Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 205

“Lục Tranh…” Lúc Tả Thiệu Khanh nhìn thấy Lục Tranh cảm thấy hồn mình cũng sắpbay mất, nếu không phải đối với nam nhân vô cùng quen thuộc, y thậm chí không nhận ra nam nhân toàn thân là máu kia.


Cũng không biết hắn có bị thương hay không, Tả Thiệu Khanh rút ra nhuyễn kiếm bên hông nhảy lên chiếc thuyền lớn kia, lưỡi dao sắc bén vừa uốn cong, dễ dàng cắtcổ một hải tặc.


Y giải quyết hết từng chướng ngại vật chắn ở trước mặt, chậm rãi tiếp cận Lục Tranh, mắt thấy chỉ cách hắn vài bước chân nữa, bỗng nhiên nghe thấy Lục Tranh quát khẽ một tiếng: “Đừng tới đây.”


Thủ lĩnh hải tặc đang cùng Lục Tranh dây dưa cũng nhìn thấy Tả Thiệu Khanh, dáng người thanh dật, ngũ quan xinh xắn, da thịt mềm mại so với đám nữ nhân bị gã bắt tốt hơn không biết bao nhiêu lần.


Gã ɭϊếʍƈ môi, cười ɖâʍ nói: “Không nghĩ tới Lục công gia vậy mà có diễm phúc này,không bằng để cho tại hạ tiếp nhận đi?” Không thể không nói, người sống ở hảingoại lâu chính là tin tức lạc hậu như vậy, ngay cả việc Trấn quốc công lấy nam thêcũng không biết.


“Hừ! Muốn chết.” Con ngươi của Lục Tranh u ám, một cước đá lên thi thể bên chân,cả người giống như báo săn phi qua, trường thương đã bị máu tươi thấm ướt hunghãn đâm về phía thủ lĩnh hải tặc.


Thủ lĩnh hải tặc kiên trì đến bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, trước đó dựa vào nhiều người muốn tiêu hao thể lực, hiện nay song phương đã đến nhiều viện quân như vậy, gã căn bản không hề có phần thắng.


Nguy hiểm tránh đi đầu thương của Lục Tranh, thủ lĩnh hải tặc liếc mắt nhìn thiếu niên đang cùng thuộc hạ đánh nhau, trong mắt chợt lóe lên tính toán, mượn thời cơ né tránh bỗng nhiên bay về phía Tả Thiệu Khanh.


Tả Thiệu Khanh vừa mới một kiếm giải quyết địch nhân, một giây sau chỉ thấy một bóng đen đánh úp lại, vừa vội vàng lui về sau vừa rút nhuyễn kiếm ra.


Gã vừa hành động, Lục Tranh bên kia lập tức kịp phản ứng, thấy gã chuyển mục tiêu đến trên người Tả Thiệu Khanh, lúc này, không quan tâm hải tặc xông lên, dùng tốc độ mắt thường khó có thể phân rõ đuổi theo, lập tức một một chưởng phong hàmchứa nội lực đập về phía thủ lĩnh hải tặc.


Luồng hơi mạnh mẽ nhấc bay hải tặc chung quanh, thủ lĩnh hải tặc kia phát hiệntránh không kịp, đành phải quay đầu vận khởi nội lực dùng chưởng đối chưởng, hai bàn tay vừa vỗ lập tức tách ra, chỉ là một người trong đó lập tức bay ngược ra ngoài,đụng ngã hai cây cột buồm mới nặng nề ngã trên mặt đất, mà người khác chỉ là lui về sau hai bước liền vững vàng đứng đấy.


Một chiêu trôi qua, cao thấp lộ rõ, công lực của thủ lĩnh hải tặc kia vốn không bằng Lục Tranh, chỉ là dựa vào nhiều người và thủ đoạn âm hiểm với cùng Lục Tranh du đấu lâu như vậy, chính thức chống lại căn bản không phải là đối thủ của hắn.


Tả Thiệu Khanh xông lên, từ trên xuống dưới mò mẫm thân thể Lục Tranh, lo lắng hỏi: “Có bị thương hay không?...”


Lục Tranh cầm chặt tay y, chan chứa vui mừng không lời nào có thể diễn tả, nếu không phải trường hợp không đúng, trên người hắn lại có máu loang lổ, tuyệt đối phải mạnh mẽ ôm lấy bảo bối bỗng nhiên xuất hiện trước mắt này.


Tả Thiệu Khanh không hề quan tâm những cái này, tim vẫn luôn treo ngược rốt cuộc cũng có thể thả xuống, cảm xúc sợ hãi hoảng sợ vân vân rốt cục tan thành mây khói, nhịn không được nhào tới đem người ôm chặt, sức lực lớn đến mức khiến Lục Tranh có chút ngột ngạt nghẹt thở.


Lục Tranh hít một hơi thật dài, không cam lòng đẩy người ra: “Sao em lại đến đây?”
Tả Thiệu Khanh thay đổi dịu dàng trước đó, tức giận nói: “Anh còn không biết thẹn mà hỏi, nếu như không phải em kịp thời đến, không biết chừng anh liền táng thân ở biển cả.”


“Cẩn thẩn.” Khóe mắt nhìn thấy một đường ánh sáng lóe lên, Lục Tranh lập tức ôm Tả Thiệu Khanh lui về sau hai bước, đồng thời trường thương trong tay xuất ra, cùng lúc đó, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực kẻ đánh lén.


“Ta nói, hai người muốn thân mật cũng chú ý hoàn cảnh một chút được không? …Khụ khụ…” Lương Tề rút ra trường kiếm mang theo máu, dựa vào cây cột bên cạnhthở hổn hển, vết thương dữ tợn ở trên bắp đùi đang chảy máu ra ngoài.


Má ơi, còn may có người đến cứu, nếu không cái mạng này của hắn ta phải bàn giao ở chỗ này.
Tả Thiệu Khanh trên mặt nóng lên, một tay đẩy Lục Tranh ra, một câu không nói nhấc lên nhuyễn kiếm phóng về phía thủ lĩnh hải tặc kia.


Vốn y không phải là đối thủ của người nọ, nhưng đối phương cùng Lục Tranh đối chiến lâu như vậy, hiện tại lại bị trọng thương, y cũng không tin không giết chết được gã.


Thủ lĩnh hải tặc kia vừa đứng vững gót chân, chỉ thấy thiếu niên đẹp mắt kia hùng hổ xông lại, thuộc hạ bốn phía bị dọn dẹp không khác biệt lắm, gã khẽ cắn môi, quay người nhảy vào trong nước, rất nhanh thì chìm xuống.


Thấy lão đại cũng chạy, hải tặc còn lại kẻ nhảy xuống biển, kẻ đầu hàng, rất nhanh đã bị thanh trừng.


Chỉ là Tả Thiệu Khanh không chịu buông tha những hải tặc nhảy xuống nước không biết có thể còn sống hay không, sai người tìm kiếm từng tấc, có thể bắt sống thì bắt sống, bắt không được thì giải quyết hết.


Thấy nguy hiểm giải trừ, các tướng sĩ kiên trì gần một ngày cả đám mệt mỏi không chịu nổi, rất nhiều người trực tiếp co quắp té trên mặt đất, ngay cả vũ khí cũng không thể cầm vững.


Tả Thiệu Khanh để cho thủy thủ không có vũ lực tới hỗ trợ thu dọn tàn cuộc, bị thương phải lập tức cứu chữa, các nam nhân một ngày chưa ăn cùng nhau tranh giành thức ăn, không ít người mất mạng chỉ có thể trước tập trung một chỗ, chuẩn bị mang về an táng.


Tả Thiệu Khanh dựa vào Lục Tranh ngồi xuống, tựa đầu ở trên bờ vai Lục Tranh, thở một hơi thật dài, y không dám tưởng tượng, nếu như bản thân không kiên trì ra khơi, kết cục sẽ là như thế nào.


Lục Tranh trút nước từ trong túi, yếu hầu khát khô cuối cùng cũng được ẩm ướtthoải mái hơn một chút, tùy ý rửa sạch tay liền cầm miếng bánh mì lên gặm.


Hai người yên tĩnh ngồi, đám người bận rộn chung quanh cũng thức thời không đi quấy rầy, cho đến khi cách đó không xa trên thuyền truyền đến tiếng hét kinh hãi.


Tả Thiệu Khanh nghe ra là thanh âm La Tiểu Lục, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, phản ứng của Lục Tranh nhanh hơn y, đợi Tả Thiệu Khanh đứng vững hắn đã xách thương nhảy đến trên thuyền.


“Ha ha…không nghĩ tới trên thuyền còn có một vật nhỏ như vậy, có thể mang theohiển nhiên thân phận không bình thường.” Một cánh tay khỏe mạnh túm cổ Tả Tiểu Lang xách bé lên, thủ lĩnh hải tặc vẻ mặt vặn vẹo cười lớn.


“Thả nó ra.” Lục Tranh lông mày lưỡi mác cao ngất, hai con ngươi lập lòe lửa giận,thầm hận chính mình quá khinh địch.


Vốn thấy hải tặc chạy thì chạy, đầu hàng thì đầu hàng, hắn chỉ dặn dò mọi người bảo vệ tốt mép thuyền, miễn cho bị hải tặc trong nước mò lên, lại quên, nam nhân trước mắt này không phải người bình thường có thể ngăn được.


Ánh mắt của hắn liếc La Tiểu Lục té ngã ở phía sau, không biết sống hay chết, mà Ẩn Nhất sớm nghe thấy thanh âm của La Tiểu Lục cũng cùng theo qua.
Tả Tiểu Lang thân thể khó chịu giãy dụa, tứ chi không hề có sức lực chỉa xuống đất trừng mắt, một đôi mắt giống như dã thú lòe lòe tỏa sáng.


Tả Thiệu Khanh đứng ở sau lưng Lục Tranh, hai tay nắm chặt, bình tĩnh nói: “Thả bé ra, ta có thể làm chủ thả ngươi đi.”
“A? Ngươi là thân phận gì? Làm chủ được sao?” Thủ lĩnh hải tặc hứng thú nồng đậm nhìn chằm chằm vào Tả Thiệu Khanh.


“Đương nhiên. Ta là phu nhân Trấn quốc công.” Tả Thiệu Khanh tiến lên trước mộtbước, lông mày Lục Tranh chau lại, cũng không ngăn cản y.
“A, nói đùa gì vậy? Đại Ương lúc nào có loại đồ vật nam thê này?”


Lục Tranh một tay ôm eo Tả Thiệu Khanh, cùng y sóng vai đứng bên nhau: “Y là thêtử của ta. Chẳng qua ngươi nghĩ rằng bắt một đứa nhỏ không rõ ràng có thể đàotẩu?”
Dưới tay thủ lĩnh hải tặc nắm chặt thêm vài phần, Tả Thiệu Khanh nhìn vật nhỏ mặt đỏ tới mang tai, đau lòng nhíu mày.


Y vừa muốn nói chuyện, Lục Tranh âm thầm nhéo eo y một cái, nói tiếp: “Ngươi muốn ra tay thì nhanh chóng ra tay, chỉ có điều muốn bản công thả ngươi đi, không có cửa đâu.”


“Ta còn cho rằng đây là vị thiếu gia cơ? Không nghĩ tới dĩ nhiên là vật nhỏ cha khôngthương mẹ không đau.” Thủ lĩnh hải tặc hiển nhiên có chút nghi ngờ, cũng khôngtin lời nói của Lục Tranh.


Nhưng vào lúc này, một thanh niên vọt ra, quỳ gối trong tầm mắt thủ lĩnh hải tặc: “Ngươi...đại gia, cầu ngươi thả con ta ra...ta có thể thay nó làm con tin của ngươi.”


Thủ lĩnh hải tặc kia nhìn người nhỏ, lại nhìn người lớn, tướng mạo tương tự, gã muốn không tin cũng khó, mà thanh niên kia cả người quần áo vải cũ nát, hiển nhiên không phải nhân vật quan trọng gì.
Gã âm thầm than một tiếng xui xẻo. Tuy như thế, gã cũng không có buông tha thẻ đánh bạc trong tay.


Ngay lúc gã do dự làm sao đào thoát, Tả Tiểu Lang bỗng nhiên bắt lấy cánh tay gã,dùng sức cắn xuống, chỉ nghe thấy “a” một tiếng hét thảm, Tả Tiểu Lang bị ném rangoài.


“Tiểu Lang…” Cùng lúc đó, vài thân ảnh đồng thời bay về phía Tả Tiểu Lang, cũng không biết phải vận may của Tả Tiểu Lang tốt hay không, vật nhỏ vừa mới ném tới phương hướng của Vương Chấn Hải, bị hắn ta vững vàng tiếp được, một lớn mộtnhỏ hai cặp mắt tương tự đang yên lặng nhìn nhau.


Tả Thiệu Khanh quản không được nhiều như vậy, kéo Tả Tiểu Lang ra ôm vào trong ngực, khẩn trương hỏi: “Như thế nào? Có bị thương không?”
Tả Tiểu Lang có chút ngây ngẩn, nhổ ra một búng máu, sau đó lắc đầu, vùi đầu trong hõm vai Tả Thiệu Khanh.


Tả Thiệu Khanh vỗ lưng bé, thay bé lau vết máu ở khóe miệng, ném cho Vương Chấn Hải một ánh mắt thiện ý.


Bên kia, thủ lĩnh hải tặc mất đi thẻ đánh bạc bị Lục Tranh tùy tiện trừng phạt, Lục Tranh cũng không muốn tính mạng gã, chỉ là một chưởng phong bế nội lực của gã,bẻ gãy tay chân gã, sai người trông coi chặt chẽ.


Tả Thiệu Khanh lo lắng Tả Tiểu Lang sẽ đối với Lục Tranh sinh lòng oán hận, muốn giải thích lại không biết làm sao mở miệng, đành phải oán trách trừng mắt liếc Lục Tranh.
Lục Tranh đi tới, mạnh tay xoa đầu Tả Tiểu Lang, mặt không biểu tình nói: “Làm tốtlắm.”


Tả Tiểu Lang nhìn về phía hắn, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tả Thiệu Khanh, vươn tay về phía Lục Tranh.
Đây nhưng là lần đầu tiên, Tả Thiệu Khanh im lặng nhìn trời, hai phụ tử này lúc nào gây dựng được loại ăn ý này rồi?


Lục Tranh ghét bỏ tiếp nhận bé, động tác so với trước kia dịu dàng hơn rất nhiều,hai phụ tử dính nhau một lát, Lục Tranh liền vội vàng rời đi.


Tả Thiệu Khanh đi xem La Tiểu Lục, biết nó chỉ là bị người đánh ngất xỉu không có tổn thương đến tính mạng, âm thầm thở ra một hơi, La Tiểu Lục theo y lâu như vậy, đã sớm vượt qua tình cảm chủ tớ bình thường, y là cực kì không nỡ nhìn nó bởi vì vậy mà mất đi tính mạng.


Tả Thiệu Khanh ôm vật nhỏ vào buồng nhỏ trên tàu, lúc đi qua bên cạnh Vương Chấn Hải, nói khẽ một câu: “Đa tạ ngươi.”