Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 187

“Tả Tiểu Lang, nói qua bao nhiêu lần rồi, không được dùng hai tay của con đi đường.”
“A…”
“Tả Tiểu Lang, ăn cơm phải dùng đũa, đem móng vuốt của con lấy ra.”
“A a…”
“Tả Tiểu Lang, đến, mở miệng gọi một tiếng phụ thân nghe một chút, nếu không bữa tối đêm nay đổi thành ăn chay.”


“A a a…”
Tả Thiệu Khanh không biết việc dạy đứa nhỏ nói chuyện là khó khăn như vậy, nhất là đứa nhỏ bình thường không biết nói chuyện bình thường không biết đi đường, quả thực sắp mài sạch tính kiên nhẫn của y.


Tả Tiểu Lang là nhủ danh mà Tả Thiệu Khanh đặt cho vật nhỏ, dù sao bé uống sữa sói lớn lên, lấy nhủ danh này là thích hợp nhất, về phần đại danh, y lấy hài âm chữ Tiểu Lang gọi Tiêu Lan.


Đã đến trạm dịch gần nhất, Tả Thiệu Khanh sai người mời đại phu đến bắt mạchcho Tả Tiểu Lang, nhận được kết quả so với y dự liệu còn tồi tệ hơn.


“Đứa nhỏ này hẳn là từ sau khi đầy tháng thì không được chăm sóc tốt, thân thể so với đứa nhỏ bằng tuổi gầy hơn rất nhiều, chẳng qua thể chất cũng không tệ lắm,điều dưỡng cẩn thận vài năm vẫn có thể dưỡng trở về, về phần bé vẫn luôn khôngthể nói, lão phu đã kiểm tra cổ họng của bé, ngài biết rõ toàn thân trên dưới đứa nhỏ đều tương đối yếu ớt, nhất là lúc chưa đầy một tuổi…”


“Nói trọng điểm.” Tả Thiệu Khanh không khách khí cắt ngang lời nói của hắn ta, đâylà đại phu thứ ba y mời đến, lời nói ra nhưng lại cùng hai vị đại phu trước cơ bản giống nhau.


“Tóm lại, cuống họng đứa nhỏ này tạm thời còn chưa thể nói được, trước uống dượcmột khoảng thời gian ngắn sau đó khám lại.”
“Ngươi nói là nó sau này có thể không thể nói?” Tả Thiệu Khanh nhíu mày, ôm chặt vật nhỏ vẫn luôn lộn xộn.


“Không không, cổ họng của nó không hư hết, chỉ là từ nhỏ ăn quá nhiều thứ….lạichưa từng học nói, cho nên sẽ khá khó khăn một chút.”


Tả Thiệu Khanh thở dài, dặn dò La Tiểu Lục đi theo lấy thuốc, tự ôm vật nhỏ đứng dậy đặt ngang tầm mắt: “Con nói vận mệnh của con như thế nào nhiều trắc trở như vậy, phải đổi tên của con thành Tả Bình An thì đúng hơn.”


Một tay cầm phía sau cổ áo Tả Tiểu Lang xách bé từ trong tay Tả Thiệu Khanh đi, tiện tay ném cho Ẩn Nhất đứng ở bên cạnh, nhận được ánh mắt giận nhưng không dám nói gì của Tả Tiểu Lang.


“Được rồi, đại phu ở thị trấn nhỏ năng lực có hạn, chờ đến Hạc Thành lại sai người đi tìm mấy đại phu vào phủ, cho dù trị không hết cũng không có gì, có lỗ tai có thểnghe, có tay có thể viết, có chân có thể chạy, cũng đủ rồi.”


Tả Thiệu Khanh trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng cũng không có biện pháp gì tốt, sa sút nói: “Trước chỉ có thể như vậy.”


Y bảo Ẩn Nhất đặt vật nhỏ trên mặt đất, để cho bé học đi đường, so với nói chuyện, đây mới là quan trọng nhất, y cũng không thể mang một đứa nhỏ dùng tứ chi chạy ra ngoài, không biết còn cho rằng y nuôi sủng vật.


Lúc có điều kiện, Tả Thiệu Khanh hầu như không cho Tả Tiểu Lang ăn thức ăn cứng rắn, cho dù bé muốn ăn thịt cũng phần nhiều là nấu thành cháo thịt hoặc là canh thịt bằm cho bé ăn, nhằm giảm bớt gánh nặng nội tạng của bé.


“A a…” Tả Tiểu Lang vẫy cánh tay bất mãn nhìn cháo thịt cá trước mắt, cảm giác đầutiên là thứ này có một mùi tanh khó ngửi, bởi vậy không chịu mở miệng.


Tả Thiệu Khanh vì để cho bé biết dùng dụng cụ dùng cơm, không thể nào để cho bé ăn đồ ăn thành miếng, tốt nhất giống như cháo nước loại đồ ăn này không có biện pháp dùng tay cầm.


“Đem cái này ăn hết, nếu không đêm nay con liền đợi đến đói bụng đi.” Tả Thiệu Khanh lòng dạ cứng rắn nói, nhưng tay vẫn là không tự giác múc một thìa đưa tớibên miệng bé.


Tả Tiểu Lang trơ mắt nhìn nhân loại thân thiết với mình nhất, đối với đồ ăn đút đến bên miệng từ trước đến nay bé không có cách nào cự tuyệt được, chỉ có điểm khác biệt là nuốt xuống hoặc nhả ra.


Bởi vậy bé lè lưỡm ɭϊếʍƈ một miếng, bị Tả Thiệu Khanh trừng mắt, nghiêng đầu mơmàng nhìn y, chỉ đó điều, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, bé phát hiện hương vị cũng không khó ănnhư mình tưởng tượng.


Tả Thiệu Khanh biết dù nói cũng nói không thông, vì vậy thừa dịp lúc miệng bé mở ra liền đút thìa vào, đút vào một miếng lớn, ra lệnh: “Không được dùng lưỡi thè ra ɭϊếʍƈ, phải nhai.”


Lục Tranh từ đầu đến cuối đều yên tĩnh ăn cơm của mình, trong thực đơn của hắn chưa hề thiếu thức ăn mặn, trên bàn cơm có một món chân giò heo mật mía là món ăn nổi tiếng của địa phương, hắn cảm thấy ăn cũng không tệ, mùi thơm kia bay vào trong mũi Tiểu Lang.


Tả Tiểu Lang ra sức hút hút cái mũi, vẫn luôn cảm thấy hương vị ăn trong mồm và hương vị trong mũi không giống, vì vậy chén cháo cá thanh đạm kia ăn cũng không hề mỹ vị như vậy nữa.


Bé thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm ra mùi thơm thơm kia, cuối cùng lúc Lục Tranh kẹp lên cái chân heo kia liền dồn sức chạy ra ngoài.


Tả Thiệu Khanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền nghe thấy một tiếng “phanh” nhẹ nhàng vang lên, quay đầu chỉ thấy vật nhỏ tứ chi nằm rạp trên mặt đất, trên trán còn có vệt hồng khả nghi, ánh mắt cảnh giác mà nóng như lửa nhìn chằm chằm Lục Tranh cùng...đôi đũa trong tay Lục Tranh.


Lục Tranh hừ lạnh một tiếng, không nói một lời tiếp tục ăn cơm, chỉ là sau đó mỗi lần hạ đũa đều nhắm vào dĩa móng heo kia, cho đến khi trong đĩa không còn một miếng mới dừng tay.


Tả Thiệu Khanh thấy Tả Tiểu Lang rõ ràng bộ dáng sợ hãi muốn chết nhưng vẫn là đối với Lục Tranh chảy nước miếng, thì biết món thịt thơm ngào ngạt đối với tên tiểu tử này có sức hấp dẫn bao nhiêu lớn.


Bé ngày thường đối với Lục Tranh vẫn luôn mang theo tư thái phòng bị, trong mắttràn đầy cảnh giác, hơn nữa lúc ở trên tay Lục Tranh luôn không dám động đậy, vôcùng thành thực.


Tả Thiệu Khanh lúc ấy còn cho rằng Lục Tranh quanh năm chinh chiến sa trường, sát khí trên người quá nặng, mà Tả Tiểu Lang lại là thần kinh mẫn cảm nhất, cho nên sẽ sợ hắn cũng là bình thường.


Cho đến lúc y biết Tả Tiểu Lang tại sao lại xuất hiện ở trên đường bọn họ xuất phát,mới hiểu được vật nhỏ này có lẽ là bị Lục Tranh dọa sợ.


Nói đến trong đêm đó, Lục Tranh đơn thương độc mã xông thẳng vào hang sói, chỉ có mấy con sói già và ấu thú trong hang động, còn lại đều là ban đêm ra ngoài săn thú, mà vật nhỏ ôm nửa miếng thịt khô nằm ngáy o...o...


Có con sói nhỏ ngửi thấy mùi thơm sáp đến gần, cũng sẽ bị bé cảnh giác đẩy ra.
Lục Tranh không cố ý che dấu hành tung, bởi vậy vừa đến cửa động đã bị hai con sói trông coi phát hiện, hắn cũng không lạm sát, làm hôn mê mấy con sói hướng hắn công kích sau đó ôm vật nhỏ đi.


Lục Tranh không hề có quan niệm kính già yêu trẻ gì, bản thân hắn là lớn lên dưới sự dạy dỗ gậy gộc, bởi vậy lúc vật nhỏ công kích hắn hắn cũng không hề nương tay dạy dỗ một trận.


Những miệng vết thương kia Tả Thiệu Khanh còn cho rằng là xuyên qua lùm cây bị quẹt làm bị thương kì thật chính là lúc ấy lưu lại, đợi bé nằm rạp trên mặt đất thở hồng học không có sức lực phản kháng, Lục Tranh mới mang theo bé qua lại như con thoi ở trong rừng.


Vì vậy vật nhỏ tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Lục Tranh săn giết vài dã thú, những vật lớn kia lớn gấp mấy bé, bé bình thường nhìn thấy đều là đi đường vòng, cứ như vậy dễ dàng bị người nam nhân này xử lý.


Sau đó bé lại nhìn thấy người này kéo mấy dã thú kia về tới hang ổ sói, ném thi thể vào cửa động, để lại một câu: “Những cái này coi như là thù lao các ngươi chăm sóc nó.” Liền xách bé rời đi.


Đương nhiên, Tả Tiểu Lang là nghe không hiểu câu nói kia, chỉ là một loạt động tác này của Lục Tranh rất dễ dàng chấn động bé, đợi lúc bé được đặt ở trên mặt đất thì phát hiện mình không thể động đậy, thì sinh ra tâm sợ hãi với Lục Tranh.


Lục Tranh cũng không sợ đặt vật nhỏ này ở trên đường sẽ bị dã thú ngậm vào trong mồm, bởi vì hắn từ lúc rời khỏi hang ổ sói thì phát hiện con sói cái kia vẫn luôn đi theo bọn họ, nhưng không dám tới gần.


Dã thú kì thật cũng là rất có linh tính, nếu như gặp phải một địch nhân mạnh hơnmình, cũng sẽ không liều mạng mà là kẹp lấy đuôi đào tẩu, bởi vậy Lục Tranh mang vật nhỏ ra ngoài, bọn nó cũng chỉ có thể yên lặng mà nhìn.


Tả Thiệu Khanh ôm Tả Tiểu Lang trở về trên ghế, chọc chọc cái trán hồng hồng của bé, dạy dỗ: “Lá gan con không nhỏ, mọi người đều nói người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, con và chim chóc cũng không khác gì nhau.”


Lục Tranh dùng xong bữa cơm thì để đũa xuống, đi đến bên này của Tả Thiệu Khanh từ trong tay của y tiếp nhận Tả Tiểu Lang không yên ổn ăn cơm: “Để ta làm.”
Tả Thiệu Khanh chú ý tới Tả Tiểu Lang hơi run rẩy, sau đó giống như mèo con ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên ghế ăn cơm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tả Thiệu Khanh.


Tả Thiệu Khanh chăm sóc hầu hạ tiểu tổ tông này bản thân còn chưa ăn cơm, vì vậy cũng mặc kệ hai người, để cho hạ nhân lại lần nữa dâng lên cơm nóng canh nóng bắt đầu ăn.
Lục Tranh bưng chén cháo cá ấm ấp lên, trực tiếp đưa tới bên miệng Tả Tiểu Lang: “Há mồm, uống.”


“A.” Vật nhỏ lưu luyến nhìn cái bàn đầy thức ăn kia.
“Tự mình uống hay là muốn ta đổ vào?” Lục Tranh ánh mắt thâm trầm nhìn bé, căn bản mặc kệ đối phương có thể nghe hiểu lời mình nói hay không.


Có điều Tả Tiểu Lang tuy không nghe hiểu, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi lạnh phát ra từ trên người Lục Tranh, vì vậy hé miệng từng miếng từng miếng nuốt vàotrong miệng.


Thịt cá tươi ngon, bé ăn lại ăn cũng cảm nhận được không tệ như vậy, đợi bị rót xuống một chén cháo cá lớn mới không khách khí ợ một cái.


Mỗi lần đến một chỗ trạm dịch, Lục Tranh đều có thể nhận được một bức thư khẩn cấp gửi cho hắn, đút xong cho vật nhỏ liền ném bé cho Tả Thiệu Khanh bản thân vội vàng rời đi.
Đợi lúc hắn mở ra bức thư đầu tiên xem xong nội dung, vẻ mặt liền trầm xuống, dùng sức đập bức thư trên bàn.


“Người đến.” Lục Tranh hướng ra ngoài hô một tiếng.
Ẩn Nhất đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bức thư đã biến thành từng mảnh giấy, cúi đầuhỏi: “Gia có gì căn dặn?”
“Phái người đi điều tra động tĩnh gần đây của Tri phủ Hạc Thành, và quan hệ củahắn với Tăng gia.”


Ẩn Nhất vừa nghe thấy Tăng gia, thì biết việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, vì vậy không dám trì hoãn tự mình dẫn người ra roi thúc ngựa đi thăm dò.


Tăng gia rơi đài tuy không phải phủ Trấn quốc công trực tiếp ra tay, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được cùng phủ Trấn quốc công thoát không khỏi liên quan, bởi vậy nhiều quan viên từng thuộc đảng phái của Tăng thái phó đối với Trấn quốc công ôm lấy địch ý.


Nếu như Tri phủ Hạc Thành và Tăng thái phó quan hệ không bình thường, vậy xác thực rất có thể trở thành địch nhân tiềm ẩn của phủ Trấn quốc công.


Lục Tranh nhìn trong thư nhắc đến tin tức Lâm Chí Hào này lén lút ngáng chân Thủy Sư Sứ, và cùng người đứng đầu thủy sư Hạc Thành quan hệ không hòa thuận, lại nhớ tới lần trước nhìn thấy người này còn là thái độ bộ dáng cung kính nhưng lại thiếu sự tôn trọng, bởi vậy mới hoài nghi hắn ta và Tăng thái phó có quan hệ.


Cho dù như thế nào, hắn dự định xây dựng tổng bộ thủy sư ở Hạc Thành, nhất định phải nắm giữ tư liệu của Lâm Chí Hào này, hắn cũng không muốn lúc đám thủy sư ởtrên biển giết địch, còn có người ở sau lưng đâm một đao.


Mở ra một bức thư, Lục Tranh lông mày buông lỏng, lại nhíu lại, nói thầm một câu: “Thật sự là hồ đồ.” Liền thả thư xuống.


Chẳng qua khi hắn mở ra bức thư thứ ba mới biết được, Lão phu nhân âm thầmthoát ly đội ngũ, chỉ đem mấy người vụng trộm rời đi cũng không phải là hồ đồnhất, hồ đồ nhất chính là, Chiến Viên Phong vậy mà bắt đầu dưỡng nam sủng.


Trên thư không nói nam sủng này là ai, nhưng người truyền tin tức rõ ràng là rất cẩn thận, vậy mà dùng tới tiếng lóng trong quân đội, này đã nói lên chuyện này không chỉ là bí mật mà còn là tin tức bị Chiến Viên Phong chặt chẽ phong tỏa.


Lục Tranh đốt thư, cũng không coi trọng chuyện này, dựa vào hiểu rõ của hắn đối với Chiến Viên Phong, hơn phân nửa lòng tò mò nổi lên muốn thử một chút mà thôi, chẳng qua nhìn hắn ta đối với người kia bảo hộ tốt như vậy, hiển nhiên thái độ đối xử lại không phải giống như nam sủng nên có.


Hắn đối với việc Chiến Viên Phong thích nam nhân hay là thích nữ nhân không chút nào để ý, Chiến Viên Phong năm nay đã hai mươi lăm tuổi, hoàng tử công chúa cũng không thiếu, lúc hắn rời khỏi kinh, trong hậu cung phi tần mang thai có ba người, căn bản không tồn tại vấn đề con nói dòng, hắn ta thích lăn qua lăn lại như thế nào thì lăn qua lăn lại như thế đấy, chỉ cần cùng giang sơn xã tắc không quan hệ thì được.


Có điều việc này vẫn là đừng để cho những quan văn trong triều biết được, nếu không nghe đám người bọn họ giảng đạo lý chi hồ giả dã cũng đủ phiền.


Chiến Viên Phong không thể so với mình, triều thần sở dĩ đối với việc hắn cưới namthê không dám nói cái gì, thứ nhất trong tay hắn có binh quyền, thứ hai là Chiến Viên Phong hạ thánh chỉ, bọn hắn muốn nói cũng không dám công khai nói.


Nhưng Chiến Viên Phong thì không giống, nếu như ngày nào đó hắn ta đột nhiên nóng đầu muốn lập nam hậu, sợ là hơn phân nửa lão thần đều đâm đầu chết ở trên điện kim loan.


Cười trên nỗi đau của người khác, Lục Tranh vứt bỏ những chuyện này trở về phòng,nghe thấy tiếng nước ở sau tấm bình phong, Lục Tranh đóng cửa lại vừa đi vào trong vừa cởi quần áo.


Đợi hắn lách qua tấm bình phong đang chuẩn bị một hồi tắm uyên ương, thì nhìn thấy trong thùng tắm ngoài trừ phu nhân hắn nhớ thương còn có một vật nhỏ vướng víu.


Một lớn một nhỏ nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn hắn, đối với hai người bị nước ấm hung đỏ mặt, Lục Tranh có lý chẳng sợ nói: “Tắm rửa xong thì nhanh đi ra, bản công cũng muốn tắm rửa.”