Long Huyền bình định Nam Chiếu, sau khi về triều, sứ thần chư quốc lục tục tới thượng đô. Thành thượng đô trong phút chốc bốn phương tụ hội, dấu hiệu thịnh thế đã hiện.
Trung thu mười lăm tháng tám, Bình Chương đế Long Huyền mở quốc yến trên đài Lăng Vân, chiêu đãi các sứ thần và bá quan văn võ.
Trong thành thượng đô có hội đèn lồng, những nữ tử thường ngày chỉ làm bạn với bốn bức tường, hôm nay cũng có thể ra ngoài ngắm đèn ngắm trăng, đầu đường thượng đô hoa đăng sáng rực, chỉ nhìn thấy đầu người, tràn ngập tiếng cười vui.
Trên đài Lăng Vân, quân thần ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu ngắm cảnh đêm ở thượng đô, chỉ cần nhìn thẳng là có thể thấy mỹ mạo nữ tử hòa nhạc khởi vũ, yến yến nhẹ nhàng, oanh oanh mềm mại.
Có sứ thần nịnh hót Long Huyền: “Bệ hạ, thành thượng đô đêm nay phải nói là quân thần cùng vui!”
Long Huyền chỉ mỉm cười, nâng chén chúc rượu sứ thần này.
Ai cũng biết Long Huyền lạnh lùng, tuy sứ thần này không được Long Huyền trả lời, nhưng lấy được nụ cười của hắn cũng đã vui sướng không thôi.
Thấy Long Huyền không phản cảm với những lời xưng tụng, sứ thần chư quốc liền thay nhau ca ngợi Long Huyền.
Trong thời gian ngắn, trên đài Lăng Vân đã tràn ngập những lời hoa mỹ về một đế vương thiên cổ, công lao muôn đời.
“Cẩm vương gia đến!” Khi được nửa tuần rượu, chợt một thái giám bên ngoài kêu to.
Trong điện chợt ngừng ca múa, không ai nói lời nào.
La Duy đi vào điện, không phải y cố ý tới muộn, mà là Long Huyền không để Triệu Phúc quấy rầy giấc ngủ của y, đến khi La Duy tỉnh lại đã là lúc này.
Nhϊế͙p͙ chính Cẩm thân vương Duy, từ khi vẫn còn là tam công tử trong La Tướng phủ đã vang danh thiên hạ, đến nay chấp chưởng triều chính Đại Chu gần mười năm, càng không có ai dám khinh thường.
“Bệ hạ.” Không quan tâm đến những ánh mắt chăm chú nhìn mình mắt, La Duy đi thẳng đến giữa điện hành lễ với Long Huyền.
“Vân Khởi đến muộn…” Long Huyền cũng đã đứng dậy, vừa đến gần La Duy vừa cười nói: “Trẫm phải phạt rượu ngươi mới được.”
La Duy lui về phía sau vài bước, vẫn quỳ gối hành lễ trước Long Huyền, miệng chúc Long Huyền vạn tuế.
Long Huyền vươn tay nâng La Duy dây: “Không cần đa lễ, ngồi vào vị trí đi.”
La Duy ngồi trên bá quan văn võ Đại Chu, nhìn mọi người trong điện: “Ca múa đi nào, đừng vì ta mà làm các vị mất hứng.”
La Duy nói vậy, ca múa lại bắt đầu, không cần Long Huyền ra lệnh.
Không phải ai cũng từng gặp La Duy, lúc này đây được nhìn tận mắt, mới thực sự tin vào lời đồn về mỹ mạo đánh bại mọi nữ tử trên thế gian của La Duy.
Long Huyền thỉnh thoảng liếc nhìn La Duy, hắn nói sẽ phạt La Duy uống rượu, nhưng cũng chỉ nói vậy mà thôi, thân thể La Duy hiện tại không thể uống rượu được.
La Duy ngồi vào vị trí, chẳng có hứng thú với mấy món ngon trước mặt, y nhìn quần thần, có người tương giao với y, liền gật đầu thăm hỏi một phen, rồi lại nhìn về phía các vũ nữ trong điện. Ca múa uyển chuyển trong mắt La Duy chẳng có gì thú vị. Y không thích mấy thứ này, cho nên mười năm nay hoàng cung Đại Chu chẳng nghe thấy nổi tiếng sáo trúc. La Duy cúi đầu cười tự giễu, chính y cũng không biết y thích gì.
Hình ảnh La Duy nhàm chán ngáp dài lọt vào mắt Long Huyền, xoay người nói với Phúc Lai hầu hạ bên cạnh, Phúc Lai vội tuân lệnh chạy ra ngoài ra ngoài.
Lúc này có sứ thần hỏi La Duy: “Cẩm thân vương gia, tại hạ nghe nói vương gia cũng là người thành thạo âm luật.”
La Duy cười: “Đã nhiều năm ta không chạm vào nhạc cụ, sao có thể nói là thành thạo? Chỉ có thể gảy một khúc nhạc nghe không quá chói tai thôi.”
“Vương gia khiêm tốn rồi.” Những lời này của La Duy không có vẻ gì là khiêm tốn, mà lại mang vẻ tự giễu, khiến sứ thần này vội đứng dậy chắp tay đáp lại lời La Duy.
“Là thật.” La Duy để vị sứ thần này ngồi xuống: “Kỳ thật ta không thich mấy thứ này, ta là một kẻ không thú vị, cho nên mọi người đừng để ý đến ta. Tết Trung thu, các vị đường xa mà đến, đều phải thoải mái mới được.”
“Các vị, mời.” Tạ Ngữ tiếp lời La Duy, giơ chén rượu lên.
“Trẫm kính trước.” Long Huyền uống cạn chén rượu đầu tiên.
Lúc này không khí trong điện mới vui vẻ lại.
Đúng lúc mọi người đang uống rượu, thì bên ngoài chợt có tiếng pháo rền vang.
“Là pháo hoa!” Có người chỉ lên bầu trời đêm ngoài điện, lớn tiếng nói.
“Các vị.” Lúc này Long Huyền nói: “Hãy theo trẫm ra ngoài xem pháo hoa.”
Mọi người cùng rời ghế, đi theo phía sau Long Huyền, cùng nhau đứng trên đài cao ngoài điện, nhìn bầu trời đêm nở rộ pháo hoa. Pháo hoa rực rỡ, che khuất muôn vạn vì sao, giữa màn đêm giờ chỉ còn trăm hoa khoe sắc.
Dân chúng trong thành cũng có thể nhìn thấy pháo hoa ở hoàng cung, đều tranh nhau kiễng chân ngắm nghía, không hề có tiếng than sợ hãi nào. Trong khoảng thời gian ngắn, mặc kệ là trong cung hay là ngoài cung, dường như chuyện duy nhất mọi người có thể làm chỉ là ngắm pháo hoa.
La Duy đứng ở cửa điện, nhìn thoáng qua bầu trời, pháo hoa tuy đẹp, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là khoảnh khắc. Tâm tình La Duy mờ mịt, nay chẳng có chuyện gì làm y vui, cũng chẳng có thứ xấu xa nào làm y tức giận. “Sát na phương hoa
(Khoảnh khắc hoa tỏa hương)
…” La Duy nhớ kỹ từ này, xoay người đi xuống dưới đài Lăng Vân. Đài Lăng Vân, nghĩa là vươn thẳng tới trời cao, một kẻ luôn luôn chẳng có chỉ tiến lên, thì đứng ở nơi này quả là không hợp
“Ta đi loanh quanh một chút.” Xuống đài Lăng Vân, La Duy liền nói với Triệu Phúc và đám người đi theo: “Các ngươi cứ ở lại xem pháo hoa đi.”
Triệu Phúc lo lắng hỏi: “Vương gia, có phải người lại không khỏe hay không? Không được, chúng ta trở về Y Cẩm viên thôi.”
“Ta không sao.” La Duy nói: “Khó có dịp ta được ở một mình, ngươi hãy chiều ý ta một lần đi.”
“Vậy vương gia muốn đi đâu?” Triệu Phúc vẫn không yên lòng.
“Gần đây thôi mà.” La Duy nói: “Một lát nữa ta sẽ về ngay.”
Triệu Phúc nghe La Duy nói không đi xa mơi gật đầu: “Nếu vương gia gặp chuyện gì thì cứ kêu to lên, nô tài nhất định sẽ đưa người đến.”
“Nơi này chỗ nào cũng có trạm gác ngầm.” La Duy nhỏ giọng nói với Triệu Phúc: “Ngươi cho rằng những người không liên quan có thể đến đây sao? Đừng bận tâm, đêm nay pháo hoa rất đẹp, ngươi và bọn họ….” La Duy chỉ đám tùy thị đứng sau Triệu Phúc: “Đưa họ đi ngắm pháo hoa cho thật đã mắt đi.”
Triệu Phúc nói: “Nô tài chẳng báu gì pháo hoa cả.”
“Tấm lòng của bệ hạ mà ngươi dám không nhận à.” La Duy chọc chọc Triệu Phúc, rồi một mình đi về phía trước.
Triệu Phúc lắc đầu, tấm lòng của Bình Chương hoàng đế cũng chẳng phải dành cho đám hoạn quan.
“Vương gia đi xa rồi…” Một tùy thị ở Y Cẩm viên nhỏ giọng hỏi Triệu Phúc: “Chúng ta thật sự không cần đi cùng sao?”
“Cứ ở đây đi.” Triệu Phúc nhìn La Duy đi càng ngày càng xa, khẽ nói với các tùy thị: “Lời vương gia nói, các ngươi dám không nghe?”