắc đầu. Nhưng mà ma ma lại có quyết định chính của mình, cũng không cần Ôn Uyển đồng ý.
“Tỷ nhi, ta trở về kinh đô tìm người, nhất định sẽ khiến người Bình gia đón người trở về. Cái hộp này là quý phi nương nương truyền cho công chúa. Qúy phi nương nương dặn dò rất nhiều lần, nhất định phải bảo tồn cái hộp này thật tốt. Tỷ nhi, người nhất định phải bảo tồn cái hộp này cho tốt” Nói xong cầm một cái hộp đi ra ngoài. Ôn Uyển vừa nhìn, chưa nói đến đồ bên trong, chỉ cái hộp đã là đồ thượng hạng, làm từ gỗ lim thượng đẳng quý giá. Mở ra nhìn một cái, bên trong có mấy thứ quyên hoa, còn có một chút trang sức kim ngân bảo thạch. Đoán chừng, ma ma ban đầu ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng quyết định để lại.
“Tỷ nhi, cái hôp này là sinh mạng của nương nương, người phải bảo tồn tốt. Nương nương rất nhiều lần dặn dò, không thể rơi vào trong tay những người khác. Cho nên, rất nhiều thứ khác của công chúa đều bị mất, nhưng cái hộp này ta cũng phải bảo tồn. Hiện tại, người phải bảo tồn nó tốt hơn. Đồ vật trong này, là ma ma thiên tân vạn khổ mới bảo tồn được, là đồ cưới sau này của tỷ nhi, vạn nhất ma ma không có ở bên cạnh người, cũng không cần giao cho bất luận kẻ nào. Phải tự mình giữ thật tốt” phảng phất giống như nhắn nhủ hậu sự.
Ôn Uyển cảm giác không tốt, liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ không muốn. Nhưng ma ma cũng đã hạ quyết định, Ôn Uyển khuyên như thế nào cũng không được.
“Tỷ nhi không cần lo lắng, ma ma hằng năm đều sẽ trở lại kinh thành một lần. Lần này nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày sẽ trở lại. Tỷ nhi hãy chờ ma ma trở lại, chờ người Bình gia đến đón người.” Ma ma rất lạc quan cười nói.
Dù Ôn Uyển biết có phản đối nữa cũng không dao động được quyết tâm của ma ma. Ôn Uyển rất tức giận, tại sao mình không thể lớn hơn một chút, bởi vì nhỏ tuổi, người nhỏ, lời nhẹ.
Ngày thứ hai, ma ma bảo là muốn đi Bình gia, sau khi thu thập một phen liền chuẩn bị đi Bình gia, Ôn Uyển lôi kéo tay bà, không để cho bà đi. Trong nhà hào môn, lục đục với nhau, gia đình kiếp trước của mình, cùng là nhà hào môn, có đại bá nghiêm nghị dạy dỗ. Ôn gia không có những lục đục dơ bẩn với nhau. Nhưng không ngại nhìn nhà người ta. Thấy nhiều như vậy, đều là một sự việc như thế. Lúc trước không giải thích được việc ăn trứng gà bị dị ứng, Ôn Uyển rất lo lắng ma ma sẽ có nguy hiểm.
Cứ như vậy, ma ma muốn đi Bình gia, bị Ôn Uyển liều mạng kéo. Ôn Uyển thực nóng lòng, phải làm thế nào mới không để a ma đi Bình gia. Đi Bình gia thế nào cũng dữ nhiều lành ít.
“Đứa ngốc, ma ma chỉ còn dư lại một tấm xương cốt này. Lần này may mắn tốt lắm, nhưng tiếp theo thì sao, vạn nhất ma ma chống đỡ không được.” Ma ma yêu thương ôm Ôn Uyển. Thật ra thì trong lòng ma ma cũng biết, hiện tại nếu không phải bởi vì không yên lòng Ôn Uyển, còn một chút sức lực chống đỡ chịu đựng thêm một thời gian nữa. Nhưng bà cũng rất rõ ràng, thời gian bà sống không còn dài bao lâu. Ôn Uyển tỏ vẻ mình có thể không cần cái chức quận chúa huyện chủ kia. Cứ như vậy qua cả đời cũng có thể.
“Tỷ nhi, người là thiên kiêu quý nữ, làm sao người có thể cứ như vậy qua cả đời. Cả đời ở chỗ sơn cùng thủy tận không thấy mặt trời này. Người sau này còn muốn lập gia đình, ma ma không thể để cho tương lai của người cứ như vậy bị phá hủy. Ma ma cũng không cầu mong người sau này có nhiều hiển quý, nhưng ít nhất cũng phải áo cơm không lo, bình an mà sống.” Ma ma hạ quyết tâm muốn đi tìm người, để cho người Bình gia đem Ôn Uyển đón trở về. Nói nếu không mời người dạy, cả đời Ôn Uyển sẽ bị phế bỏ, sau này, tìm không ra người trong sạch để gả.
“Tỷ muội, nhờ cậy ngươi” đi tới nói với một nữ nhân. Nữ nhân kia chân mày hơi xếch, thân hình hơi tròn, đôi mắt đầy khôn ngoan. Nhìn về phía Ôn Uyển trong mắt lóe lên tia sáng kì lạ. Ôn Uyển trong lòng run lên, có loại cảm giác dê vào miệng cọp. Nhưng cái loại cảm giác này khi nhìn đến ma ma sẽ phải rời đi cũng lập tức không có để ý.
“Tỷ nhi, đây là vợ của trang đầu, trước kia ma ma vào kinh thành, cũng là nàng ta tới chiếu cố người. Có chuyện gì, hãy nói với nàng ta, chờ ma ma trở lại.” Ma ma cũng là vạn phần không muốn thế. Nhưng chính bà biết chuyện nhà mình, bà đã không chống đỡ được bao lâu nữa.
Ôn Uyển kéo ma ma, liều mạng mà nghĩ để bà đừng đi, nhưng mà lại kêu không ra tiếng được. Lôi kéo ma ma không để cho bà đi. Nhưng mình lại bị người phụ nữ vợ của trang đầu kia ôm gắt gao, không nhúc nhích được. Nhìn ma ma càng ngày càng xa, Ôn Uyển rơi lệ đầy mặt. Trong lòng lẩm bẩm, ma ma, ngươi nhất định phải bình an trở lại nha. Nhất đinh phải bình an trở lại nha.
Nương tử của Trang đầu chiếu cố Ôn Uyển hồi lâu, nói có việc phải đi. Làm cho nữ nhi duy nhất của nàng ta, tên là Hổ Nữu ở bên cạnh mình. Hổ Nữu so với Ôn Uyển lớn hơn hai tuổi, cũng cao hơn môt nửa cái đầu. Ôn Uyển đi tới chỗ nào nàng cũng đi tới chỗ đó.
Ôn Uyển rất chán ghét nàng ta, đem nàng ta đẩy đi ra, đóng cửa phòng. Hổ Nữu tức giận, hận không thể đá cái cửa kia. Bất quá, nàng bây giờ còn không có to gan như vây, nhưng vẫn đàng hoàng sống ở trong viện.
Đến buổi tối, nghe phía ngoài con ếch kêu “ồm ộp”, biết tiếng côn trùng kêu, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào trong phòng. Trong phòng có một loại yên tĩnh đến kì lạ.
“Này, tiểu thư, ngươi ở đây nhìn cái gì?” Hổ Nữu hai ngày nay một mực nói chuyện cùng Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển coi nàng như không khí, đều không để ý đến nàng. Cùng lúc trước thích tìm nàng đùa như vậy, quả thực tưởng như hai người.
Ôn Uyển như cũ không có để ý nàng, chỉ lẳng lặng nhìn trăng trên trời kia luân phiên thay đổi, lẳng lặng yên tĩnh, không lên tiếng, ở đây nhìn hơn nửa thời gian. Thấy ánh mắt thật sự mệt mỏi không chịu được, mới nằm xuống ngủ. Trên mặt nhìn không ra buồn vui.
“Tiểu thư, tiểu thư” Hổ Nữu nhẹ nhàng kêu, kêu vài tiếng, còn không có tiếng động. Nhẹ nhàng chế nhạo, thật đúng là ình là tiểu thư, chỉ là một tiện nha đầu không có một ai muốn.
Ôn Uyển nghe tiếng, mặt mày giật giật, phòng rất an tĩnh.
Chờ a chờ a, trông a trông a, đợi mười ngày, cũng không đợi được ma ma trở lại. Không nói người, thư từ cũng không có. Ôn Uyển biết, ma ma không về được nữa.
Chừng mười ngày này Hổ Nữu một tấc cũng không rời mình. Ôn Uyển thử thăm dò muốn đi ra ngoài, còn chưa tới cửa đã bị ngăn lại, nói không thể đi ra ngoài. Suốt ngày, không rời bên cạnh mình. Ngay cả buổi tối ngủ, cũng muốn cùng nàng ngủ chung ở cái gian phòng nhỏ này, ngủ ở trên giường của ma ma. Hai ngày trước Ôn Uyển đã nhận thấy cái gì đó không đúng. Cảm giác đây chính là giám thị.