Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 44: Úc Châu giải mê

Úc Châu.
La Duy đã tới đây được năm ngày, mỗi ngày y chỉ mang theo nhóm Long kỵ vệ đi dạo trên đường, để Thất Tử ở lại khách điếm chăm sóc Vệ Lam.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu ở Úc Châu, La Duy cùng Long Thập, Long Thập Nhất ngồi ở một trà lâu sát bên đường.


Mỗi ngày chỉ là vui chơi giải trí, du ngoạn, Long Thập đương nhiên không có ý kiến, nhưng bọn họ lo lắng cho La Duy, nếu cứ như vậy, vị La tam công tử này sẽ lấy gì để báo cáo với Hoàng thượng khi trở về? Bọn họ không dám giấu diếm điều gì với Hưng Võ đế, chẳng lẽ bọn họ sẽ phải báo cáo với Hưng Võ đế rằng, La tam công tử chỉ đi du ngoạn sao?


Nhìn Long Thập mỗi ngày cứ muốn nói gì rồi lại thôi, La Duy chỉ cười. Tâm tư các Long kỵ vệ y đều biết, cũng thực cảm kích bọn họ đã vì y mà suy nghĩ, bọn họ chỉ muốn tốt cho y mà thôi. Có vài thứ La Duy không tiện nói với nhóm Long kỵ vệ, Úc Châu nước sâu khó lường, nhưng đối với La Duy mà nói, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến từng hạt cát dưới đáy nước.


Úc Châu là vùng giao giữa nam và bắc, tài nguyên khoáng sản phong phú, từ xưa giàu có đông đúc, hữu tướng Liễu Song Sĩ kinh doanh ở đây đã nhiều năm, cũng là nơi Long Huyền kiếm được nhiều tiền nhất. Kiếp trước, Hộ bộ Thượng Thư của Bình Chương đế lúc này ở tại Úc Châu, Trịnh Cảnh Phong, hiện tại là sư gia trong nha phủ Úc Châu. Án Úc Châu trong kiếp trước của La Duy không giải quyết được gì, Tả tướng đến cuối cùng cũng không thể ngờ rằng, vị sư gia nho nhỏ này mới chính là chủ nhân thực sự của Úc Châu.


“Thập.” La Duy chỉ vào một đội nha dịch của nha phủ Úc Châu dưới lầu, nói với Long Thập: “Đây là lần thứ mấy ngươi nhìn thấy bọn họ?”
Long Thập nói: “Mỗi ngày đều nhìn thấy bọn họ tuần tra trên đường hai lần.”


Long Thập Nhất nói: “Vẫn những người này, vẫn một cỗ kiệu, bọn họ tới nơi này hộ tống ai? Nhưng nơi này không có phủ trì của quan viên mà.”
La Duy nói: “Người trong kiệu tên Trịnh Cảnh Phong, một thư sinh mười năm khoa cử vẫn chưa thành công, hiện tại là sư gia trong phủ Úc Châu.”


“Sư gia?” Long Thập nói: “Một sư gia phải có một đội nha dịch hộ tống mỗi ngày sao?”


“Cái này chứng tỏ gã không chỉ là một sư gia.” La Duy nhìn chiếc kiệu nhỏ đỉnh xanh đen dưới lầu dần đi xa, khóe miệng mang theo ý tứ hàm xúc không rõ ràng mà cười nhạt. Y cố ý du ngoạn vài ngày khiến nhóm Long kỵ vệ ghi nhớ đặc thù của Trịnh Cảnh Phong, tránh để sau này Hưng Võ đế nghi ngờ y đã sớm biết hết mọi chuyện ở Úc Châu. Nếu đã sớm biết, còn giả vờ giả vịt mang theo người chạy đến Úc Châu, Hưng Võ đế sẽ thấy La Duy tâm địa bất chính, muốn lấy lòng mọi người, thậm chí sẽ nghi ngờ cả phụ thân La Tri Thu.


Long Thập và Long Thập Nhất giống như đã hiểu rõ, La Duy mỗi ngày dẫn bọn hắn tới nơi này là vì cái gì.
“Đêm nay hãy tới nhà người này.” La Duy nói với Long Thập: “Điều tra xem, xem có giấu một quyển sách hay đồ vật nào đó không.”


“Vâng.” Long Thập và Thập Nhất lĩnh mệnh, chuyện thế này đối với Long kỵ vệ mà nói không phải việc khó, thậm chí có chút đại tài tiểu dụng. 
(tương tự như câu ‘dùng dao mổ trâu giết gà’ của VN)


“Nhưng đừng đánh rắn động cỏ.” La Duy rót trà cho hai Long kỵ vệ, “Thời gian còn sớm, chúng ta cứ ngồi một lát nữa đi.”


Một câu đố thế nhân khó giải, mà ngươi lại biết rõ đáp án, ngươi ắt sẽ cảm giác chuyện này vốn chẳng khó khăn gì. La Duy ngồi ở gian trà lâu tinh xảo này, nghe ca nữ hát xướng, nhìn phố xá náo nhiệt phồn hoa dưới lầu, dương dương tự đắc. Không ai biết, La Duy giờ phút này suy nghĩ giống hệt một thiên tử đang tức giận, khi mà quan trường Úc Châu khuynh đảo, nơi này sẽ biến thành cảnh tượng như thế nào.


Nửa canh giờ sau, Trịnh Cảnh Phong đang ở nha phủ nhận được mật báo từ kinh thành.
“La Duy có khả năng đã đến Úc Châu, vạn sự cẩn thận.”


Trịnh Cảnh Phong vội vàng đi vào thư phòng của tri phủ Úc Châu, một lát sau, toàn bộ người trong nha phủ xuất động, đi khắp các tửu quán, nhà trọ tra tìm một thiếu niên đến từ kinh thành.