Đúng như lời La Duy, hôm nay chưa phải ngày chết của y, cho nên dù máu thấm đẫm đệm giường, thì y vẫn sống.
Sau khi La Duy qua cơn nguy hiểm, Long Huyền đúng như dự đoán của Tín vương, lửa giận bừng bừng tìm đến Dụ vương phủ.
Long Đường biết mình phải chết là không thể nghi ngờ, nhưng hắn không sợ, hắn muốn La Duy chết, báo thù cho mẫu thân và cữu cữu, thuận tiện mang theo đám người vô tình vô nghĩa của Dụ vương phủ cùng xuống mồ.
Long Huyền không nhiều lời với Long Đường, xử tử hắn ngay trong ngục tối, sau đó ra lệnh niêm phong Dụ vương phủ, ngay cả Long Vinh giờ đang được hắn nuôi dưỡng cũng bị giam giữ. Thiên tử giận dữ, xác chết phơi ngàn dặm, huống chi Long Huyền lúc này đã mất đi lý trí.
Tín vương và hoàng thất cùng quỳ trước điện Trường Minh, cầu xin cho người ở Dụ vương phủ.
“Nếu nữ nhân này hiền thục, có thể đối xử tử tế với thứ tử, thì sao chuyện này lại xảy ra được?!” Long Huyền mắng chửi Dụ vương phi trong điện Trường Minh: “Khi Tường còn sống cũng đã không thích ả, đúng là độc phụ mà!”
Tín vương cầu xin Long Huyền hồi lâu, còn suýt bị Long Huyền xử tội đồng lõa. Cuối cùng Tín vương rơi vào đường cùng, nói với Long Huyền đang nổi giận: “Bệ hạ, Cẩm vương hiện tại sinh tử chưa biết, ngài lại sát giới, ngài không sợ sẽ tăng thêm nghiệp chướng cho Cẩm vương sao?!”
Tín vương nói vậy, khiến Dụ vương phủ tránh được một kiếp diệt vong, Long Huyền giờ đây thà tin trên đời có quỷ thần, như vậy hắn mới có thể bớt áy náy khi bỏ qua cho Dụ vương phủ, lấy cớ là tạo chút công đức cho La Duy.
Dụ vương phủ lại không như ý Long Huyền, sau khi được tha, Dụ vương phi lại mặc giá y
(áo cưới)
khi được gả cho Long Tường, nuốt vàng tự sát.
Long Huyền lại một lần nữa bị nữ nhân không biết tốt xấu này chọc giận, lúc này đây mẫu tộc của Dụ vương phi vì nữ tử “quật cường” này mà đại họa đổ ập lên đầu, bị Long Huyền hạ lệnh giam toàn tộc vào ngục, chờ bệnh tình La Duy khá lên rồi xử lý sau.
Thế tử Long Vinh vốn đang được hưởng thánh ân, sau chuyện Long Đường lại bị đoạt tước vị, tuy rằng Long Huyền vẫn cho hắn ở lại trong phủ Dụ vương, nhưng tất cả mọi người đều biết, cả đời này Long Vinh chẳng còn cơ hội ngẩng mặt lên.
Lại nói đến Y Cẩm viên.
La Duy tuy rằng giữ được mạng, nhưng chưa từng tỉnh táo hẳn, miệng vết thương vẫn không khép lại, luôn luôn rỉ máu.
Ngụy thái y và các thái y đều biết, tính mạng La Duy lúc này đang phải đếm từng ngày.
Long Huyền sai người đi Tang Châu, tìm tộc trưởng Quý thị vào cung chữa bệnh cho La Duy. Thế nhưng Tang Châu xa thượng đô quá, Quý thị không thể đến thượng đô chỉ trong vài ngày ngắn ngủi được. Long Huyền rơi vào đường cùng, lại nhớ đến quốc sư Phất Y.
Quốc sư Phất Y lúc này không phụng chiếu mà đến, chỉ sai người đưa cho Long Huyền bốn chữ: “Nhân các hữu mệnh.”
(Con người ai cũng có số phận của riêng mình)
Long Huyền trong lòng phẫn nộ, nhưng hắn không thể hiểu cao tăng có danh “Phật sống” ấy nghĩ gì, đành sai người đến tận nơi mời, nhưng lại nghe thái giám truyền chỉ báo lại, quốc sư Phất Y đã bế quan
(đóng cửa),
không gặp người ngoài. Thái độ của Phất Y khiến Long Huyền vô cùng sợ hãi, lúc này hắn mới nhận ra rằng mình có một dự cảm chẳng lành về La Duy, cứ như người này sắp rời bỏ hắn.
Long Huyền bắt đầu ngoài việc trên triều thì lại đến canh giữ La Duy không rời một bước. Cho dù có ngủ cũng phải ngủ cạnh La Duy, hắn sẽ nắm lấy tay La Duy, nếu tay y lạnh, Long Huyền sẽ bừng tỉnh từ cơn mê, nhất định phải kiếm tra hơi thở La Duy, nghe tiếng tim La Duy đập, hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.
Long Huyền cũng trở nên nhát gan, bây giờ hắn mới phát hiện, đế vương có thể dễ dàng quyết định cái chết của một người, nhưng không cách nào bảo vệ tính mạng của ai đó. Từ trong sâu thẳm bóng tối kia có một lực lượng cường đại, quyết định sống chết của mỗi người, khiến hắn không thể chống cự, chỉ có thể thần phục. Long Huyền cũng không dám mơ về tương lai của hắn và La Duy, kể từ khoảnh khắc nghe được một câu kia: “Sao ta có thể khiến Lam đau lòng cho được?”. Chỉ một câu, Long Huyền đã biết, cả đời này hắn không thể tranh nổi với Vệ Lam, La Duy có thể nhìn hắn cả đời cô quả, nhưng lại không đồng ý để Vệ Lam đau lòng một giây.
“Ta chỉ mong ngươi sống.” Long Huyền thường xuyên tự thì thầm bên cạnh La Duy, hắn chỉ mong La Duy sống sót, không phải vì hắn, cũng chẳng phải vì Vệ Lam, hắn chỉ cần y sống mà thôi.
La Duy vẫn ngủ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy bên tai có người thì thầm nói chuyện, có đôi khi y nghe không rõ ràng, có khi lại rõ đến từng hơi thở. Long Huyền vì sao phải khóc? Có đôi lúc La Duy tự hỏi chính mình, hắn vốn không nên khóc vì y, tại sao bây giờ lại khóc? Lại có đôi lúc, La Duy nghe được tiếng khóc của Long Huyền, muốn mở miệng dỗ Long Huyền đừng khóc, nhưng y chỉ có thể nằm yên ở đó, nghe tiếng khóc của Long Huyền, nghe Long Huyền kể về quá khứ của hai người không biết chán. Thế này La Duy mới phát hiện, trong ký ức của Long Huyền, y và hắn cũng có thời thơ ấu vô tư, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trốn ra khỏi cung chơi, cùng nhau chịu phạt, cùng nhau trùm chăn ngủ say trên giường. La Duy nghe Long Huyền kể, nhưng lại như nghe chuyện xưa của người khác, bởi vì dù y đã cố gắng hồi tưởng, cũng chẳng thể nào nhớ ra những khoảng thời gian mà Long Huyền nói ấy.
“Chỉ cần ngươi khỏe lại, ta sẽ để Vệ Lam mang ngươi đi, lúc này đây, ta sẽ thả ngươi đi nhé.” Long Huyền không chỉ một lần thề bên tai La Duy, nước mắt hắn rớt xuống môi y, hắn vươn tay lau, nhưng mãi chẳng thể nào lau hết.
La Duy cảm thấy dường như nước mắt Long Huyền bỏng rát hơn người thường, khiến lòng y có chút đau. Y muốn hỏi Long Huyền, sau này, ta còn có thể cùng Vệ Lam tới nơi đâu? Hắn đã có một gia đình, trong mái nhà kia, ta có thể là gì của Vệ Lam chứ? Vì sao đến tận bây giờ, ngươi mới nói với ta như vậy? Nếu ngươi nói sớm hơn một chút, thì có lẽ ta sẽ không hận ngươi đến thế này.
“Ta đã cho rằng chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Long Huyền tinh tế vuốt ve mái tóc La Duy: “Tưởng rằng chỉ cần thời gian dài thêm một chút, ngươi sẽ trở lại bên ta, thì ra ta đã sai lầm rồi. La Duy… khi đó ta không biết ngươi không có nhiều thời gian dành cho ta. Ta không nên đem quốc gia này ném cho ngươi, ta chinh phục thiên hạ, nhưng không có ngươi, thiên hạ còn có ý nghĩa gì?”
Có nước mắt lướt qua khuôn mặt La Duy.
Long Huyền không biết đây là nước mắt của La Duy, hắn lau mặt mình, bàn tay đầy nước mắt, hắn tưởng nước mắt của hắn lại một lần nữa rơi trên khuôn mặt La Duy.
Lúc này thượng đô đã rét đậm, tuyết chưa rơi, nhưng gió lạnh vẫn khiến nước đóng thành băng.
La Khải thúc ngựa chạy như bay về thượng đô, sợ rằng nếu chỉ muộn một phút, thì sẽ không được nhìn thấy mặt La Duy lần cuối cùng. La Tắc vốn đang ở Nam Chiếu, cũng đang chạy về thượng đô, chỉ là, đường xá dù sao cũng quá mức xa xôi, chỉ có đại ca như hắn mới có thể gặp La Duy một lần cuối, cũng là để lúc La Duy lâm chung còn một người thân bên cạnh.