Edit: namthienkhang20 Beta: Tiểu Tuyền
“Nàng lớn lên giống ngươi sao?” Hỏi lại lời này. Thế tử cười lạnh nói, cho dù không giống, nhưng cháu ngoại thường giống như cậu, nàng ấy và Vương gia lại giống nhau như đúc.
“Lão gia, Đại quản gia ở bên ngoài cầu kiến.” Bình quốc công vội vàng để cho Đại quản gia đi vào. Đại quản gia cầm mấy tờ giấy tới đây.
Bình quốc công nhìn trợn mắt tròn xoe, cười lạnh một tiếng: “Ngươi không phải nói giả mạo đấy sao? Một mình ngươi xem một chút, xem một chút ngươi cưới phải nữ nhân gì, xem nàng đã làm chuyện gì. Đem giấy ném xuống đất.”
Bình Hướng Hi sau khi nhìn xong, có chút hồ nghi không tin nhìn thê tử mình. An Hương Tú từng cơn khủng hoảng nổi lên trong lòng. Bất quá, rất nhanh sắc mặt lại như bình thường.
Quốc công gia chủ rất hận không đuổi được cái yêu tinh giảo hoạt này. Nhưng việc đã ập xuống đầu, đuổi nàng đi, sẽ khiến cho những người không hiểu rõ nói này nói nọ, cũng không thể cứ giải thích mãi, nên chỉ đành phải nhịn khẩu khí này.
Triệu vương trở lại Vương Phủ, liền nổi giận một trận. Mấy người có liên quan với Ôn Uyển, tất cả đều biến mất vào tối ngày hôm qua. Còn đem mấy người làm việc chửi rủa một trận.
“Làm sao bây giờ? Hiện tại muốn động cũng không thể động được nha đầu kia, nếu không, phụ hoàng sẽ không tha cho ta.” Triệu vương tức giận .
Nói thật, hắn rất muốn cho cái nha đầu chết tiệt kia nhanh chóng biến mất, để trút mối hận của hắn. Nhưng theo lời nói của hoàng đế…, rõ ràng cho thấy là đang cảnh cáo hắn. Nếu như hắn dám làm bừa, lão đầu tử tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
“Không nghĩ tới, không nghĩ tới đứa bé này, lại thông minh đến như vậy. Lần này, đúng là chúng ta thất sách.” Bởi vì là đứa bé, lại nghe nhát như chuột, lỗ mãng không chịu nổi, mới khiến cho bọn họ không có lòng cảnh giác.
“Cho nên, sau này bất kể làm cái gì, càng phải cẩn thận tuyệt đối không thể sơ sót. Nếu không cẩn thận có thể mang đến tai họa rất nghiêm trọng.” Phía sau còn bổ sung một câu, “như lần này.”
“Lần này, là Bổn vương quá chủ quan.” Triệu vương sắc mặt vẫn như lúc ban đầu.
Ở bên trong phủ Trịnh Vương, Ôn Uyển vừa cảm giác ngủ thẳng giấc thì đã đến giờ Mùi. Ngủ được rất ngon. Mở mắt ra, đã nhìn thấy nha hoàn ở bên cạnh đang canh giữ bên mình.
“Tiểu thư, An Nhạc hầu ở quý phủ đã đợi thật lâu, lúc này biết người đã tỉnh. Thế tử căn dặn, mời người đi qua. Nếu như tiểu thư không muốn đi, lão nô sẽ lập tức hồi báo lại. Tiểu thư không cần cố kỵ, không muốn gặp thì không gặp là được.” Lâm quản gia tự mình đến mời.
Sau khi tỉnh lại, thì phải nhận một cái tin như vậy. Ôn Uyển khoát khoát tay, có cái gì mà không dám tiếp xúc, làm gì phải không muốn gặp, nàng lại không làm chuyện gì mà không thể gặp người khác.
Hạ Hà lấy ra một bộ lụa trắng xanh lá mạ cho Ôn Uyển thay. Đông Tuyết lập tức giúp nàng trang điểm, chọn lấy đồ trang sức cho nàng đeo. Đông Tuyết vừa đưa vừa giới thiệu, chải lấy ba búi tóc, cho Ôn Uyển đeo đồ trang sức. Ôn Uyển đeo trang sức tất cả đều là vàng, bốn cái trâm vàng, bốn cây trâm hoa vàng, một đôi hoa tai vàng, hai vòng tay vàng, hai nhẫn vàng, một khối kim bài,một cái vòng đeo cổ thật to, tất cả đều là vàng ròng, sức nặng mười phần. Ôn Uyển nhìn, trong lòng cười lạnh không dứt. Nếu quả thật là người ở nông thôn mới ra , chưa từng thấy qua bộ mặt thành phố , có thể sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng là lúc này, thấy thế nào cũng giống như nàng là kẻ giàu mới nổi vậy. Đông Tuyết sau khi đeo xong, cao hứng nói, tiểu thư, ngươi nhìn xem, xinh đẹp sao.
Ôn Uyển nhìn nàng một cái, đem bốn cái cây trâm vàng, đôi hoa tai vàng ròng, hai vòng tay vàng, hai nhẫn vàng, và kim bài bên hông, lấy xuống đưa lại. Sau đó tự mình chọn lấy mấy thứ đồ trang sức đơn giản cài vào.
Đông Tuyết nhìn Ôn Uyển động tác thuần thục, bộ dạng mặt không chút thay đổi. Trong lòng có chút sợ, nhìn Ôn Uyển đi ra ngoài, còn đang do dự có nên xin tội hay không, thì mọi người đã đi ra ngoài. Sau đó thấy Ôn Uyển, không có bộ dạng muốn trách tội, thì thầm thả lỏng ngữ khí.
Ôn Uyển vừa vào chính sảnh, đã nhìn thấy trong đại sảnh, bịch bịch mấy tiếng đám người hầu đều quỳ trên mặt đất, họ đều là người cùng Ôn Uyển tiếp xúc qua. Có Liên Tử, Hồ di nương, San San, Kiều Tú Nương, Hà gia nương tử. Hai mươi mấy người. Có mấy người luôn khi dễ Ôn Uyển , tất cả đều đang phát run, cúi đầu thật thấp. Trong đó, Kiều Tú Nương, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Hiện tại, mọi người đều sợ hãi mà quỳ ở đây.
“Tiểu thư, thần ngày hôm nay cố ý mang theo hai nghiệt chướng vội tới bồi tội với tiểu thư. Còn có … những nô tài từng ăn hϊế͙p͙ qua ngươi, đều mang tới cho tiểu thư.” An Nhạc hầu cùng phu nhân vô cùng cung kính .
Hai nữ nhi của hắn, cửu nữ cùng thập nữ, mặc dù trong lòng vừa tức vừa hận, nhưng còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện đang xảy ra, cho là phụ thân chẳng qua là mang các nàng tới nói xin lỗi. Lúc này len lén liếc nhìn Ôn Uyển một cái, nhìn thấy Ôn Uyển đang ngồi đó, sau khi xem xong liền cúi đầu.
“Tiểu thư, cũng là lão thân là không quản được hai người nghiệt chướng này, tiểu thư muốn làm sao trách phạt, xin tiểu thư chỉ thị.” An Nhạc phu nhân tư thái hạ vô cùng thấp.
Ôn Uyển hướng về phía Xuân Hoa làm hai cái động tác, Xuân Hoa nhẹ nhàng ở lỗ tai nàng nói hai câu, Ôn Uyển gật đầu”Tiểu thư nói, Cửu tiểu thư cùng thập tiểu thư của quý phủ các ngươi đều muốn lấy mạng của nàng, tiểu thư từ bi, cũng không muốn lấy mạng các nàng. Bất quá, thập tiểu thư quý phủ nói muốn đánh tiểu thư của ta ba mươi đại bản. Nếu không phải tiểu thư cơ trí, đoán chừng lúc này mệnh đã không còn. Tiểu thư của chúng ta nói, nếu các nàng thích đại bản như vậy, thì mỗi người cũng chịu ba mươi đại bản đi. Ba mươi đại bản cũng không chết được người, chính nếm thử mùi vị bị bản trúc gắp thịt thôi. An Nhạc hầu Gia, Hầu gia phu nhân, các ngươi thấy sao?”
“Tùy ý tiểu thư xử phạt.” Hai người lập tức tiếp lời .
“Hình phạt thì trở về An Nhạc phủ các ngươi tự thi hành. Cũng đừng có làm phiền tiểu thư của chúng ta.” Xuân Hoa lập tức tiếp lời .
“Tiểu thư, vậy, những nha hoàn bà tử này làm sao xử lý, xin tiểu thư quyết định hình phạt.” An Nhạc phu nhân lúc này, hận không được lập tức đem chuyện này xử lý xong.
Nghe lời này, mọi người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển một cái. Nhìn Ôn Uyển hiện tại, tất cả mọi người đều không thể tin. Có mấy người thậm chí không tin, mắt trợn tròn, cho là nhận lầm người.
Lúc này Ôn Uyển đang mặc quần áo lụa trắng điềm xanh lá mạ , trên búi tóc cắm một cây trâm được tô điểm bằng viên ngọc màu lục; mang hoa tai khéo léo khả ái làm bằng ngọc trai; trên cổ đeo vòng cổ vàng ròng quý giá, bên tay trái đeo một vòng tay bạc, tay phải mang một vòng tay vàng ròng; ngón giữa có một chiếc nhẫn bạc hình hoa hồng, ngang hông đính hình điêu khắc con cá bằng gỗ đàn hương, trông rất sống động, vô cùng xinh đẹp. Không biết có phải do đồ trang sức hay không, bình thường Ôn Uyển cũng không xuất chúng, hiện tại cả người giống như là một ngọc nữ , vừa cao quý vừa đáng yêu.
Dĩ nhiên, không phải là bọn họ không tin mình nhận lầm người. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc này Ôn Uyển ở đối diện mang theo mỉm cười thản nhiên nhìn các nàng. Cùng bộ dạng khϊế͙p͙ nhược nhát gan, động một chút là run rẩy lúc trước, thật khác biệt một trời một vực. Người phía dưới, có mấy người thông minh , không tự chủ được mà rùng mình một cái. Nhớ tới bộ dáng khϊế͙p͙ nhược đáng thương lúc trước, cùng hiện tại căn bản tưởng như hai người. Không cần nghĩ, lúc trước cũng là giả. Sợ rằng, trong lòng nàng đề phòng tất cả mọi người. Không nghĩ tới, tuổi nhỏ như vậy, lại có suy nghĩ sâu xa như thế.