Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 153

Chiến Viên Phong trong lòng thở dài, nhìn hai nam nhân quỳ chung một chỗ, vậymà không hề cảm thấy quái dị, đặc biệt xứng đôi, hắn ta tượng trưng hỏi một câu: “Chúng ái khanh nghĩ như thế nào?”


Các võ quan vốn đối với Lục Tranh kính nể có thêm, tư tưởng cũng không cổ hủ như vậy, đương nhiên là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ.


Quan văn thì tỏ thái độ không giống nhau, có trầm mặc, có kháng cự, có không ủng hộ, nhưng kháng cự thì kháng cự, bọn họ cũng chỉ là biểu hiện trên mặt, không có người đi ra phản bác.


Chiến Viên Phong muốn cũng không phải bọn họ ủng hộ, chỉ là nếu không có ai phản bác thì tốt: “Ha ha… đã không có người phản đối, người trong cuộc lại lưỡngtình tương duyệt, trẫm cũng không thể lấy gậy đánh uyên ương, người tới, truyềnchỉ…”


“Hoàng thượng…” Không ít thần tử kinh hô một tiếng, chẳng lẽ thật sự muốn thánh chỉ tứ hôn? Đây chính là việc xưa nay chưa từng có.
“Như thế nào?” Chiến Viên Phong vẻ mặt vô tội nhìn mọi người, chỉ vào Thương Hiển Dương hỏi: “Thương thủ phụ, ngươi có dị nghị gì?”


Thương Hiển Dương đứng đầu quan văn, mặc kệ sau lưng có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm chờ mong, đứng ra lanh lảnh nói ra: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần cảm thấy dựa vào công lao bất thế của Trấn quốc công, đưa ra yêu cầu như vậy cũng không quá phận, chỉ là...việc này dù sao xưa nay chưa từng có, thần lo lắng mọi người trong dân gian noi theo, rối loạn cương thường.”


Chiến Viên Phong tùy ý phất tay: “Không cần lo lắng, trẫm sẽ hạ chỉ, trừ phi thánhchỉ tứ hôn, nếu không dân gian không thể tự mình cưới nam thê.”


Thương Hiển Dương đã ở trong lòng cân nhắc lợi và hại một lần, cũng biết Hoàng thượng đối với lần tứ hôn này buộc phải làm, vì vậy gật đầu tán thưởng: “Hoàng thượng anh minh.”


Chiến Viên Phong cũng lười nghe lý do của người khác, trực tiếp ngăn chặn miệngcủa những quan văn kia: “Vừa rồi Thương thủ phủ nói, dựa vào công lao của Trấn quốc công cầu một đạo thánh chỉ tứ hôn như vậy cũng không quá phận, trẫm ngượclại cảm thấy uất ức hắn, không bằng hôn lễ của Trấn quốc công liền do Lễ bộ toàn quyền phụ trách, dựa theo cấp bậc Vương gia làm, tiêu phí từ kho cá nhân của trẫmlĩnh, không thể có bất kì chỗ nào sơ suất.”


Lễ bộ thượng thư vẻ mặt khóc lóc đứng ra tiếp chỉ.


“Được rồi, thứ tự thi đình do lễ bộ công bố, các vị học sinh cũng mệt nhọc rồi, trở về nghỉ ngơi đi, đừng quên quỳnh lâm yến trưa mai.” Chiến Viên Phong lựa chọn không để ý tới câu hỏi hai chỉ được chọn một trước đó hỏi Tả Thiệu Khanh, để lạihọc sinh vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ và nghi hoặc bãi giá hồi cung.


“Đi thôi.” Lục Tranh kéo Tả Thiệu Khanh bình tĩnh xuyên qua đám người, bỏ qua mấy ngàn ánh mắt quái dị.
Lễ bộ thượng thư vội vàng cản người lại: “Lục công gia, hạ quan mời Khâm thiên giám chọn xong ngày giờ tốt lành sau đó cho ngài xem như thế nào?”


“Không cần phiền toái như vậy, thời gian bản công đã chọn xong, đầu tháng năm,bản công sẽ sai người giúp đỡ Lễ bộ, nên làm cái gì các ngươi thiết kế chương trình ra đi.”


Mọi người lau mồ hôi lạnh, cảm tình ngài đây là đã chuẩn bị mà đến, ngay cả chọn ngày đều chọn xong, chỉ sợ cách nghĩ này không phải ngày một ngày hai mới có.


Giang Triệt sắc mặt có chút khó coi, gã từ đầu đến cuối đều không phát biểu ý kiến,bởi vì gã so với bất kì kẻ nào đều hiểu rõ tâm tư Chiến Viên Phong hơn, một khi gã đứng ra phản bác, chẳng khác nào mất đi tín nhiệm của hoàng thượng, hơn nữacũng không thay đổi được bất luận kết quả gì.


Hiện tại, hôn sự của Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh là ván đã đóng thuyền, Tả Thiệu Khanh sắp trở thành phu nhân Trấn quốc công chính là gã có thể nhớ thương, chỉ là,không chiếm được chung quy là tốt nhất, ánh mắt Giang Triệt nhìn về phía Tả Thiệu Khanh vẫn nóng bỏng không giảm.


Tả Thiệu Khanh mẫn cảm phát giác được ánh mắt của gã, nhíu mày mắt lạnh liếc nhìn gã, nghĩ thầm: Xem ra, Giang Triệt này là quá rảnh rỗi, ngược lại là có thể lợi dụng Tả Thục Tuệ khiến cho hậu viện của gã rối loạn một chút.


Lục Tranh ôm Tả Thiệu Khanh lên lưng ngựa, chính mình xoay người ngồi sau lưng y, trước mắt bao người nghênh ngang rời đi, đợi hai người biến mất trong tầm mắt mọi người, mới có Ngự sử phản ứng kịp: “Hành động lần này của Trấn quốc công không ổn, chỉ có hắn có đặc quyền cưỡi ngựa trong nội cung, nào có thể mang theo những người khác, Tân khoa Trạng nguyên này cũng quá không biết lễ nghĩa.”


Thương Hiển Dương vuốt râu, vỗ ông nói: “Cho ngươi một lời khuyên chân thành, đừng ở trước mặt Trấn quốc công đang vui vẻ giội nước lạnh hắn, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra sao? Trấn quốc công đây là tạo thế lực cho phu nhân hắn.”


Tăng thái phó chẳng biết lúc nào đứng ở sau lưng hai người, hừ lạnh một tiếng: “Lấy nam nhân làm vợ đã đủ hoang đường, còn chẳng kiêng nể như vậy, thật sự là đồi phong bại tục.”


Thương Hiển Dương và Ngự sử trung thừa quay đầu lại, trong lòng hai người đồng thời nghĩ: Có bản lĩnh như thế sao vừa rồi không đứng ra phản bác? Sau lưng nghị luận không tính là quân tử.


Chẳng qua ngẫm lại vừa rồi Tăng thiếu gia làm náo động cuối cùng lại co rụt cổ, hai vị đại thần lại đồng thời cười, Tăng gia này, sợ là tiệc vui chóng tàn.


Tả Thiệu Khanh hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, cho đến khi ra khỏi hoàng cung khóe miệng vẫn còn hàm chứa nụ cười hạnh phúc, ánh tà dương cuối cùng trong ngày đánh một vòng trên thân thể hai người, hình ảnh tuyệt đẹp kia khiến cho nhóm thủ vệ không thể di chuyển tầm mắt.


Lục Tranh một tay bá đạo nắm eo Tả Thiệu Khanh, kè sát tai y cắn hỏi: “Rất vui vẻ?”
Tả Thiệu Khanh rụt cổ, cảm nhận được hơi thở ấm áp như lông vũ lướt qua trong lòng, cùng lúc cũng bởi vì tâm tư bị vạch trần hơi xấu hổ.


Y vội ho một tiếng, thu hồi bộ dáng tươi cười nơi khóe miệng nghiêng qua liếc: “Lục gia đừng đa nghi, vãn sinh chỉ là bởi vì đậu Trạng nguyên mới vui vẻ.” Tuyệt đối không phải bởi vì thánh chỉ tứ hôn.


“Bản công có nói gì sao?” Lục Tranh ở trên vành tai y cắn nhẹ một cái, cố ý thở vàotrong tai y, mập mờ hỏi: “Vậy Khanh Khanh là trách tội gia không trước thông báo cho em biết, liền đem chuyện của chúng ta truyền ra?”


“Chuyện của chúng ta không phải mọi người đều biết sao?” Tả Thiệu Khanh xác thực không nghĩ tới Lục Tranh sẽ tại hôm nay loại thời gian này tiến cung thỉnh cầu tứhôn, cái này đánh đồng với ở trước mặt đủ loại quan lại bá quan và học sinh khắpthiên hạ thừa nhận tình cảm của hắn đối với mình.


Loại việc này y cảm động cũng không kịp, như thế nào lại trách tội?
Lúc trước trong lòng y ngưỡng mộ Lục Tranh hơn nữa quyết định tranh thủ đoạn tình cảm này, tuyệt không nghĩ đến hai người sẽ có một ngày quang minh chính đại kết hôn, còn là thánh chỉ tứ hôn có thể diện như vậy.


Đã có đạo thánh chỉ này, y dùng thân phận nam tử gả cho Lục Tranh sẽ không còn làchuyện đồi phong bại tục, ai cũng không dám nói hôn sự hoàng thượng tán thành làloạn luân rũ bỏ đạo đức.


Mà hết thảy này, đều là Lục Tranh vì y tranh thủ đến, hắn có thể mắt không nháy đem chiến công hiển hách của mình xóa đi như vậy, chỉ vì một trang giấy kia, cái này khiến cho Tả Thiệu Khanh như thế nào không cảm động?


Tả Thiệu Khanh mềm mại tựa ở trong ngực Lục Tranh, nhớ lại thời gian nửa năm hai người quen nhau, từ lúc ban đầu ngoài ý muốn cứu được hắn cố tình lợi dụng, sau đó hai người nảy sinh cảm tình với nhau, một đường đi qua liền giống như nằm mơ.


Nếu như lúc trước y không phải thuận tay cứu được Lục Tranh mà tùy ý hắn tự sanh tự diệt, vậy có phải hay không y cả đời này liền bỏ qua nam nhân này?


Có lẽ hắn vẫn là giống quỹ đạo ở kiếp trước, tùy tiện tìm nữ nhân kết hôn, trải quacuộc sống tâm lạnh quạnh quẽ, cho đến khi có người xông vào trong lòng hắn, trởthành ràng buộc cả đời của hắn, chỉ là người kia lại không nhất định là mình.


Vừa nghĩ tới y và Lục Tranh chỉ là người xa lạ, nghĩ đến Lục Tranh trong lòng lo lắng chính là người khác, Tả Thiệu Khanh đau lòng khó chịu, Lục Tranh hắn, Lục gia hắn tốt như vậy, như thế nào cam lòng để cho người khác?


Tả Thiệu Khanh ngẩng đầu, chậm rãi in đôi môi ở trên cằm Lục Tranh, nhắm lại con mắt cay cay, che giấu nồng đậm may mắn ở dưới đáy mắt.
Lục Tranh cúi đầu, ở khóe miệng của y nhẹ nhàng hôn trả, sau đó chuyển bờ môi qua khóe mắt y, đem một giọt nước mắt cay đắng tràn ra nuốt vào trong bụng.


Hắn không biết Tả Thiệu Khanh tại sao khóc, nhưng hắn nhìn ra được Tả Thiệu Khanh là vui vẻ, dây cung nào đó trong lòng bị kích thích, có một loại ánh sáng tỏara ở trong lòng nhưng chưa từng nhận thức.


Lúc này là thời gian cơm tối, người đi trên đường đã ít đi rất nhiều, những cũng không phải một người cũng không có, nhưng tất cả giống như bị điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích nhìn hai nam nhân trên lưng ngựa ôm nhau.


Dân chúng kinh đô không có mấy người không biết Lục công gia, mà danh tiếng của Tả Thiệu Khanh lại không nhất định ai cũng biết, chỉ là từ tư thế thân mật của haingười cũng không khó đoán ra thân phận y.


Nhưng đó cũng không phải nguyên nhân bọn họ ngơ ngác, bọn họ kinh ngạc chính là biểu hiện của hai người lúc này, đó là một loại ấm áp không cách nào nói rõ, làm cho người say mê, làm cho người hướng tới, giống như thần tiên quyến lữ, hơn nữa hai nam nhân hành động thân mật như thế vậy mà tuyệt đối không khiến cho người chán ghét.


Thị vệ đi theo phía sau cẩn thận đề phòng bốn phía, không hề bởi vì bầu không khí kiều diễm phía trước của hai vị chủ tử mà buông lỏng, chỉ là trong lòng nhịn không được nói thầm: Không ngờ đến Lục công gia vậy mà sẽ có một mặt dịu dàng như vậy, thực sự nên để cho đám quê mùa trong quân doanh kia nhìn một chút.


Nghĩ như vậy, bọn họ đối với phu nhân tương lai càng là kính nể có thêm, có thể làm cho Lục công gia đối đãi như vậy, thực không phải người bình thường có thể làm được.


Tả Thiệu Khanh chậm rãi mở to mắt, chống lại ánh mắt dịu dàng của Lục Tranh, khóe miệng chậm rãi biến thành một nụ cười sáng lạn.
Lục Tranh nhìn chằm chằm mặt y hồi lâu, vô luận là con ngươi trong suốt nhuậnnước, hay là đôi má nhuộm lên đỏ ửng, đều bị hắn hận không thể cất giấu kĩ