Sở thái y không ở Đại Chu lâu, năm ngày sau liền rời thượng đô. Ngày lão đi, thượng đô trời đầy mây, La Duy bị vết thương hành, nằm bẹp trên giường không dậy nổi, Sở thái y cũng không thể vào Y Cẩm viên chào từ biệt La Duy.
Sở thái y đi rồi, lại qua ba ngày nữa, Long Huyền rời thượng đô tới cửa Lâm Thủy ở Nam Chiếu. Lần này, La Duy lại miễn cưỡng đội mưa, mang theo bách quan ra thành thượng đô tiễn Long Huyền.
“Hãy chờ ta.” Trước khi lên ngựa, Long Huyền nói với La Duy: “Ta sẽ mau chóng trở về.”
“Ừ.” La Duy nói: “Ngươi cũng phải thắng lợi trở về đấy.”
Long Huyền phi thân lên ngựa, mang theo đại quân đi về phía nam. Đi được một quãng, Long Huyền lại quay đầu nhìn La Duy, chỉ thấy nơi cửa thành đầu người trùng điệp, nhưng hắn vẫn dõi mắt tìm La Duy giữa đám người.
La Duy thấy Long Huyền quay đầu nhìn quanh, nâng tay vẫy Long Huyền.
Long Huyền từ xa cười với La Duy, cũng vẫy tay lại với y, hậu cung của hắn không cần nhiều đế nữ phi tần, hoàng cung to như vậy, nhưng hắn chỉ cần La Duy thôi. Nay Long Huyền muốn thỏa mãn tâm nguyện của La Duy, thế nhưng y lại chỉ mong muốn được rời cung, đây là chuyện duy nhất hắn không thể nào làm được. Chuyện bình định Nam Chiếu, Long Huyền vốn không cần ngự giá thân chinh, chỉ là Long Huyền muốn chạy trốn, hắn không biết nên đối mặt với La Duy như thế nào, có lẽ hắn phải cách y thật xa, La Duy mới ở lại thượng đô chờ hắn trở về. Có lẽ Long Huyền không là gì với La Duy cả, nhưng giang sơn Đại Chu, La Duy nhất định sẽ không vứt bỏ. Đời người trăm năm, Long Huyền nghĩ hắn và La Duy còn có nhiều thời gian lắm, có lẽ thời gian trôi qua lâu một chút, trái tim La Duy sẽ có chỗ để hắn bước vào.
“Giá!” Long Huyền thúc ngựa.
Đại quân hành quân nhanh hơn, kéo theo một đường bụi đất.
“Chúng ta trở về nào.” Đến tận khi không còn trông thấy bóng đại quân, La Duy mới nói với chúng thần.
Đại Chu triều lại quay về tình trạng Long Huyền chinh chiến bên ngoài, còn La Duy cai quản cục diện triều chính.
Không ai không hài lòng về chuyện này, bảy năm qua đã thế, dù thêm vài năm như vậy, mọi người cũng không thấy khác gì.
Chỉ là… Ngụy thái y không hài lòng, sau khi La Duy trở về Y Cẩm viên liền đau chân vô cùng. Ngụy thái y xắn ống quần La Duy lên, thấy chỗ vết thương cũ của y đã sưng lên: “Nhϊế͙p͙ chính?” Ngụy thái y không vừa lòng: “Công tử, ngươi như bây giờ còn có thể vất vả chuyện triều chính hả? Ngươi có muốn sống nữa hay không?”
“Ta còn có thể sống bao lâu?” La Duy hỏi Ngụy thái y.
Ngụy thái y đáp: “Công tử có thể sống lâu trăm tuổi.”
La Duy bật cười: “Ta sắp thành tiên rồi chắc?”
Ngụy thái y bôi thuốc lên vết thương của La Duy, trong lòng lo lắng, nhưng ông biết không thể dặn y bảo trọng thân thể được, nên cuối cùng đành im lặng.
La Duy nằm ở trên giường, bảo Triệu Phúc đi gọi Tạ Ngữ và Long Tiêu vào.
Tạ Ngữ vào nhà sau Long Tiêu, khi nhìn thấy Long Tiêu bên giường La Duy thì sửng sốt.
“Minh Viễn.” La Duy gọi Tạ Ngữ đến gần: “Sau này ngươi hãy dạy dỗ đại điện hạ.”
Tạ Ngữ hỏi: “Vương gia muốn hạ quan đưa đại điện hạ tham gia chính sự?”
La Duy đáp: “Đại điện hạ đã mười hai tuổi, không thể cứ ở Thượng thư phòng đọc sách mãi, ngươi dạy dỗ nó, làm thầy nó thì càng tốt. Tiêu nhi…” La Duy lại gọi Long Tiêu: “Con phải tôn Tạ đại nhân làm thầy, phải nghe lời ngài ấy, triều chính không phải trò đùa, nếu con tùy tiện làm bậy, làm rối loạn triều chính, ta sẽ không tha cho con.”
“Lục hoàng thúc, Tiêu nhi biết rồi ạ.” Long Tiêu vội đáp lời La Duy, khom người hành lễ với Tạ Ngữ: “Lão sư.”
Tạ Ngữ vội đáp lễ.
“Tốt lắm.” La Duy nhìn hai người bái sư, nhận đồ đệ, liền nói với Long Tiêu: “Hôm nay con chưa luyện chữ xong, mau đi viết đi, sớm mai ta sẽ bảo Triệu Phúc đưa con đến chỗ Tạ đại nhân, không được lười biếng đâu đấy.”
Long Tiêu nhìn La Duy khẽ cười, sau đó cáo lui vào thư phòng tiếp tục luyện chữ.
“Ngươi muốn để nó lên ngôi?” Tạ Ngữ nhìn theo Long Tiêu đi ra ngoài, đợi một hồi lâu để chắc chắn Long Tiêu sẽ không quay lại, mới nhỏ giọng nói với La Duy: “Ngươi định làm gì? Nó là do Thường thị sinh ra đấy!”
“Thường thị đã diệt.” La Duy nói: “Nó sẽ không biết đâu.”
Tạ Ngữ nói: “Thường thị diệt tộc, chẳng lẽ người bên ngoài cũng không biết? Nếu sau này đại điện hạ thực sự lọt vào mắt xanh của bệ hạ, ngươi không sợ người ta sẽ nịnh bợ nó, kể với nó chuyện xưa sao? Vân Khởi, ngươi không phải người hồ đồ như vậy!”
La Duy ho hai tiếng, y phải nói thế nào với Tạ Ngữ đây? Kiếp trước, người kế thừa ngôi vị của Long Huyền là ngũ hoàng tử Long Đình, nhưng kiếp này, đến bây giờ Long Huyền vẫn chỉ có ba đứa con, chẳng biết trong kiếp này, ngũ hoàng tử có được sinh ra nữa hay không. Ba hoàng tử hiện giờ, La Duy đều từng chỉ bảo, xét tư chất thì Long Tiêu là khá nhất, La Duy cũng không sợ Long Tiêu sau này sẽ hận mình thấu xương, có lẽ y chẳng sống nổi đến lúc Long Tiêu thành hoàng đế.
“Ngươi mau nói đi nào!” Tạ Ngữ vội la lên: “Ngươi đừng tưởng rằng bây giờ nó thân cận với ngươi là ổn, đó là mẫu thân nó, tình cảm giữa nó và Thường Lăng cũng rất sâu nặng, nếu sau này đại điện hạ biết chân tướng, ngươi sẽ phải làm sao đây?”
“Nó muốn thành hoàng đế, thì cũng phải chờ đến lúc Long Huyền chết đã.” La Duy cười với Tạ Ngữ: “Minh Viễn, huynh cũng không phải người hồ đồ, huynh nghĩ mệnh đệ có thể dài lâu hơn Long Huyền hay sao?”
Tạ Ngữ bị La Duy làm cứng họng, sức khỏe La Duy không tốt, không phải người có thể sống lâu, Tạ Ngữ biết điều này, nhưng không nghĩa là hắn muốn La Duy chết sớm!
“Trước hết huynh cứ dạy nó đã.” La Duy thấy Tạ Ngữ bị mình chọc tức đến nỗi không nói lên lời, vội nói: “Đệ cũng muốn xem nó có bản lĩnh thống trị giang sơn hay không, cho dù sau này không thể trở thành hoàng đế, thì làm một hiền vương cũng được mà? Long Huyền sức khỏe rất tốt, ai nối ngôi hắn không phải là việc chúng ta có thể quyết định.”
“Vậy cứ để ba vị hoàng tử cùng học chính sự đi.” Tạ Ngữ nói: “Như vậy không thiên vị, chẳng ai có thể nói ra nói vào.”
“Đó là hoàng tử đấy.” La Duy hỏi: “Một mình huynh lo hết không mệt hả?”
“Cơ thể của ta cũng rất tốt.” Tạ Ngữ trả lời: “Dù sao ta cũng có quan viên dưới quyền, ngươi nghĩ một mình ta có thể làm hết việc chắc?”
“Là đệ sai.” La Duy sảng khoái thừa nhận sai lầm: “Vậy để huynh lo, ba hoàng tử cùng theo huynh học chính sự. Như vậy cũng hay, về sau mặc kệ ai trong ba đứa lên làm Hoàng đế, thì huynh cũng là thầy của vua.”
“La Vân Khởi!” Tạ Ngữ cả giận mắng La Duy: “Ta đang suy xét vì ngươi đấy, không phải cho ta đâu.”
La Duy có chút vô lại nói: “Rồi, rồi, đệ biết huynh là người tốt, cứ như vậy đi, không phải vì huynh, là vì đệ.”
“Vậy…” Tạ Ngữ thấy La Duy cợt nhả, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi La Duy: “Bệ hạ có nói lần này bình định Nam Chiếu mất bao lâu không?”
“Sao đệ biết được.” La Duy nói: “Chuyện chiến tranh, không ai nói chắc được điều gì.”