Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 242

Lục Tranh nhẹ nhàng gõ bàn, liên tiếp hạ xuống mấy mệnh lệnh, đầu tiên là chấm dứt mua bán qua lại với nước Hỏa La, thứ hai trong phạm vi toàn bộ Đại Ương thẩm tra gian tế nước khác, thứ ba tăng cường phòng thủ trên biển, tất cả thủy sư Đại Ương lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.


Thủy sư Đại Ương mặc dù mới thành lập không lâu, không thể coi là tinh binh tướng mạnh, nhưng cũng phải xem đối thủ là ai, nước Hỏa La là nước nhỏ cùng Đại Ương buôn bán qua lại tương đối nhiều, tư liệu trên tay Lục Tranh có không ít.


Ẩn Nhất lên tiếng đồng ý, chuẩn bị lui xuống bố trí, thì nghe thấy Lục Tranh nói tiếp: “Đợi một chút, điều động một vạn hô quốc quân ở ngoại ô kinh đô đến Bắc Cương.”
“Ngài là lo lắng Bắc Cương sẽ thừa dịp để trống mà vào?”


“Không phải lo lắng, mà là bản công hoài nghi chuyện lần này cùng Bắc Địch khôngthoát khỏi liên quan.” Đang êm đẹp, nước Hỏa La sao bỗng nhiên muốn cùng Đại Ương đối địch? Còn là sau khi chiến sự của Đại Ương và Bắc Địch kết thúc.
“Thuộc hạ đã hiểu.”


Lục Tranh nhìn về phía hắn ta: “Việc này bàn giao xong nghỉ ngơi một chút, người bản công đi tìm.”
Ẩn Nhất thoáng dừng lại, vẫn là rất nghiêm túc đáp ứng, trước Lục Tranh chưa đếnhắn ta cả người căng cứng, hôm nay chủ tử đã đến, hắn ta cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra.


Lục Tranh rời khỏi nha môn, đi về phía bến cảng, tuy hắn biết trong phạm vi hơn mười dặm đều đã lục soát, nhưng bản thân không tự mình tìm một lần vẫn không cam lòng.


Hộ vệ sau lưng yên lặng theo sát, không hề dám tiến lên quấy rầy, toàn thân Lục Tranh phát ra khí thế khiến cho bách tính Thương Châu đối với hắn tò mò cũng không dám tới gần.


La Tiểu Lục kéo theo thân thể bệnh tật cũng phải đi theo, hai ngày trước nó thật sự không xuống giường được thì không tính, hôm nay Lục Tranh đã đến, nó vô luậnnhư thế nào cũng phải cùng đi.


Đã đến cảng sông, đội thuyền ra vào rất nhiều, rất nhiều dân chúng hỗ trợ tìm vàingày tìm không được người liền từ bỏ, tuy chỉ cần đi làm công thì có tiền công,nhưng mọi người kì thật đã nhận định Tả Thiệu Khanh không thể còn sống.


Có huynh đệ Tào bang nhận ra Lục Tranh, lập tức mang người đến chào, chống đỡ áp lực mời Lục Tranh lên thuyền, dựa theo chỉ thị của hắn một đường lái thuyền đến địa điểm xảy ra chuyện.


Lục Tranh sững sừng ở mũi thuyền, đón lấy gió sông lạnh như băng tỉ mỉ nhìn chăm chăm mặt sông, sợ bỗng nhiên nhìn thấy vật thể nổi lên.
“Gia, khúc sông này đều đã từng vớt, Ẩn hộ vệ căn dặn mọi người mở rộng phạm vi xuống hạ du.”
“Ừ.”


Hộ vệ kia chính là một trong những người trước đây theo Tả Thiệu Khanh xuôi nam,hai mươi hộ vệ cuối cùng chỉ còn lại tám, mà tám người này mỗi ngày đều chịu dày vò, bị áy náy cực lớn ăn mòn.


Lục Tranh không phải người không thông tình đạt lý, nên chịu phạt tự nhiên phải phạt, nhưng trước mắt quan trọng nhất là tìm người, việc khác đều có thể trì hoãn.


Đi thuyền nửa ngày, hai bên bờ càng ngày càng vắng lặng, thỉnh thoảng mới có thể đi qua một hai thôn trang nhỏ, mỗi chỗ đi qua, hộ vệ kia đều giải thích những nơi đã từng tìm kĩ càng.


Lục Tranh vẫn luôn nhịn không được nghĩ: Tả Thiệu Khanh có thể hay không ở trong nhà nào đó? Có lẽ y chỉ là bị thương không thể động đậy được, có lẽ người nhà kia vừa vặn không biết tin tức này...


“Gia, tiểu nhân chính là được người thôn kia cứu lên.” La Tiểu Lục chỉ vào một thôn có hơn mười hộ dân: “Theo như thôn dân nói, lúc bọn họ phát hiện chỉ có một mìnhta, cũng không thấy Tam gia.”


Lục Tranh thuận theo ngón tay nó chỉ nhìn qua, quan sát địa hình bốn phía một lần, ngoại trừ một vũng nước cạn, chỗ này căn bản không có bất luận chỗ nào ngăn cản người.


Lúc ấy trên người Tả Thiệu Khanh trúng độc, loại độc này hắn cũng biết, đối vớitánh mạng không trở ngại, nhưng sẽ khiến cho người trong vòng ba ngày khôngcách nào nhúc nhích, thử nghĩ một chút, người rơi vào trong nước không thể nhúcnhích ngoại trừ vận may tốt bị đẩy lên bờ còn lại thì làm sao có thể còn sống?


La Tiểu Lục vội vã giải thích nói: “Tam gia lúc đó đã bức một phần độc ra, tuy toànthân không có sức, nhưng nhất định sẽ không có việc gì.”


Lục Tranh không lên tiếng, hắn đương nhiên tin tưởng Tả Thiệu Khanh không có việc gì, hắn sờ lên ngực đang đập, tin tưởng vững chắc người kia nhất định đang sống tốt ở chỗ nào đó hắn không biết.


Trên thuyền ngây người ba ngày, vẫn không có tin tức của Tả Thiệu Khanh, ngay cả La Tiểu Lục cũng hoài nghi Tam gia phải hay không bị nuốt vào bao tử cá? Nếu không sao sống không thấy người chết không thấy xác?


Tả Thiệu Khanh hắt hơi một cái, sờ lên phiến trúc cố định bắp chân, cũng không biết chân này của y có thể hay không bị đại phu chân trần trong thôn chữa lệch.


Thôn nhỏ này gần như ngăn cách thế giới, y thậm chí ngay cả tin tức cũng không thể truyền ra ngoài, chỉ có thể cả ngày nhìn mặt sông ngẩn người, chờ nước sông dâng lên.


Bởi vì y tướng mạo và phong độ hơn người, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của thôn dân nơi đây chính là chạy đến bờ sông nhìn lén y vài lần, sau đó mấy người tụm lạimột chỗ vì Tả Thiệu Khanh tưởng tượng ra một đoạn lại một đoạn truyện thê mỹ ly kì.


Lâm Tô mỗi tối trở về thì nói cho y nghe những câu chuyện cười này, sau đó hỏi mộtcâu: “Có phải thật không?”


Tả Thiệu Khanh nghĩ thầm: Cái gì cùng cô nương bỏ trốn kết quả không cẩn thận rớt xuống sông, cái gì làm cho cô nương lớn bụng bị người nhà đối phương ném vào trong sông, cái gì lên kinh đi thi gặp phải bọn trộm cắp, thà chết chứ không chịu khuất phục nhảy sông tự sát, so sánh với chân tướng, tất cả đều quá bình thường.


“Ai…” Tà dương xuống núi, ánh mắt trời tây thiên cuối cùng chiếu rọi ráng mây màu sắc rực rỡ, Tả Thiệu Khanh chống quải trượng đứng dậy, từng bước một di chuyển về Tô gia.


Tính nhẫn nại của Lục Tranh thuận theo từng ngày thất vọng mà hao mòn gần hết, vẻ mặt của hắn ngày càng tệ, trong ba mét không ai dám đứng, bởi vì cảm giác mạnh mẽ kia khiến cho người ngay cả hô hấp cũng không thông.


Năm ngày sau, Lục Tranh chấm dứt tìm kiếm, nhốt mình ở trong thư phòng cả buổi tối, từng bức thư được mang đi.
Chỉ cần là quận huyện có sông Thương Châu chảy qua, Lục Tranh sai người gửi thư đến, dùng danh nghĩa cá nhân yêu cầu những quận huyện này ra sức tìm Tả Thiệu Khanh rơi xuống sông.


Tuy không hợp quy cũ, nhưng nhìn trên mặt mũi Trấn quốc công, rất ít quan phủ cự tuyệt.
Ngay sau đó, một tấu chương dày nặng tám trăm dặm khẩn cấp gửi vào kinh đô, chỉ ba ngày sau đặt ở trên ngự án Chiến Viên Phong.


Tấu chương Lục Tranh chỉ viết một việc, chính là chờ lệnh mang thủy sư xuất chinh nước Hỏa La, hơn nữa kèm theo kế hoạch kĩ càng cần thiết cùng với lần xuất chinh này.


Lục Tranh ở trong tấu chương một chữ cũng không nhắc đến Tả Thiệu Khanh, hoàn toàn xuất phát từ góc độ xã tắc dân sinh Đại Ương, cùng với quyết tâm phải xuất chinh của mình.
Chiến Viên Phong sau khi xem xong không nói một lời, chuyền tấu chương cho tấtcả đại thần: “Nói cách nhìn của các ngươi.”


Đại thần trong triều cũng biết được Tả Thiệu Khanh rơi xuống sông không rõ tungtích, nhưng là rất ít người biết đầu sỏ gây nên là nước Hỏa La, nhưng từ Lục Tranh không tìm người mà muốn tìm nước Hỏa La phiền toái nhiều ít có thể đoán đượcmột chút.


Người đầu tiên đứng ra phản đối vậy mà là Thương thủ phụ: “Hoàng thượng, thần cho rằng hành động lần này của Trấn quốc công không ổn, tuy thực lực đối phương không mạnh, nhưng thủy sư Đại Ương chúng ta vừa mới thành lập không lâu, các phương diện còn chưa đủ, nếu tùy tiện ra khơi xuất chinh, dù cho thắng cũng là thê thảm.”


Ông tin tưởng điểm này Lục Tranh không thể không biết, duy nhất có thể giải thích chính là, Lục công gia thật sự tức giận, muốn báo thù cho Tả Thiệu Khanh.


Đã có Thương Hiển Dương dẫn đầu, đại thần còn lại đồng loạt phụ họa, trên thủy sư Đại Ương nện xuống kinh phí lớn, đang lúc bước vào thời kì phát triển, nếu lúc này xuất chinh, cuối cùng có thể sống trở về chỉ sợ đã ít lại càng ít, ai cũng cảm thấychuyện này hại nhiều hơn lợi.


Hơn nữa Đại Ương và nước Hỏa La đại dương cách trở, cũng không có đất đai tiếp giáp, so với Bắc Địch nhìn chằm chằm, nước Hỏa La rõ ràng vô hại hơn nhiều.
Chiến Viên Phong thở dài, đạo lý này ai cũng hiểu rõ, nhưng Lục Tranh lại vẫn dângtấu, rõ ràng là bị tức choáng đầu.


Đối với Tả Thiệu Khanh mất tích, Chiến Viên Phong cũng rất lo lắng, hắn ta biết tầm quan trọng của Tả Thiệu Khanh với Lục Tranh, nếu y gặp chuyện không may, còn không biết Lục Tranh sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hắn ta nhấc bút, ở trên bản tấu nặng nề viết xuống hai chữ “bác bỏ”, sai người ra roithúc ngựa đưa đến Thương Châu.


Mấy vị đại thần cúi đầu, nếu nhìn kì, mơ hồ có thể nhìn thấy có vài người khóe miệng hơi nhếch lên độ cong như có như không, chỉ sợ, có vài người đợi Lục Tranh kháng chỉ không tuân theo, khư khư cố chấp, đến lúc đó đè xuống tội danh kháng chỉ, cho dù là Trấn quốc công cũng vô lực xoay chuyển đất trời.


Trong đêm cùng ngày, Chiến Viên Phong đang phê duyệt tấu chương, thấy ám vệ bưng hộp vào: “Hoàng thượng, đây là mật tấu khẩn cấp Trấn quốc công dâng lên.”


Chiến Viên Phong trong lòng khẽ động, sau khi để cho hắn ta lui ra không thể đợi được muốn xem Lục Tranh nói gì, nhìn xuống một chữ một câu, ánh mắt Chiến Viên Phong từ lúc đầu ngưng trọng biến thành mang chút ý cười.


“Hóa ra Lục Tranh tính toán là chủ ý này.” Chiến Viên Phong nhìn mật tấu hai lần,xác định không bỏ sót mới ném vào chậu than, nhìn nó hóa thành tro, trong lòng đưa ra quyết định.


Tấu chương còn thừa lại chưa phê duyệt bỏ qua một bên, Chiến Viên Phong tự tay viết xuống một thánh chỉ, cũng dán kín thư đặt vào trong hộp, để ám vệ mang đến Thương Châu, hắn ta lại nhấc bút viết xuống một thánh chỉ khác, thận trọng đặt ở bên cạnh, chuẩn bị ngày mai tảo triều tuyên bố.


Ngồi một mình trong tẩm cung, Chiến Viên Phong nghĩ đến cảm tình giữa Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh, không biết mình đời này có thể hay không tìm được người như vậy, có thể cùng sống, có thể cùng chết, có thể không để ý đến phản đối của người trong thiên hạ…