Tạ Ngữ vừa cất thư La Duy gửi Tư Mã Thanh Sa đi xong thì Lý vương Long Hành cũng được Triệu Phúc dẫn đến.
La Duy nhìn thấy Long Hành, liền nói với cả ba người: “Chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đã.”
“Ta nghe nói mẫu hậu đang ở đây?” Long Hành vừa ngồi xuống đã hỏi La Duy.
“Vâng.” La Duy nói: “Chúng ta nói chuyện xong rồi đệ sẽ đưa huynh đi gặp Thái Hậu nương nương.”
Lúc này Tín vương đã biết chuyện La Duy sai người huyết tẩy điện Duyên Niên, nhưng lúc này không phải lúc hỏi La Duy về việc đó, chuyện hậu cung không quan trọng bằng quốc sự.
“Ngươi tìm ta đến có chuyện gì?”
“Đệ muốn huynh đến Đông Thương một chuyến.” La Duy nói với Long Hành.
Long Hành cả kinh: “Đi Đông Thương?”
“Công chúa Khánh Nguyên đang mang cốt nhục của Dương Nguyên Tố.” La Duy nói: “Bây giờ hai nước là địch, công chúa sẽ trở thành con tin của Đông Thương.”
Long Hành khinh thường: “Từ con tin này không nên để người ngoài nghe thấy, ta nghĩ hiện tại hẳn là nàng đã biết rồi, cái Đông Thương để ý, chỉ là thai nhi trong bụng nàng mà thôi.”
“Đệ sẽ sai người giúp huynh gặp mặt công chúa Khánh Nguyên.”
“Điều đó không có khả năng.” Long Hành lập tức nói: “Sao ta có thể vào thâm cung đại nội được?”
“Công chúa Khánh Nguyên đang bị nhốt trong Tĩnh Tâm các tại hoàng cung Đông Thương.” La Duy nói: “Đệ có thể sắp xếp cho huynh vào đó.”
“Sao ngươi biết những chuyện này?”
“Bệ hạ có thám tử ở đó.” La Duy nói. Sau khi Long Huyền viễn chinh Bắc Yến, tất cả mật báo đều được chuyển cho La Duy, chỉ là trước kia La Duy vốn chưa từng xem qua, bây giờ vì để giải bài toán bãi Hoán Khê mà y mới vội vã đọc qua một lần. “Huynh chờ một chút.” La Duy lại đứng dậy bước đến chỗ chồng công văn, tìm mật báo có liên quan đến công chúa Khánh Nguyên đưa cho Long Hành: “Huynh cứ xem qua đã.”
Long Hành mang theo hồ nghi, nhìn thật kỹ bức mật báo.
Tín vương không chờ nổi nữa, hỏi La Duy: “Ngươi để Lý vương đi gặp Khánh Nguyên để làm gì?”
La Duy hạ mắt: “Giết nàng.”
Ba người trong phòng cùng kinh ngạc nhìn về phía La Duy.
“Ngươi nói cái gì?” Long Hành hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa xem?”
“Hoàng hậu của Dương Nguyên Tố chưa sinh con, nhưng nhiều năm qua lại vẫn vinh sủng không suy.” La Duy trầm giọng: “Lão thái Đông Thương đã sớm ngứa mắt nữ nhân này.”
“Cho nên…? Chuyện này liên quan gì đến Khánh Nguyên?” Tín vương hỏi.
Tạ Ngữ chỉ nghe La Duy nói một câu đã hiểu dụng ý của y: “Khánh Nguyên chết, giá họa cho hoàng hậu Đông Thương, lấy cớ là vì ân oán hậu cung.”
“Mẫu tộc của nữ nhân kia thế lực không mạnh, không hề có binh quyền.” La Duy nói: “Dương Nguyên Tố đang ở Bắc Yến xa xôi, không thể che chở cho nàng ta được.”
“Dương Nguyên Tố và hoàng hậu kháng lữ tình thâm, ngươi muốn khiến Dương Nguyên Tố chịu nỗi đau mất ái thê?” Tạ Ngữ nói.
“Đương nhiên không chỉ như vậy.” La Duy nhìn về phía Long Hành: “Đệ sẽ cấp cho vương gia một lượng lớn vàng bạc, tiểu hoàng đế bị Dương Nguyên Tố đoạt đế vị vẫn còn sống, phụ nhân hoàng cung chỉ biết mỗi Dương Nguyên Tố, nếu ngôi vị của hắn lung lay, ắt sẽ tự hại đến mình.”
“Tiểu hoàng đế kia có gan sao?” Long Hành hỏi.
“Huynh đừng gặp trực tiếp tiểu hoàng đế.” La Duy dặn Long Hành: “Thừa dịp hậu cung Đông Thương gặp chuyện không may thì huynh hãy tìm đến sau.” La Duy xoa xoa trán, rồi bước đến bàn, cầm một danh sách đưa cho Long Hành: “Những người này ban đầu đều là thân tín của tiểu hoàng đế, sau khi Dương Nguyên Tố đăng cơ, bọn họ cũng mất quyền lực. Huynh đi tìm những người này, chỉ cần dâng vàng bạc, nói Đại Chu chúng ta nguyện giúp tiểu hoàng đế lấy lại ngôi vị. Còn nữa, huynh phải để họ hiểu rõ, nếu Đại Chu chúng ta bại, thì đế vị của Nguyên Tố đế ở Đông Thương sẽ không lung lay, bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời. Giang sơn có thể đoạt lại, nhưng vinh hoa phú quý của họ rất có thể sẽ xa tận chân trời.”
“Bọn họ đã thất thế.” Tín vương hỏi: “Làm gì có biện pháp nào để ra mặt lần nữa đây?”
“Triệu đại tướng quân đã quy ẩn từ lâu, ông ấy vào thượng đô, có ai nghĩ sẽ bắt được Thường Lăng không?” La Duy nói: “Cho nên người xưa mới nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”
“Ngươi muốn ta tự tay giết Khánh Nguyên?” Long Hành cất danh sách vào ống tay áo, hỏi La Duy.
“Chuyện này huynh không cần tự tay làm.” La Duy lập tức nói: “Huynh chỉ cần nhắc đến Khánh Nguyên, để mọi người trong hậu cung, tốt nhất là ngoại thần nào đó biết chuyện, rồi để nàng tự giết bản thân là được.”
“Vân Khởi!” Tín vương vỗ bàn trà: “Đây là chuyện không có khả năng, Khánh Nguyên đang sống tốt sao tự dưng lại chết được chứ?”
“Cứ để nàng biết rằng người Đông Thương sẽ không giữ nàng và thai nhi kia lại là được.” La Duy lạnh lùng nói: “Nàng là công chúa Đại Chu, hai nước giao chiến, nàng tưởng rằng nàng sinh hạ hoàng tử rồi thì một ngày nào đó người Đông Thương sẽ để nó kế thừa ngai vị hay sao? Nàng chỉ là con tin để Dương Nguyên Tố uy hϊế͙p͙ Đại Chu ta mà thôi, Lý vương đến đó, mục đích chính là để nàng đừng nằm mơ nữa.”
“Không phải.” Tín vương nói: “Từ lúc nào công chúa biến thành con tin vậy?”
“Con nói phải là phải, tìm người viết mật báo hỏi lại là được ạ.” La Duy nói: “Con biết làm vậy là có lỗi với nàng, thế nhưng giữa một công chúa và bệ hạ, mọi người thấy bên nào nặng hơn?”
Long Hành chỉ suy nghĩ một lát rồi nói với La Duy: “Được, ta sẽ đi Đông Thương.”
“Vậy hết thảy nhờ vào huynh.” La Duy cười với Long Hành.
“Thật đáng tiếc cho một công chúa của Long thị.” Long Hành nói.
“Rất nhiều người đã chết vì giang sơn này, công chúa Khánh Nguyên chẳng qua chỉ là một trong số đó. Từ khi bệ hạ gả nàng đến Đông Thương, thì mệnh nàng đã chẳng lâu dài, con chỉ khiến cho cái chết của nàng có ý nghĩa hơn thôi.” La Duy nói.
Tạ Ngữ thở dài: “Ngươi muốn chúng ta xuất phát khi nào?”
“Thời gian có hạn, sáng sớm mai mọi người hãy đi luôn đi.” La Duy nói.
Triệu Phúc bưng một khay tiến vào, bên trên là bốn chén rượu.
“Ngày mai con không tiễn moi người.” La Duy cầm một chén rượu lên trước: “Chén rượu này coi như con tiễn đưa ba người, lần này mọi người đi đều là nhiệm vụ trọng đại, nên cẩn thận một chút, hy vọng sau chiến sự, mọi người có thể bình an trở về.”
Ba người Tạ Ngữ đều cầm chén rượu ngọc.
“Đệ cạn trước.” La Duy nói rồi định uống rượu.
“Vân Khởi.” Tạ Ngữ lên tiếng ngăn La Duy: “Ngươi không thể uống rượu, chúng ta đi rồi, triều đình nhờ cả vào ngươi.”
La Duy chắp tay trước mặt ba người.
Ba người đều uống cạn rượu trong chén, rượu đến miệng, mới phát hiện chỉ là một ly rượu nhạt thản nhiên.
“Con sẽ đợi đến khi mọi người quay trở về.” La Duy buông chén rượu nhạt vẫn còn đầy trong tay: “Thân thể con còn dùng được, con tin lúc này Đại Chu sẽ không sao. Trữ Phi sẽ ở thượng đô thêm một thời gian, con đã lệnh Binh bộ về Vân Quan điều binh, phủ nha các nơi cũng bắt đầu trưng binh, còn có các tội nô ở Thiên Thủy Nguyên nữa, con đã hứa chỉ cần bọn họ tòng quân lập chiến công, tội của họ sẽ được miễn hết.”
Tín vương nhìn La Duy, khuôn mặt tinh xảo kia chỉ làm hắn cảm thấy lãnh khốc vô tình, Tín vương lúc này mới tin La Duy và Long Huyền kỳ thật là đồng loại, sát lục vô tình như nhau.