Ba thái y bị Phúc Lai gọi đến, nhưng tác dụng duy nhất của họ chỉ là nói với Long Huyền rằng Thường thị quả thật đã chết. Trán và gáy, chỗ nào cũng là điểm yếu, huống chi Thường thị đồng thời bị thương ở cả hai chỗ này.
Phúc Lai phái một tiểu thái giám gọi La Duy đến cung Đông Phật, trước đó La Duy cũng không biết Thường thị đã chết trong tay Long Huyền. Khi y bước vào Phật đường, nhìn thấy Long Tiêu người đầy máu tựa vào người một phụ nhân: “Này…” La Duy ngạc nhiên: “Đã xảy ra chuyện gì?!”
Long Huyền nhìn thấy La Duy, đột nhiên máu toàn thân bốc lên trên, mặt mũi đỏ bừng, hắn tuyệt đối không muốn để La Duy nhìn thấy vẻ khốn khổ của mình.
“Ngươi…” La Duy nhìn dáng vẻ Long Huyền, không nghĩ gì nhiều đã hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Lục hoàng thúc!” Long Huyền còn chưa kịp trả lời La Duy, thì Long Tiêu đang canh xác Thường thị đã lớn tiếng gọi La Duy.
“Tiêu nhi.” La Duy vội đến trước mặt Long Tiêu, nhìn thoáng qua Thường thị: “Đây… đây là ai?” La Duy không thể nhận ra Thường thị, bèn hỏi cung nữ bên cạnh.
“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu mặc kệ toàn thân dính máu, quỳ gối nhào vào lòng La Duy, khóc lớn: “Là mẫu hậu của con!”
Thường Thụy Vân? La Duy giật mình, vội nhìn kỹ xác chết kia, tướng mạo Thường thị vốn không thể cho là xuất sắc, lúc này càng chẳng khác gì một cung nữ bình thường.
“Phụ hoàng giết mẫu hậu rồi!” Long Tiêu vùi đầu trong lòng La Duy, không thể nhìn thấy vẻ măt phức tạp của La Duy lúc này: “Lục hoàng thúc, phụ hoàng giết mẫu hậu rồi!”
“Nói bậy!” La Duy vội che miệng Long Tiêu: “Sao phụ hoàng con có thể giết cung phi được?”
“Con nhìn thấy tận mắt mà!” Long Tiêu tránh khỏi tay La Duy, gào khóc.
La Duy nhìn về phía Long Huyền, giết mẫu hậu Long Tiêu trước mặt nó, ngươi điên à?
Long Huyền tiến đến.
“Nó chỉ là trẻ con.” La Duy theo bản năng ôm chặt Long Tiêu, nói với Long Huyền: “Ngươi đừng chấp nhặt.”
“Nó đã mười hai tuổi.” Long Huyền nói với La Duy: “Ngươi còn nghĩ nó là trẻ con à? La Duy, có phải ngươi có thể đối xử tốt với bất cứ ai, nhưng sẽ không cho ta thêm cơ hội?”
“Ngươi…” La Duy nói: “Bây giờ là lúc nói chuyện này à? Sao Thường thị lại chết? Sao… sao lại nhiều máu thế này?”
“Ngoài ý muốn thôi.” Long Huyền nói: “Nàng ta điên rồi.”
Long Tiêu muốn gào lên với Long Huyền rằng mẫu hậu không điên, nhưng miệng nó lại bị La Duy bịt chặt, một chữ cũng không nói nên lời.
“Ta chưa nghe ai nói Thường thị bị điên cả.” La Duy nói: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Long Huyền thở dài: “Ngươi từng hỏi chuyện về Thường thị sao?”
La Duy nghẹn lời, rồi sau đó cũng tức giận nói: “Ngươi nói thế là có ý gì? Ta là thần tử, chẳng lẽ còn phải giúp ngươi quản lý cả phi tần hậu cung hay sao?!”
Lúc này Long Huyền lại xoay người bước nhanh ra khỏi Phật đường.
La Duy không để ý Long Huyền, y buông Long Tiêu ra, nhìn nó từ đầu đến chân, thấy trên quần Long Tiêu dính không ít đất bùn, chỉ bằng đám bùn đất ấy, La Duy liền biết Long Tiêu không được Long Huyền gọi đến, nhất định đã lén vào: “Con nói thật với lục hoàng thúc nào.” La Duy ấn hai vai Long Tiêu, trầm giọng hỏi: “Sao hôm nay con lại chạy đến đây? Phụ hoàng không cho ai vào cung Đông Phật, sao tự dưng đêm nay con lại tới?”
Long Tiêu lại chỉ khóc nói: “Phụ hoàng giết mẫu hậu rồi!”
“Ngươi…” La Duy sốt ruột về Long Tiêu, bất chợt nghe tiếng cửa mở, quay đầu thấy Long Huyền lại đến, hắn vươn tay khép cửa lại.
Long Huyền thoáng nhìn La Duy: “Duy, ngươi nhắm mắt lại đi.”
“A?” La Duy không nghe rõ Long Huyền nói gì.
Lần này Long Huyền ra ngoài trở về, trong tay có thêm một thanh trường kiếm, hắn không để ý La Duy nói gì, chỉ rút kiếm, đâm thái giám đứng cạnh cửa gục trên mặt đất, tay còn lại ném vỏ kiếm trên mặt đất.
La Duy biết Long Huyền muốn làm cái gì, y không nhắm mắt, chỉ để Long Tiêu quay mặt về phía mình, gắt gao ôm vào trong lòng, cánh tay phải giữ đầu Long Tiêu, bịt kín lỗ tai nó.
Long Huyền giết người nhanh gọn, không đợi những người trong phòng kịp phản ứng, hắn đã giết hết hơn phân nửa đám người này, họ đã nhìn thấy cái chết của Thường thị thì không thể sống thêm.
“Bệ hạ!” Phúc Lai là người cuối cùng mà Long Huyền chĩa kiếm vào, nhìn cả Phật đường chỉ mình gã còn sống, Phúc Lai quỳ rạp xuống trước mặt Long Huyền, liều mạng dập đầu: “Nô tài cái gì cũng không thấy, bệ hạ, đêm nay nô tài không nhìn thấy gì hết! Bệ hạ hãy tha cho cái mạng hèn của nô tài!”
Long Huyền nhìn chằm chằm Phúc Lai, rồi ném kiếm xuống đất: “Cút ra, gọi người vào nhặt xác!”
Phúc Lai không thể đứng dậy, run rẩy bò ra cửa.
La Duy nhìn phòng đầy thi thể, nói với Long Huyền: “Thường thị thật sự là do ngươi giết?”
“Ta đã nói chỉ là ngoài ý muốn!” Long Huyền đi tới trước mặt La Duy, chỉ vào Long Tiêu nói: “Ngươi còn định bảo vệ nó đến khi nào?”
“Ngươi nay chỉ có ba đứa con thôi.” La Duy nói: “Giết một sẽ chỉ còn hai đứa.”
“Hổ dữ không ăn thịt con.”
“Ta nhớ rằng không phải ngươi chưa từng giết…” La Duy nói rồi buông Long Tiêu ra.
Long Tiêu bị La Duy bịt tai, thế nhưng vẫn nghe được những tiếng kêu thảm thiết của hạ nhân, La Duy buông tay ra, Long Tiêu cũng không rời vòng tay La Duy: “Giết người… giết người…” Nó vùi đầu trong lòng La Duy, bối rối nói: “Lục hoàng thúc… chết… chết người rồi!”
Long Huyền nhìn thấy dáng vẻ này của Long Tiêu, đột nhiên lớn tiếng hỏi La Duy nói: “Rốt cuộc vì sao ngươi lại che chở nó? Ta khổ sở đánh chiếm giang sơn, tương lai phải để đồ vô dụng này trị vì sao?”
“Nó là một hoàng tử không tồi.” La Duy cũng lớn tiếng với Long Huyền: “Có phải ngoài làm hoàng đế thì hoàng tử không có lựa chọn nào khác không?! Ngươi đừng nghĩ ai cũng giống như ngươi! Trong mắt ngươi, chiếc ghế dựa kia là tất cả, nhưng trong mắt ta lại chẳng đáng một đồng!”
“La Duy!”
“Long Huyền!”
Long Tiêu nhìn hai người rống to, đột nhiên toàn thân run rẩy.
“Con làm sao vậy?” La Duy vội hỏi.
Long Huyền nhìn bộ dáng Long Tiêu, biết tám phần là đồ vô dụng này vì sợ hãi mà không chịu đựng nổi.
“Tiêu nhi?” Thấy Long Tiêu trong lòng mình run rẩy, rồi không có động tĩnh gì nữa, La Duy vội vỗ mặt Long Tiêu: “Tiêu nhi, Tiêu nhi?”
“Thái y!” Long Huyền quay ra ngoài cửa gọi.
Thái y cúi gằm mặt kia như ngã nhào vào trong.
“Đưa đại điện hạ ra ngoài!” Long Huyền hạ lệnh.
La Duy thấy Long Huyền gọi thái y mới yên tâm, ít nhất lúc này Long Huyền không có ý định giết người.
Thái y ôm Long Tiêu đã ngất lịm trong tay.
“Đưa nó đến Y Cẩm viên.” La Duy nói với thái y: “Ngươi và Ngụy thái y cùng khám cho nó, lát nữa ta sẽ trở về.”
Thái y trộm nhìn Long Huyền, thấy Long Huyền không tỏ vẻ gì mới vội đáp lời La Duy: “Hạ quan tuân lệnh.”
“Trên người nó dính máu Thường thị.” Sau khi thái y ôm Long Tiêu rời khỏi đây, Long Huyền liền nói với La Duy.
La Duy nhìn vũng máu dưới chân: “Là lòng dạ ta không đủ ác, bảy năm trời nhìn nó lớn lên, ta không ra tay được.”