Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 1: Đêm máu

Máu, máu đầy đất, trong đêm đen tản ra mùi máu tươi gay mũi.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu đỏ từng bước tiến vào cổng lớn Tả phủ, đế giày lưu lại trên bàn đá xanh một đường dấu máu.


Nhấc đao hạ đao, từng người xuất hiện ở trong tầm mắt của y đều bỏ mạng.


Hai mắt y đỏ thẫm, nước da trắng bệch, bờ môi tím bất thường, bề ngoài giống như ác quỷ, lại như một con rối vô tri, bước chân kiên định đi về phía trước, những nơi đi qua, thi thể ngổn ngang, trên mũi đao bén nhọn máu đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi xuống đất.


“Ah…” Một bà tử hoảng hốt chạy loạn tới chính điện đụng phải người kia, sợ tới mứchai chân như nhũn ra, “bịch” một tiếng quỳ gối lên đá xanh trên đường, dập đầu cầu xin tha thứ: “Gia tha mạng, gia tha mạng…”


Nam tử mặc áo đỏ nghe được tiếng vang cúi đầu nhìn bà một cái, mũi đao thật dài chỉ vào đầu của bà, ánh mắt lạnh như băng giống như ác ma.
“Mụ cũng nên chết theo.”


Bà tử kia toàn thân run lẩy bẩy, chậm rãi ngẩng đầu, mượn ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn nhìn rõ tướng mạo người tới, đồng tử co rụt lại, trên cổ truyền đến một trận đau đớn, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thê lương: “Tam...Tam gia...” liền tắt thở nằm trên mặt đất.


Trong phòng khách Tả gia, một phút trước vẫn là gia yến vui vẻ hòa thuận, hiện giờ lại tĩnh lặng đến mức chỉ nghe tiếng bước chân chậm chạp trầm ốn từng chút một tới gần.


Nam tử mặc áo đỏ một cước đá văng cửa lớn, lập tức một trận gió lạnh tiến vào, khiến người bất giác rùng mình.


Tóc dài tung bay, lúc nhóm người nhìn rõ thanh niên đứng tại cửa ra vào, đồng loạt ngơ ngẩn, mắt lộ vẻ khó tin.
“Là ngươi…”
“Thiệu Khanh…”
“Tam gia...”


Tả Thiệu Khanh cất bước chân, cầm theo trường đao nhỏ máu tiến vào, ánh mắt âm lãnh đảo qua mặt tất cả người trong sảnh, thanh âm khàn khàn mang ý cười: “Đều ở đây…Rất tốt.”


Tả lão gia phản ứng lại đầu tiên, vỗ án, chỉ vào thanh niên điên cuồng quát: “Ngươi đồ nghiệt tử này. Đây là muốn làm cái gì?”


“Ha ha…ngài cảm thấy thế nào?” Tả Thiệu Khanh trực tiếp đi về phía lão ta, gương mặt trắng bệch mang theo giọng mỉa mai vui vẻ, “Lúc thân thể của ta ở địangục, các ngươi lại như lên thiên đường, ta không cam lòng.”


Trường đao vung lên, một nha hoàn muốn lặng lẽ trốn lập tức đầu thân hai nơi, thảm trạng kia khiến mọi người sợ tới mức thét lên không ngừng.
“Đêm nay...Ai cũng đừng nghĩ tới chuyện đi khỏi đây một bước.”


“Nghiệt tử, ngươi rốt cục có biết mình đang làm gì không? Chẳng lẽ ngươi muốn giết phụ thí mẫu sao? Ở nơi này đều là người có huyết thống thân cận nhất của ngươi. Ngươi chẳng lẽ không sợ thiên lôi đánh chết sao?”


“Thí mẫu giết phụ sao?” Tả Thiệu Khanh thanh âm trào phúng nở nụ cười, khuônmặt xinh đẹp tuấn tú vặn vẹo quỷ dị, “Có hề gì?”


Y ngẩng đầu, ánh mặt sắc bén chống lại sự tức giận của Tả Uẩn Văn, giọng điệu bình thản trình bày: “Cũng phải nói, tình phụ tử của chúng ta từ sáu năm trước đã đoạn tuyệt rồi, về phần cái gọi là mẫu thân, mẫu thân của ta không phải đã chết rồi sao? Ta cũng không có ý nhận giặc làm mẫu.”


“Ngươi…”


Tả Thiệu Khanh trong nháy mắt vung lên, điểm huyệt Tả Uẩn Văn, quay đầu nhìn chằm chằm vào thanh niên đầu tiên ở bên tay trái, khóe miệng hơi nhếch lên, “Đại ca, sáu năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ ngài vẫn khoẻ chứ?”


Tả Thiệu Yến tỉnh táo hơn so với những người khác, giờ phút này khuôn mặt lạnh lùng của gã ta không biến hóa nhiều, ngược lại bình tĩnh nói: “Tam đệ, hôm nay diễn ra gia yến, ngươi đến vừa đúng lúc, cùng ngồi xuống uống vài chén rượu đi?”


Tả Thiệu Khanh dùng mũi đao nâng cằm Tả Thiệu Yến, trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết máu, mỉa mai nói: “Ha ha, đại ca không hổ danh là vị quan tốt mà mọi người ca tụng, định lực này…chậc chậc, nhìn thấy đệ đệ bị ngươi tự tay lợi dụng lừa bán, vậy mà không có một tia xấu hổ, tiểu đệ bái phục bái phục.”


Ngữ điệu lại chuyển, âm trầm nói: “Ta chờ ngày này đã tròn sáu năm, nếu không phải muốn tận mắt nhìn các ngươi, ta sao có thể chịu nổi nỗi nhục sáu năm qua sống không bằng chết?”
“Tam đệ…”


“Câm miệng.” Tả Thiệu Khanh hung ác trừng mắt liếc gã ta, ánh mắt kia giống nhưthiên ma, khiến lòng người run sợ.


“Từ nhỏ, người mà ta tín nhiệm nhất là đại ca ngươi, luôn nghĩ ngươi khác với đám người Tả gia kia, kết quả thì sao? Vì tiền đồ của ngươi, coi các thứ đệ thứ muội chúng ta cả một đám trở thành đá lót chân của ngươi, chỉ cần có tác dụng với ngươi thì không chút do dự bán chúng ta, xem ra, những kẻ ngồi đâ hôm nay chính là một đám nam nữ quyền quý cao cao tại thượng.”


Trường kiếm lướt về phía trước, máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra, Tả Thiệu Khanh đối diện những ánh mắt từ lạnh lùng trở nên hoảng sợ, tâm tình thật tốt nói: “Nếu không phải thời gian của ta không nhiều, quả thực không muốn để cho các người chết dễ dàng như vậy.”


Không quan tâm tới tiếng hét chói tai bốn phía, Tả Thiệu Khanh vô cùng thờ ơ vung đao, mỗi một đao đều mang theo tử vong, phút chốc đã giải quyết hơn phân nửa đám người trong phòng, cuối cùng đặt lưỡi đao ở trên cỗ chủ mẫu Tiết thị.


“Mẫu thân, đây là lần cuối cùng ta gọi bà hai tiếngmẫu thân, con trai của bà, con gái của bà, cả đám đều đã xuống hoàng tuyền, ta nghĩ hiện giờ bà khẳng định rất muốn nhanh chóng đi tìm bọn chúng nhỉ?”


“Ngươi…cái tên nghiệt chủng này, sớm biết vậy năm đó ta đã loại trừ ngươi.”


Tả Thiệu Khanh ánh mắt dần trở nên lạnh, thanh âm không mang theo một chút độ ấm hỏi: “Nói như vậy, mẹ đẻ của ta chết trên tay của bà?”


“Đúng vậy thì sao? Tiện nhân kia, lại dám thừa dịp ta mang thai câu dẫn lão gia,thậm chí còn châu ám thai kết, để cho ả sống thêm nhiều năm như vậy đã quá tiệnnghi cho ả rồi.”


Tả Thiệu Khanh quăng cho bà ta một tát, phẫn nộ quát: “Bà coi Tả Uẩn Văn thành cái bánh bao thơm phức sao? Tất cả nữ nhân đều ước được leo lên giường của ông ta à? Lúc trước chính ông ta bức bách mẫu thân ta, oan có đầu nợ có chủ, kẻ đáng chết phải là Tả Uẩn Văn.”


“Nếu không tại ả …”


Tả Thiệu Khanh không có tâm tình tiếp tục nghe, khí huyết dâng lên trong cơ thể, thiếu chút nữa xông thẳng ra yết hầu, y một đao đã giải quyết xong sinh mệnh Tiết thị, sau đó đi đến trước người Tả Uẩn Văn.


Giải bỏ huyệt đạo cho Tả Uẩn Văn, Tả Thiệu Khanh nhìn hai chân ông ta run rẩy xùy cười một tiếng: “Ông đang rất sợ hãi?”
“Ta không biết...Mẫu thân của ngươi bà ấy...”


“Cho dù ông biết thì thế nào?” Tả Thiệu Khanh cắt ngang lời của ông ta:“Ông sẽ vì mẫu thân của ta mà giết độc phụ kia? Đừng nói giỡn, mẫu thân ta là cái gì chứ? Cũng chỉ là một di nương mà thôi, ta còn chưa ngây thơ đến thế.”


Tả Uẩn Văn nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Là ta hổ thẹn với mẫu thân ngươi.”
“Bây giờ nói lời này, đã quá muộn…”


Tả Uẩn Văn trừng lớn hai mắt, đáy mắt lộ vẻ sợ hãi kinh hoàng, trong ấn tượng của ông ta, đứa con trai này từ trước đến nay đều một bộ dạng nhát gan yếu đuối, tuy đọc sách có tiến bộ nhưng đến cùng vẫn kém hơn trưởng tử được ông ta coi trọng.


Sáu năm không gặp, trước là một thiếu niên luôn cúi đầu vậy mà nay lại trở nên tàn nhẫn quả quyết như vậy, vậy mà lại tập võ, tạo hóa này là trêu người sao?


Năm đó, Tiết thị lợi dụng y để đổi lấy cho Tả gia một cơ hội tiến vào quan trường, ông ta tuy do dự vài ngày nhưng sau đó vẫn đồng ý, cả đời này nguyện vọng lớn nhất của ông ta là có thể khiến cho Tả gia đạt được huy hoàng, khôi phục phong vang của tổ phụ nhất phẩm đương triều năm xưa.


Chính hôm nay, con trai trưởng của ông ta vinh dự trở thành hộ bộ thị lang ngũ phẩm, gã ta còn trẻ, tương lai tiền đồ vô hạn, chưa hẳn không đến được vị trí kia, không ngờ rằng khắc trước còn mơ ước chờ mong giờ phút này tất cả đều bị huỷ.


“Kết thúc…”
Tả Thiệu Khanh xoay người rời khỏi phòng khách, dáng người thẳng tắp đứng ở cửa lớn cho đến khi bên trong truyền đến tiếng thân thể người ngã xuống mới rời đi.


Tiếng sấm vang rền, một đạo sấm sét bổ xuống phía trước Tả Thiệu Khanh, y ngẩn người, tự nhủ: “Giết phụ thí mẫu, thiên lôi đánh chết sao? Muốn đánh liền đánh đi…”


Tả Thiệu Khanh cố nén thống khổ kinh mạch toàn thân đi ngược chiều, khóe miệng tràn ra vài giọt máu tươi, từng bước một gian nan đi về phía trước.


Một tia sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, đánh vào huyệt bách hội của Tả Thiệu Khanh, thân ảnh màu đỏ chậm rãi ngã xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười giải thoát.