La Duy nhìn An An, rồi lại nhìn Vệ Ninh, muốn tặng cho hai nhi tử nhà Vệ Lam một món quà gặp mặt, nhưng sờ trên người, ngay đến cả một miếng ngọc bội cũng không mang. La Duy uể oải, xem ra hôm khác phải sai người đến tặng rồi.
“Nương, xem kìa!” Đúng lúc này, Vệ Ninh chỉ vào một quầng pháo hoa nở rộ giữa thiên không.
Yến Nhi miễn cưỡng cười với nhi tử, nàng nhìn Vệ Lam và La Duy, kể từ lúc phu quân nàng nhìn thấy La Duy, ánh mắt không hề rời khỏi y nửa khắc. Yến Nhi thầm bất an, nàng luôn ở cạnh Vệ Lam, sinh nhi dục nữ cho hắn, nàng thương hắn hơn tất cả, chỉ là Vệ Lam khi đang ngủ thường gọi công tử, gọi La Duy, gọi Duy… Vong Xuyên khiến Vệ Lam khi thanh tỉnh không thể nhớ được La Duy, thế nhưng vào lúc mộng mị, người trong giấc mơ của hắn vẫn là La Duy. Chẳng sợ bọn họ đã mười năm không gặp, chẳng sợ khi dứt cơn mơ, La Duy đối với Vệ Lam hiện giờ mà nói, cùng lắm chỉ là tam công tử mà hắn từng bảo vệ hồi còn ở La tướng phủ.
La Duy cảm nhận được sự bất an của Yến Nhi, cười hỏi: “Các ngươi ở Đông Thương có khỏe không?”
Yến Nhi cũng cười với La Duy: “Vương gia ca ca, bọn muội sống rất tốt, Lam…” Nàng liếc nhìn Vệ Lam: “Đối với muội rất tốt.”
Nụ cười của La Duy vẫn ôn hòa như thế: “Vậy thì tốt rồi, các ngươi đến dự tiệc à?” Y lại hỏi.
“Vâng.” Yến Nhi dắt Vệ Ninh bước lên: “Bọn muội vừa đi thăm Thái Hậu nương nương, đang định đến đài Lăng Vân.”
“Vậy mau đi đi.” La Duy nói: “Chỗ đó xem pháo hoa đẹp hơn nhiều.”
“Thật ạ?” Vệ Ninh hỏi La Duy.
“Ừ.” La Duy gật đầu, quay đầu cười với Vệ Lam: “Ngươi mau dẫn mọi người đi, đừng để bệ hạ đợi lâu.”
“Chúng ta đi thôi.” Yến Nhi cũng nói với Vệ Lam.
Vệ Lam gật đầu, dắt thê nhi lướt qua bên cạnh La Duy.
“Chờ một chút.” La Duy đột nhiên lại nói.
Vệ Lam vội xoay người, thấy La Duy nhặt trống bỏi của Vệ Ninh lên, cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng vẫn nói với Vệ Ninh: “Sao lại để vương gia nhặt đồ giùm?”
“Ninh nhi.” La Duy lắc lắc trống bỏi trong tay: “Con định vứt nó đi à?”
Vệ Ninh chạy đến trước mặt La Duy: “Ninh nhi cám ơn vương gia thúc thúc.”
La Duy nghe Vệ Ninh gọi mình là vương gia thúc thúc, cười xoa đầu Vệ Ninh, hài tử này rất thông minh, chỉ nghe mẫu thân nó gọi y là vương gia ca ca, đã biết gọi mình là vương gia thúc thúc rồi. “Cầm đi.” La Duy đặt trống bỏi vào tay Vệ Ninh: “Đừng làm rơi nữa nhé.”
“Không đâu ạ.” Vệ Ninh ngửa đầu nhìn La Duy: “Ninh nhi sẽ giữ thật kỹ, đây là phụ thân mua cho con mà.”
“Ninh nhi.” Yến Nhi đứng cạnh Vệ Lam thúc giục: “Cha nương đi đây.”
“Đi đi.” La Duy vẫy tay chào Vệ Ninh.
“Hẹn gặp lại vương gia thúc thúc!” Vệ Ninh nói lời hẹn với La Duy rồi chạy đến bên cạnh Yến Nhi.
“Vậy… vương gia…” Vệ Lam nói: “Chúng thần đến đài Lăng Vân trước.”
La Duy mỉm cười gật đầu.
“Đi thôi.” Yến Nhi nhỏ giọng nói với Vệ Lam: “Chàng đừng quấy rầy vương gia.”
Vệ Lam ôm tiểu nữ nhi An An, Yến Nhi nắm tay nhi tử Vệ Ninh, phu thê hai người sóng vai cất bước.
La Duy ảm đạm xoay người, đi ngược lại hướng Vệ Lam vừa đi. Chia tay cố nhân mười năm mới gặp, khi gặp lại khuôn mặt ai cũng vẫn thế, chỉ là… La Duy giẫm lên lá khô rụng dưới chân. Người lạ, giữa bọn họ từ mười năm trước đã là người lạ. Bước ra khỏi đường mòn đầy lá rụng, La Duy không mục đích đi về một nơi mà dường như y rất quen thuộc, không phải điện Trường Minh thì là Y Cẩm viên, cùng lắm là điện Khuynh Văn. Con đường trước mặt dẫn tới nơi nào, La Duy tuyệt không hay biết.
Đêm nay sự chú ý của người trong cung đều đặt ở đài Lăng Vân, La Duy đi dọc đường chỉ gặp một đội thị vệ tuần đêm, đội thị vệ này nhìn thấy La Duy, vội tránh sang một bên, không dám cản bước y.
La Duy tìm được cung điện ở cuối con đường, nơi đây không đốt đèn, không có ai ở, La Duy đứng cạnh cái bàn giữa sân, điêu lan ngọc thế, lại mãn nhãn tiêu điều. La Duy tựa vào lan can, tùy tiện ngồi ở một nơi nào đó. Chỗ này không nhìn thấy pháo hoa trên đài Lăng Vân. Trăng lên cao, ánh sáng lóe ra, thời tiết cuối thu mát mẻ khiến người ta thoải mái. La Duy nhìn trăng sáng, trăng rằm mười lăm hẳn là phải tròn vành vạnh, thế nhưng trăng đêm nay lại không tròn như trong tưởng tượng của La Duy, vì sao thế nhỉ? La Duy suy nghĩ về vấn đề này, suy nghĩ thật lâu, nhưng chẳng thể nghĩ ra đáp án.
Long Huyền ăn uống với sứ thần chư quốc và văn võ bá quan trên đài Lăng Vân, phát hiện La Duy không biết đã biến mất từ lúc nào, vội gọi Triệu Phúc tới hỏi, thế mới biết La Duy đã đi một mình. Long Huyền đợi La Duy một lát, nhưng không thấy y trở về, lại gặp cả nhà Vệ Lam.
“Các ngươi nhìn thấy La Duy?” Nghe Yến Nhi nói bọn họ vừa gặp La Duy, Long Huyền vội hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam đáp: “Vâng, vương gia một mình đi về hướng bắc.”
“Ngươi không đi cùng?” Long Huyền bật thốt lên hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam ngây ngốc: “Bệ hạ muốn thần đuổi theo vương gia bây giờ?”
“Không cần.” Long Huyền cười vỗ vai Vệ Lam: “Có ám vệ theo y rồi, ngươi ra nói chuyện với Minh Viễn đi.”
“Thần tuân chỉ.” Vệ Lam nói.
“Yến Nhi.” Long Huyền lại nói với Yến Nhi: “Nữ quyến ở điện phía nam, ngươi đưa hai đứa nhỏ qua đó đi.”
“Vâng.” Yến Nhi đáp lời.
“Phúc Lai, ngươi đưa công chúa đi.” Long Huyền lệnh cho Phúc Lai.
Phúc Lai vội tuân lệnh đưa Yến Nhi về điện phía nam.
Long Huyền lại sai người tìm Tín vương: “Trẫm có chuyện phải đi một lúc, hoàng thúc hãy giúp trẫm chủ trì ở đây.”
“Thần tuân chỉ.” Tín vương lĩnh chỉ.
Long Huyền vội vàng xuống đài Lăng Vân, cũng không dẫn theo người, một mình đi về phía bắc tìm La Duy.
La Duy ngồi lẳng lặng, ngắm trăng rồi nghĩ nên tặng gì cho hai đứa con của Vệ Lam đây, y muốn tặng chúng thứ tốt nhất, nhưng như vậy sợ là sẽ làm Yến Nhi mất vui, Vệ Lam nay chẳng thiếu tiền, y có thể tặng gì nữa nhỉ?
Khi Long Huyền tìm đến nơi này, liền thấy La Duy ngồi lặng im trên bậc thang đầy cỏ dại, ngẩng đầu nhìn thiên không, hồn phách như bay mất. Long Huyền bước nhanh đến đó, không kịp nói gì đã cởi áo khoác, khoác lên người La Duy, sờ tay y, ấm áp, Long Huyền mới xác định La Duy không bị cảm lạnh, lập tức lại lo y sốt, vội sờ trán La Duy, nóng như lửa.
“Ngươi nói khóa trường mệnh có thể khiến người ta thọ trăm tuổi được không?” La Duy đột nhiên hỏi Long Huyền.
“Ngươi bị sốt rồi.” Long Huyền lập tức bế ngang La Duy, vội la lên: “Ta đưa ngươi về Y Cẩm viên!”
“Khóa trường mệnh có tác dụng thật không?” La Duy vẫn hỏi Long Huyền.
“Nếu ngươi muốn, ta sẽ mang cho ngươi cả ngàn cả vạn.” Long Huyền bế La Duy bước ra sân: “Không có khóa trường mệnh, ngươi cũng sẽ sống lâu trăm tuổi thôi.”