Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 1 - Chương 11: Tranh đấu giữa nha hoàn

Edit : pthu Beta: Tiểu Tuyền
Từ chương này sẽ đổi thành Kiều Tú Nương


Kiều tú nương sau này lúc tâm tình tốt, cũng có chỉ điểm một hai, nhưng mà nàng phải hao tổn tinh lực rất lớn mới có thể học xong. Không bao lâu Ôn Uyển cũng biết, nàng đối với thêu thùa thật sự không có thiên phú gì, tay thường xuyên bị đâm đầy lỗ, máu tươi chảy ròng ròng, đau còn không dám kêu, còn bị mắng thành ngu ngốc .


Kiều tú nương nhìn thấy nàng học khắc khổ như vậy, đối với mình lại cung kính hiếu thuận, dù sao bản lĩnh xuất chúng của mình cũng sẽ không dạy cho nàng, nên không có quá hà khắc nữa.


Thời gian sau này, dạy được cũng nhiều hơn một hai phần kiên nhẫn. Ôn Uyển ở bên cạnh giúp đỡ cắt vải vóc, ủi vải, sau một thời gian dài thì xỏ chỉ cũng rất nhanh, Kiều tú nương cũng không còn đánh thì mắng nữa. Những người bên cạnh âm thầm lấy làm kỳ lạ .


“Đây mới là lạ, lúc nào thì nương tử Kiều gia đổi tính rồi. Qủa đúng là chuyện tốt.” Một tức phụ kì quái hỏi .


“Chó ăn phân không đổi được*. Bất quá là hài tử kia cơ trí, đem chính tiền tiêu hàng tháng của mình đều đưa cho nàng. Lúc này mới có sắc mặt tốt đó. Hài tử kia, thật đúng là không tầm thường. Không ai nói chút nào, tự mình có thể suy nghĩ ra, rất giỏi .” Một tú nương có chút tiếc nuối ..


“Thôi, trong nhà dù khó khăn hơn, cũng không quá quan trọng chút chi phí sinh hoạt này, dùng cũng không an lòng. Bất quá, các ngươi có cảm thấy hay không, hài tử kia, không giống như là hài tử con nhà nghèo, cũng có chút cảm giác khuê nữ nhà giàu. Ta sao lại cảm thấy, hài tử kia, không đơn giản, làm cho người ta không nhìn thấu.Thậm chí có đôi khi, hài tử này, thật giống như người nếm đủ mùi đời.” Nương tử Hà gia nghi hoặc. Một người dù có che giấu như thế nào, thỉnh thoảng trong lúc bất cẩn, vẫn còn sẽ lộ ra một hai .


“Ha hả, nương tử Hà gia, ngươi cũng thực có can đảm nghĩ. Tiểu thư khuê các sẽ chạy đến nơi này của chúng ta làm nha đầu sai sử. Ngươi thật là có thể nghĩ .” Một người chê cười. Nương tử Hà gia cũng là thuận miệng mà nói, nghe mọi người thảo luận như vậy, cũng bỏ qua .


Ôn Uyển không cẩn thận nghe được bọn họ lõm bõm trò chuyện, trong đầu càng thêm nhắc nhở chính mình phải cẩn thận .
Ngày hôm đó Ôn Uyển trở về, đã nhìn thấy San Hô khóc hu hu, ánh mắt đều sưng đỏ lợi hại.


“Nhìn cái gì vậy, cái con câm thối này, dám nhìn ta chê cười. Biến, cút ra ngoài cho ta.” Sau khi mắng xong ,liền đem Ôn Uyển xua đuổi đi ra ngoài , rất có dáng điệu ngươi không đi ra ngoài ta liền đánh cho ngươi một trận. Ôn Uyển thấy thế lập tức đi ra ngoài . San Hô thấy Ôn Uyển đi ra ngoài thì tiếp tục ở trong chăn khóc oa oa.


Ôn Uyển vô duyên vô cớ bị mắng ột chập, ở bên ngoài đi qua đi lại ngây ngốc một hồi lâu. Cho đến khi Liên Tử trở lại, đi theo Liên Tử cùng nhau trở vào. Thu dọn cái giường ngổn ngang, đem đồ cần giặt rửa tất cả đều thu thập đem giặt rửa sạch sẽ. Lúc trở lại, nghe thấy Liên Tử đang an ủi San Hô .


“Nhi tử kia của cả nhà họ Đổng, mặc dù lớn lên không có vẻ ngoài tốt, nhưng nghe nói lớn lên đàng hoàng chịu khó. Sau này mẹ hắn lại là nương tử quản sự, cha lại giúp đỡ trong phủ trông coi thôn trang, đi theo hắn, cuộc sống sau này cũng không khó khăn .” Liên Tử khuyên .


“Phi, cái thứ đồ hạ đẳng. Là tướng mạo kia, giống như con cóc bị bệnh chốc đầu, lại có dũng khí cười với ta, cũng không biết Lục phu nhân nghĩ thế nào, liền cầu phu nhân đem ta gả cho hắn. Nếu thật sự gả cho hắn, ta thà cắt tóc làm ni cô. Ta không gả ột con cóc như vậy.” San Hô bắn ra tia lửa cừu hận. Nhìn thấy Ôn Uyển ở một bên, lạnh lùng nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển bị nhìn vậy làm cho sợ phải lùi vào một hơi .


“Ngươi cái người câm đáng ghét này, thấy ngươi là chướng mắt. Nhất định là ngươi mang vận rủi đến cho ta.” San Hô thấy bộ dáng khϊế͙p͙ nhược của Ôn Uyển, đem lửa giận trong lòng tất cả đều phá tiết lên đầu Ôn Uyển, xông lên phía trước nắm tóc của Ôn Uyển, quăng một cho cái tát. Mặt đều đánh cho xanh tím. Lại muốn đánh xuống một cái tát tiếp theo thì bị Liên Tử ngăn lại .


Ôn Uyển vốn muốn tránh, nhưng phòng quá nhỏ, tránh không thoát. Gắng gượng bị đánh một cái tát. Trên mặt nóng nóng bỏng bỏng. Kiều tú nương đánh mình, dù sao cũng còn chiếm một cái danh phận sư phụ, ngươi thì là cái gì, cũng dám đánh ta, Ôn Uyển vô cùng tức giận mà nhìn San Hô kia .


“Ngươi cái người câm dáng ghét này, lại vẫn dám trừng ta. Ngươi chán sống. Ngươi cái tai họa này, ngươi chết đi cho ta.” San Hô thấy bộ dáng Ôn Uyển lạnh nhạt phẫn nộ kia, ánh mắt kia, có thể giết người. San Hô hoảng hốt trong lòng. Nhìn lại, thì không có gì cả. Lập tức lại cảm giác mình bị một cái nô tài non nớt đe dọa ở đây, thì vùng vẫy còn muốn xông lên đánh Ôn Uyển .


“Ngươi điên rồi, là chính ngươi bị nhi tử của Đổng Hiếu Gia nhìn trúng. Trách Đào Hoa làm cái gì, ngươi cũng không nên thấy Đào Hoa là một người không có căn cơ liền khi dễ người ta .Ngươi như vậy cũng quá mức rồi.” Liên Tử nhìn dấu vết hồng hồng trên mặt Ôn Uyển , đem nàng đẩy ra đẩy trở lại trên giường. Lấy thêm thuốc mỡ cho Ôn Uyển . Ôn Uyển lúc này bộ dạng còn rất đáng thương, chính mình bôi ở trên mặt, từ từ nhẹ nhàng xoa tan.


“Ta đánh liền đánh ,cái người câm này, còn có thể làm gì được ta. Hừ, ngươi cũng đừng làm người tốt, đừng bao giờ làm bộ dạng tâm địa Bồ Tát. Dù cho giúp cái nha hoàn này, thì thế nào, nàng còn có thể báo đáp ngươi. Cẩn thận nàng sẽ giống như thuốc dán quấn lấy ngươi.” San Hô khinh bỉ .


Ôn uyển không thèm nhìn tới, xức thuốc mỡ đi ra ngoài .


“Cái mặt này làm sao, mặt ngươi bị sao thế? Ai đánh ?” Ngày thứ hai , Kiều tú nương thấy trên mặt Ôn Uyển sưng đỏ còn không có tiêu tán, ngay lập tức liền nổi cáu. Đào Hoa là người của mình, người nào mà to gan như vậy dám khi dễ nàng thế .Những người bên cạnh cũng rối rít nghị luận.


Kiều tú nương được tin tức, suy đoán nhất định là người trong phòng.Từng bước từng bước xét hỏi , Ôn Uyển nghe được nói có phải San Hô hay không, cũng không lên tiếng. Lúc này, không cần nghĩ cũng biết là San Hô, ngay lập tức nổi giận đùng đùng đi tìm San Hô, thấy người là Kiều tú nương liền xông lên đánh nàng một cái tát. San Hô đang có hỏa không chỗ phát, lúc này nổi khùng, xông lên cùng Kiều tú nương làm một trận.


Bên cạnh có người tới khuyên, nhưng mà Ôn Uyển nhìn ra mọi người là làm bộ dáng khuyên bảo. Không một người nào thật sự tách bọn họ ra, trên cơ bản cũng là đến xem náo nhiệt nên tới .


“Đây là thế nào, tại sao thế này.” Một người mặc xiêm y dài thêu cành ngọc lan màu hồng, trên đầu cài mấy cái trâm cài châu xuyến, trên tay mang một cái vòng tay kim hoa, nhìn ra chính là một nha hoàn có thể diện, nhất định là người hầu bên cạnh chủ tử kia. Tuổi chừng mười lăm mười sáu, rất xinh đẹp . Nhìn thấy đội ngũ tranh cãi ầm ĩ thành một đoàn , ngay lập tức giận dữ.


Mấy bà tử thấy nữ tử này, lập tức liền kéo hai người ra. Hai người cũng là tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi, trong lòng Ôn Uyển bật cười. Nhưng trên mặt thì sợ hãi.


“Châu nhi cô nương, chuyện là như vậy.” Kiều tú nương đi lên giải thích đầu tiên , đem sự tình thêm dầu thêm mỡ nói một lần .
“Đào Hoa, ngươi nói xem có phải có chuyện này hay không? Ôn Uyển thấy có nhắc đến mình, liền sợ sệt hướng sau lưng của Kiều tú nương co lại .


Nữ tử kia thấy Ôn Uyển không trả lời, có chút tức giận. Ánh mắt bỗng chốc sắc bén.
“Châu Nhi cô nương, Đào Hoa là một người câm, nàng không biết nói chuyện, lá gan cũng nhỏ. Ngươi đừng nên trách.” Kiều Tú Nương thấy vị kêu là Châu Nhi kia giận, bận rộn giải thích .


“San Hô, ngươi làm cái gì lại khi dễ một hài tử như vậy .” Châu Nhi nhìn bộ dạng Ôn Uyển , cũng nghe nói Tú phòng có một cái hài tử ngoan ngoãn biết điều mới đến . Hiện tại nhìn thấy ,còn nhát gan .Mặt bị sưng tấy ,cũng có chút đáng thương .


“Nàng trộm trâm cài đầu của ta.” San Hô lớn tiếng kêu. Ôn Uyển nghe được, trong lòng run lên, theo bên trong giáo huấn đúng là có văn bản rõ ràng quy định, tay chân không sạch sẽ bị đánh chết. Vội lắc đầu .


“Ngươi thúi lắm, đứa nhỏ này lại đi thích cây trâm nát của ngươi, cây trăm kia của ngươi trị giá bao nhiêu tiền? Trong Tú phòng nhiều đồ tốt như vậy, còn có tơ vàng chỉ bạc toàn bộ là nàng dọn dẹp, cũng không thiếu một đoạn nào. Hài tử này tay chân rất sạch sạch sẽ sẽ , trong Tú phòng ai mà không khen ngợi.” Kiều tú nương cứng lại , nhìn bộ dáng Ôn Uyển mặc dù sợ hãi nhưng lại rất phẫn nộ , biết rõ San Hô là vu hãm, giận đến la mắng.


“Ngươi nếu như không tin tưởng, có thể đi hỏi Liên Tử. Liên Tử tận mắt nhìn thấy.” San Hô lớn tiếng phản bác. Trong lòng Ôn Uyển có một dự cảm xấu, bắt đầu không ai tin tưởng, nhưng mà nếu có nhân chứng, người khác cũng có chút tin .


“Đi, đi gọi Liên Tử tới.” Một hồi Liên Tử liền tới. Liên Tử nghe những lời này, kinh ngạc nhìn thoáng qua San Hô. Lại nhìn Ôn Uyển một cái .


“Đều là đùa giỡn đấy, châu sai của San Hô rơi ở trên giường . Đào Hoa vừa lúc nhìn thấy, cầm châu sai của San Hô cất giữ .Tiểu hài tử , không có mang qua châu sai , nhìn thấy hiếm lạ, liền cầm lên tay xem, vừa vặn bị San Hô nhìn thấy cho là nàng muốn trộm châu sai , muốn thật sự trộm, chỗ nào có thể ban ngày cầm ở trong tay chơi , ngươi nói có đúng hay không.” Liên Tử bốn lượng bác ngàn cân nói .


Ôn Uyển trừng lớn mắt, khuôn mặt không thể tin. Làm sao. Tại sao có thể đổi trắng thay đen như vậy, đây cũng là vu hãm trắng trợn, còn bịa đặt. Ôn Uyển dùng sức dụi mắt, nước mắt liền rớt xuống. Nhưng mà lại không có khóc thành tiếng ra ngoài, dĩ nhiên, cũng khóc không ra tiếng được .


Các vị bà tử nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, cũng biết là hai người này mở mắt nói không căn cứ rồi. Nhưng cũng không ai vì Ôn Uyển ra mặt. Kiều Tú Nương thì giận đến muốn chết, nhưng mà không có chứng cớ.


“Thật là như vậy, Đào Hoa đúng vậy không?” Gọi là Châu Nhi kia, đem ánh mắt sắc bén hỏi. Nàng cho là Ôn Uyển sẽ mạnh mẽ phản kháng, nào biết đâu là Ôn Uyển khóc một hồi, đã gật đầu. Trong mắt rất không bằng lòng, cũng có tức giận, nhưng mà vẫn gật đầu. Trong đầu Châu Nhi hiện lên một tia quái dị, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Lên tiếng, chuyện này tới đây là kết thúc.


Nếu chẳng qua là đùa giỡn, tự nhiên là giải tán. Ôn Uyển cho là trở về lại là bị trách phạt một trận, nhưng mà Kiều tú nương mặc dù rất tức giận, nhưng không có đánh nàng, cũng không có mắng nàng. Làm cho Ôn Uyển rất kỳ lạ.


“Ngươi yên tâm, hai ngày nữa, ta liền nói một chút với quản sự ma ma, để cho ngươi đổi lại gian phòng.” Kiều tú nương lại không tâm can, nhưng mà hơn một tháng qua, chuyện Ôn Uyển hiếu thuận mình. Bây giờ nghĩ đến Ôn Uyển ủy khuất phải gật đầu, cũng biết nàng vì kiêng dè.


Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Kiều thêu Nương, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao.