Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 9: Đế vương vô tình, chỉ ngài là không phải!

Điện Trường Minh.
Cung thất to như vậy mà chỉ có Hưng Võ đế cùng Tả tướng La Tri Thu.
“Vì cái gì La Duy giống Tri Cẩm đến vậy?” Hưng Võ đế chỉ hỏi La Tri Thu vấn đề này, “Ngươi biết rõ tội khi quân là thế nào phải không?”


La Tri Thu quỳ rạp xuống đất, hôm nay nhìn thấy La Duy, ông liền biết Hoàng đế sẽ hỏi ông vấn đề này.


“Nói ngay, trẫm sẽ coi như ngươi vô tội!” Hưng Võ đế nói: “Ngươi đừng nói với trẫm cái gì mà cháu ruột giống cô cô, lời này chỉ có thể đem đi lừa quỷ, không thể lừa gạt trẫm đâu!”
La Tri Thu cười khổ, ai cũng bảo đế vương vô tình, vì sao vị đế vương này lại là si?


“Nói!” Hưng Võ đế đột nhiên gầm lớn.
“Bệ hạ.” La Tri Thu biết không giấu được, chỉ có thể nói thật, “La Duy là nhi tử của Tri Cẩm.”
Hưng Võ đế vỗ một cú trời giáng vào thư án, “La Tri Thu! Ngươi dám lừa trẫm nhiều năm như vậy!”
La Tri Thu dập đầu liên tục, nói thần đáng chết.


“Tri Cẩm đến tột cùng vì sao mà chết?” Hưng Võ đế cưỡng chế tức giận trong lòng, hỏi.
“Sau khi Tri Cẩm sinh hạ Duy nhi một tháng, uống thuốc độc mà chết.” La Tri Thu đối mặt với cơn thịnh nộ của Hưng Võ đế cũng không bối rối, ngữ khí bình thản.


Hưng Võ đế sắc mặt trắng bệch, thanh âm phát run: “Tri Cẩm tự sát?”
“Vâng.”
“Vì cái gì?!” Hưng Võ đế lập tức bật dậy.


“Thần không biết, một tháng kia Tri Cẩm chỉ dặn thần phải chăm sóc Duy nhi thật tốt, những chuyện khác không hề kể một lời.” Mười ba năm qua đi, đối với việc La Tri Cẩm tự sát, La Tri Thu đã có thể trưng ra bộ mặt thản nhiên.
“Vậy phụ thân Duy nhi là ai?” Hưng Võ đế lại hỏi.


La Tri Thu nói: “Tri Cẩm nói chữ ‘Duy’ trong tên La Duy là phụ thân của nó đặt cho, nếu có duyên, phụ tử có thể nhận ra nhau, nhưng Tri Cẩm cũng nói rằng muội ấy không hy vọng có một ngày như vậy.”


Hưng Võ đế ngã ngồi trên ngai vàng, trầm mặc thật lâu, sau đó mới nói với La Tri Thu: “Ngươi sẽ luôn đối xử tốt với Duy nhi chứ?”
La Tri Thu lập tức dập đầu trước Hưng Võ đế: “Đối với thần mà nói, Duy nhi chính là con ruột của mình, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”


“Ngươi lui ra đi.” Sau một hồi yên tĩnh, Hưng Võ đế không nói gì nữa, chỉ lệnh cho La Tri Thu rời đi.


Chỉ còn lại một mình Hưng Võ đế, ở trong điện Trường Minh cả một ngày, ngài đều như si ngốc. Hưng Võ đế đứng dậy, nhấc từng bước nặng nề tiến vào một gian mật thất, đây là cấm địa trong điện Trường Minh, trừ Hưng Võ đế không có người thứ hai biết sự tồn tại của nó.


Trên tường treo một bức họa, vẽ một thiếu nữ tuyệt thế vô song với đôi lúm đồng tiền như hoa.
Hưng Võ đế suy sụp ngã ngồi trên chiếc giường đối diện bức họa, ngài ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ trong tranh, “Tri Cẩm…” Ngài thì thào gọi tên thiếu nữ, tầm mắt dần bị những giọt lệ phủ mờ.


“Bệ hạ, nếu chúng ta có hài tử, người sẽ đặt tên nó là gì?”
“Nàng nguyện ý ở lại trong cung?”
“Không, thϊế͙p͙ chỉ nói nếu như.”
“Nếu sao? Vậy hãy gọi là Hàn, trẫm muốn cho nó biết rằng mẹ nó đối với cha nó lạnh lùng đến nhường nào.”
“Hàn? Tên này nghe thật lạnh.”


“Vậy gọi Duy đi, thế gian duy ái.”
“Duy sao? Được rồi.”
“Tri Cẩm, nàng đừng đi, ở bên trẫm không tốt sao?”
“Tri Cẩm đã có hôn ước, thϊế͙p͙ không thể bội tín, bệ hạ cũng không thể. Tri Cẩm càng không muốn khiến tỷ tỷ thương tâm.”
“Có liên quan gì đến Tri Ý?”


“Tỷ tỷ thích bệ hạ, cho nên bệ hạ hãy đối xử tốt với tỷ tỷ một chút.”
“Tri Cẩm!”
“Bệ hạ, thϊế͙p͙ đã rời nhà ba tháng rồi, cần phải trở về.”
“Tri Cẩm, nàng hãy tin trẫm, trẫm sẽ giữ nàng lại bên mình, vĩnh viễn cũng không để nàng rời đi.”


“Bệ hạ, người chỉ cần nhớ kỹ Tri Cẩm là được rồi.”