Trước mắt mẹ đẻ đang điên cuồng phẫn nộ nhìn mình, Long Huyền đột nhiên liền cảm thấy trái tim hóa thành cát bụi: “Người…” Hắn lui về phía sau vài bước, rồi mới nói với Liễu thị Thái Hậu: “Trẫm thật hy vọng có thể gửi hồn trong bụng La Tri Ý, làm con của người, thật sự là sự trừng phạt của ông trời đối với trẫm. Người… người chỉ biết tranh giành tình cảm, liệu có bao giờ nghĩ cho trẫm và Tường hay không?”
“Cả đời này ta suy tính để ngươi được lên ngôi hoàng đế!” Làm sao trái tim Liễu thị Thái Hậu lại không đau cho được? Bà ta lớn tiếng nói với Long Huyền: “Tê Nguyên Liễu thị vì ngươi mà toàn tộc bị diệt, ngươi còn muốn ta làm như thế nào nữa? Long Huyền! Ngươi thử ngẫm lại lương tâm mình xem, ta phải suy nghĩ vì ngươi đến mức nào nữa hả? Cả đời tranh giành tình cảm? Ta làm vậy là vì ai?!”
“Đáng tiếc rằng chẳng bao giờ người chiếm được sủng ái.” Long Huyền hít sâu một hơi, để tâm tình mình bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói với Liễu thị Thái Hậu: “Những gì Liễu thị cho con, chẳng phải đều vì vinh hoa phú quý của chính họ hay sao? Người đứng nói như con nợ Liễu thị cái gì, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Người nhất định phải ép con nói ra những lời này hay sao?”
Liễu thị Thái Hậu ngồi ở trên giường, cúi đầu hồi lâu rồi mới ngẩng lên, khi ấy, ánh mắt đã hóa lạnh lùng: “La Duy vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi.” Bà ta nói với Long Huyền: “Trái tim y không có độ ấm, nếu chuyện gì ngươi cũng hiễu rõ rồi, thì tại sao lại không nhận ra điều này chứ?”
“Chuyện giữa trẫm và La Duy, người không cần bận tâm.” Trái tim Long Huyền dường như rối loạn.
“Giỏi lắm.” Liễu thị Thái Hậu phá lên cười: “Ta mặc kệ, ta chẳng bao giờ quản được ngươi mà! Ta cũng muốn nhìn xem, cuối cùng ngươi sẽ bị tiện nhân kia hại đến thế nào! Ta hại chết Tường nhi, là… là ta làm hại nó, nhưng ai kích Tường nhi xông ra chiến trường? Là ai gia sao?”
“Về sau người cứ ở lại đây đi.” Long Huyền không đứng nổi trong gian phòng này nữa, vội nói: “Người là mẹ đẻ của trẫm, cho dù người có phạm tội lớn, hại chết con ruột, cũng định phế ngôi vị hoàng đế của trẫm cũng vẫn vậy, người không nên sống tiếp nữa… Thế nhưng người nói đúng, trẫm không thể giết mẫu phi, trẫm vẫn sẽ nuôi dưỡng người, thế nhưng từ nay về sau, trên đời sẽ không còn Liễu thị Thái Hậu nữa!”
Liễu thị Thái Hậu lạnh lùng nhìn Long Huyền: “Huyền nhi.” Bà ta gọi nhũ danh Long Huyền: “Ngươi không coi ta là mẫu thân, nhưng ta không muốn nhìn ngươi tiếp tục sai lầm nữa. La Duy… nếu ngươi thật lòng muốn đối xử tốt với y, thì hãy để y đi đi, như vậy, có lẽ ngày nào đó khi y nghĩ đến ngươi, sẽ không còn coi ngươi như kẻ thù nữa. Nếu ngươi thật sự không thể buông tay, vậy thì hãy giết chết y, chờ trăm năm sau, đưa y vào hoàng lăng cùng với ngươi, thời gian lâu dài, có lẽ có một ngày, trái tim y sẽ bị ngươi làm ấm nóng.”
“Câm miệng!” Long Huyền xoay người định đi.
“Huyền nhi!” Liễu thị Thái Hậu hét lớn phía sau Long Huyền: “Cả đời nương tranh giành tình cảm, ngươi có từng nghĩ vì sao nương không chiếm được tình cảm của phụ hoàng ngươi không? Không phải nương xấu xí, không phải nương làm không đủ, đó là bởi vì trái tim của phụ hoàng ngươi đã bị người khác chiếm mất rồi, nương không vào được! La Tri Ý cũng giống nương thôi, chẳng qua người đó may mắn hơn nương, đời này người đó chưa từng rung động trước phụ hoàng, cho nên mới không đau khổ! Trong lòng La Duy không có ngươi, ngươi có cố gắng cũng chỉ uổng công thôi. Trái tim con người không nhìn được, cũng không thể chạm vào, cho nên ngươi không thể chiếm về được đâu.”
“Người hãy nghỉ ngơi đi.” Long Huyền không quay lại nhìn mẹ đẻ mình, chỉ lạnh lùng nói một câu.
“Y vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi!” Liễu thị Thái Hậu nhìn bóng dáng Long Huyền vội vã rời đi, u oán kết luận một câu cuối cùng.
Long Huyền nghe được những lời này, bước chân bất ngờ lảo đảo.
Liễu thị Thái Hậu nằm về giường, nhìn vải mỏng kết thành màn, nước mắt nhiều năm không thấy lại một lần nữa rơi đầy mặt, cả đời này, rốt cuộc bà ta sống vì gì đây?
Long Huyền ra khỏi cung thất, đóng sầm cửa thật mạnh, trơ mắt nhìn cánh cửa sắp rớt ra. Không biết qua bao lâu, Long Huyền mới chậm rãi xoay người, trước mặt vẫn là đám thái giám cung nữ đang quỳ. Long Huyền đi về phía trước vài bước, lại ngừng lại, đột nhiên hắn không biết mình nên đi đến nơi nào.
Mưa nhỏ từ hoàng hôn lúc này chợt lớn, rơi róc rách rên mái ngói lưu ly.
“Bệ hạ.” Nhìn thấy Long Huyền đứng trong mưa, rốt cục Phúc Lai không nhịn được: “Ngài đang bị thương, không thể dầm mưa được!”
“Đứng lên đi.” Long Huyền nói một tiếng, rồi vẫn đội mưa bước ra khỏi điện Hưởng Niên.
Phúc Lai bung dù, chạy tới phía sau Long Huyền, vừa che dù giúp Long Huyền vừa hỏi: “Bệ hạ, ngài muốn về điện Trường Minh sao?”
“Trẫm…” Long Huyền nói: “Trẫm muốn đến Y Cẩm viên.”
Phúc Lai vội nói: “Vậy bệ hạ bãi giá Y Cẩm viên chứ ạ?”
“Hôm nay La Khải ở đó, sao y có thể gặp trẫm được?” Long Huyền lại nói: “Ngươi nói xem, đêm nay trẫm có thể đến nơi nào?”
Phúc Lai không dám đáp lại Long Huyền, chỉ im lặng không lên tiếng mà đi sau hắn.
“Trẫm có nên đi thăm Thường thị không?” Long Huyền lại hỏi Phúc Lai.
Phúc Lai nói: “Bệ hạ muốn đi thăm hoàng hậu nương nương?”
“Hiện tại Đại Chu làm gì có hoàng hậu chứ?” Long Huyền đột nhiên nổi giận.
“Nô tài đáng chết!” Nếu không pải vì đang che ô cho Long Huyền, thì Phúc Lai chắc hẳn sẽ quỳ rạp trên mặt đất.
Long Huyền bước nhanh ra khỏi điện Hưởng Niên, không thèm lên kiệu mà đi thẳng đến hồ Ngự Tâm.
Rất nhanh đã có thị vệ canh giữ bên hồ Ngự Tâm chạy đến trước mặt Long Huyền.
“La soái đi chưa?” Long Huyền hỏi.
“La soái vẫn còn ở Y Cẩm viên ạ.” Thị vệ này nói.
Long Huyền phất tay để thị vệ này lui xuống, rồi hắn đứng ở bên bờ, nhìn về phía Thúy Đảo xa xa. Bởi vì mưa xuống, nên hồ Ngự Tâm nổi sương mù. Sương mù bao quanh Thúy Đảo, khiến hòn đảo mông lung giữa khói sương, tựa như ảo ảnh.
Long Huyền nhìn thật lâu, nhưng không có dũng khí đi lên đảo, một người sát phạt quyết đoán, vậy mà chẳng biết từ lúc nào lại mất khi dũng khí đối mặt với La Duy.
Y Cẩm viên, La Khải và La Duy đang chơi cờ.
Lần đầu tiên hai huynh đệ mặt đối mặt, tâm không tạp niệm hạ cờ.
“Tiểu Duy, ngươi đừng xem nhẹ kì nghệ của đại ca.” La Khải đặt một nước cờ, rồi nhét một miếng lê vào miệng La Duy.
“Ưm…” La Duy vừa ăn lê, vừa nghiêm túc nhìn thế trận bàn cờ.
La Khải thấy La Duy nghiêm túc quá, không khỏi buồn cười: “Hôm nay ngươi nhất định phải thắng ta một ván à?”
La Duy xua tay với La Khải, để La Khải không nói gì thêm, y không ngờ kì nghệ của đại ca mình cao siêu như vậy, có lẽ cao hơn y rất nhiều.
“Không phải có câu ván cờ như chiến cuộc hay sao.” La Khải không muốn La Duy hao tâm tốn sức nữa: “Đại ca đã thắng trận rất nhiều.”
“Đệ cũng từng ra trận mà.” La Duy cầm quân cờ trắng trong tay, định đặt xuống rồi lại dừng: “Đại ca đang chê cười đệ?”
“Đâu mà.” La Khải nói: “Ngươi hạ cờ đi, ngươi thật sự không chịu thua cái gì sao?”
“Không phải.” La Duy nói: “Chỉ là đệ đã thua ba ván rồi.”
La Khải thấy La Duy im lặng, lại nhét môt miếng lê vào miệng La Duy, nghĩ rằng, xem ra mình nên thua ván này thì hơn, có lẽ hôm nay La Duy mà không thắng hắn sẽ không cam tâm đâu.