Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 6: Hồng nhan ngày trước

Bãi triều, Hưng Võ đế mang theo thái tử Long Ngọc, nhị hoàng tử Long Huyền, cùng các quân cơ trọng thần vào ngự hoa viên, nói chuyện quốc sự với Tả tướng La Tri Thu, bước chân gấp gáp. Những người phía sau biết mỗi khi Hoàng Thượng tâm tình không tốt, sẽ bước đi thật nhanh, vì thế trừ Hưng Võ đế và La Tri Thu một hỏi một đáp, người bên ngoài đều không nói một lời. Hưng Võ đế đột nhiên dừng bước, các đại thần bất ngờ đến nỗi va cả vào nhau.


“Tri Cẩm?” Mọi người chỉ nghe Hưng Võ đế kêu lên hai chữ, vội nhìn theo hướng ánh mắt Hưng Võ đế.


Một thiếu niên áo trắng hoa lệ đang đứng dưới gốc cây đào. Tháng ba hoa đào nở rộ, cảnh xuân sáng lạn, gió nhẹ mơn man, đào hoa bay bay như mưa, những vụn ánh sáng nhỏ chiếu trên người thiếu niên. Thiếu niên ngửa đầu ngắm đào hoa, không chú ý tới đám quân thần đứng cách y một quãng, cũng không ý thức được, bản thân trong lúc vô tình lại cùng tán cây hoa đào xinh đẹp này tôn nhau lên thành họa, trở thành phong cảnh tuyệt diệu trong mắt người.


“Tri Cẩm?” Hưng Võ đế trở nên ngây ngốc, dung mạo này cả đời ngài sẽ không quên, ngài thì thào gọi, lảo đảo đi về phía thiếu niên.
Những người đã từng gặp tam tiểu thư La phủ La Tri Cẩm trong nháy mắt thất thần, tuyệt thế dung nhan trong quá khứ kia, không ngờ ngày hôm nay vẫn có thể nhìn thấy.


“Tri Cẩm!” Hưng Võ đế kêu to, không để ý hình tượng đế vương uy nghi, tựa như một thiếu niên bình thường nhìn thấy người trong mộng, vội vã chạy qua cầu Ngọc Thạch.


La Duy đứng dưới gốc đào nghe tiếng Hưng Võ đế gọi, xoay người lại, kinh ngạc nhìn Hưng Võ đế kinh hỉ chạy về phía mình. Trong trí nhớ của La Duy, Hưng Võ đế luôn luôn không cười nói, hôm nay ngài làm sao đây? Ngây người một khắc, lại quên quỳ xuống tiếp giá.


“Tri Cẩm?” Mặc kệ La Duy ngây người, Hưng Võ đế chạy tới trước mặt y, ánh mắt nóng rực nhìn người phía trước. Đừng là mộng, Hưng Võ đế thầm cầu xin thần linh, La Tri Cẩm chưa từng xuất hiện trong giấc mơ thế nhưng lại xuất hiện trước mắt ngài, chân thật đến thế, nhất định không phải là mộng.


“Bệ hạ!” La Duy phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hưng Võ đế cũng đám quân thần hành lễ, “La Duy thỉnh an bệ hạ.”
Nét cười trên mặt Hưng Võ đế đóng băng, “Ngươi… ngươi… ngươi nói ngươi là ai?” Ngài lui về phía sau vài bước, cơ hồ không thể đứng thẳng.


“Tiểu thần là La Duy, thưa bệ hạ.” La Duy kỳ quái nhìn Hưng Võ đế thất thố.


Người này là La Duy? Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, cha và huynh trưởng La Duy cũng vậy. Trong trí nhớ của họ, La Duy chỉ là một tên ngu xuẩn mập mạp, ương ngạnh và kiêu ngạo, thiếu niên gầy yếu dung nhan như họa kia sao có thể là La Duy? La Tri Thu và La Tắc chỉ biết La Duy gầy đi, nhưng chưa từng nhìn kỹ La Duy, hiện tại cũng chỉ có thể trợn tròn mắt.


Hưng Võ đế mất mát ngẩng đầu nhìn thiên không xanh thẳm, ngài nhớ nữ tử tuyệt thế vô song đã mất nhiều năm về trước, hồng nhan ngày ấy đã sớm thành đám xương trắng vùi trong đất lạnh. Khắp thiên hạ đều biết Hưng Võ đế ôm mối tính si mười ba năm về trước, ngài sao có thể quên?


La Duy chưa từng nhìn thấy mẹ đẻ y, cho nên y không biết mình giống mẹ đến mức nào.


“Đứng lên đi, Duy nhi.” Hưng Võ đế nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, đưa tay kéo La Duy đang quỳ trên mặt đất,“Thì ra là Duy nhi, lại khiến trẫm nhận lầm người, ngươi rất giống tiểu cô cô của ngươi.” Ánh mắt Hưng Võ đế dừng lại trên khuôn mặt La Duy, y không phải La Tri Cẩm, nhưng y có thể khiến ngài nhớ tới Tri Cẩm, vậy cũng tốt rồi.


La Duy cười khổ, y là nhi tử của La Tri Cẩm, ngoại hình giống mẫu thân cũng không có gì kỳ quái. La Duy nhớ rõ, khi đó Liễu quý phi – đã là Thái Hậu – chỉ vào y đã gầy yếu bất kham mắng y là kẻ gây tai họa, mười năm sống kiếp nam xướng y nhận hết mọi hình phạt tra tấn, khắp cả người bị thương, duy chỉ có khuôn mặt này không ai đành lòng hủy diệt, cho đến tận tháng giêng năm ấy, Bình Chương đế đích thân tới thăm y, thấy trước mắt bao người, y bị nhốt trong một chiếc lồng bằng sắt, bị một con chó đặt dưới thân, Bình Chương đế Long Huyền đột nhiên nổi giận, tự tay móc đi một con mắt của y, lúc ấy khuôn mặt này mới bị hủy.