(Chiến báo: Bản báo cáo tình hình chiến tranh)
Thường Lăng vào cung rồi trở về không tiếng động, khiến Liễu thị Thái Hậu thất vọng. Long Huyền viễn chinh bên ngoài, đây là thời cơ tốt nhất để trừ khử La Duy, Thường Lăng thật không có can đảm!
“Thái Hậu nương nương.” Ngay khi Liễu thị Thái Hậu đang thở phì phò tức giận ở điện Hưởng Niên, thì một tiểu thái giám ở bên ngoài bẩm: “Một đại nhân ở Binh bộ muốn gặp người ạ.”
Chữ “Binh bộ” này khiến Liễu thị Thái Hậu ngẩn ra, mãi sau mới phản ứng lại được: “Cho vào.”
Một nam tử chậm rãi đi theo tiểu thái giám, lén la lén lút.
“Là ngươi?” Đến khi Liễu thị Thái Hậu nhìn rõ mặt người này liền giận tái mặt: “Sao ngươi lại vào cung?”
Người vừa tới tên Cao Thù, là em ruột của một thϊế͙p͙ thất được sủng ái trong phủ Long Tường, được Long Tường sắp xếp cho một chức quan nhỏ trong Binh bộ. Liễu thị Thái Hậu chướng mắt hai tỷ đệ này, Long Tường vì Cao thị xuất thân nhà nghèo, nếu không phải Long Huyền gây áp lực, thì thiếu chút nữa đã làm ra chuyện sủng thϊế͙p͙ diệt thê. Về phần đệ đệ, Liễu thị Thái Hậu khinh thường nhìn Cao Thù, chỉ là một con sâu bám lấy Long Tường mà thôi!
“Thái Hậu nương nương.” Cao Thù cười lấy lòng Liễu thị Thái Hậu.
“Ai gia hỏi ngươi, sao ngươi lại vào cung?” Liễu thị Thái Hậu hỏi.
“Gia tỷ hôm nay phát hiện đã có thai ba tháng.” Cao Thù vô cùng phấn khởi: “Hạ quan muốn đến báo tin vui cho Thái Hậu nương nương ạ.”
Cao thị có tin vui, thế nhưng Liễu thị Thái Hậu chẳng thấy vui chút nào, lạnh nhạt nói: “Cũng chẳng phải con trưởng, ai gia có phải nói một câu chúc mừng với tỷ tỷ ngươi không đây?”
Cao Thù không giận, vẫn cười nói với Liễu thị Thái Hậu: “Hạ quan không dám, hạ quan đến còn có một chuyện muốn bẩm báo với Thái Hậu nương nương.”
“Còn có chuyện gì?”
“Không phải Thái Hậu nương nương bảo hạ quan nên chú ý đến những chiến báo đến từ Nam Chiếu sao?” Cao Thù nói.
Liễu thị Thái Hậu vội vung tay ra lệnh cho các cung nhân thái giám bên trong.
Tất cả mọi người lui ra ngoài.
“Sao cái gì ngươi cũng dám nói thế hả?”Chờ mọi người lui ra hết rồi, Liễu thị Thái Hậu mới mắng Cao Thù.
Cao Thù tự tát mình một cái: “Hạ quan ngu dốt, xin Thái Hậu nương nương đừng chấp nhặt.”
“Được rồi.” Liễu thị Thái Hậu không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngươi đến là có chuyện gì?”
Cao Thù rút một quyển chiến báo từ tay áo ra đưa cho Liễu thị Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương, đây là chiến báo hạ quan nhận được hôm nay, đã giấu riêng ạ.”
Liễu thị Thái Hậu vội ngồi thẳng, đúng là bà sai người nhắc nhở Cao Thù, để người này giúp bà để ý chiến báo từ Nam Chiếu. Nhưng Liễu thị Thái Hậu luôn không ưa vào hai tỷ đệ Cao thị, cho nên cũng không trông cậy Cao Thù có thể giúp đỡ mình cái gì cả, không ngờ tối nay người này lại trộm về cho bà một quyển chiến báo.
“Thái Hậu nương nương.” Cao Thù thần bí nói với Liễu thị Thái Hậu: “Là văn kiện khẩn cấp, trận Nam Chiếu nhất định sẽ bại.”
Liễu thị Thái Hậu tiếp nhận chiến báo, nhìn phong ấn vẫn dán kín, hỏi Cao Thù: “Sao ngươi biết là sẽ bại trận?”
“Theo quy củ của Binh bộ…” Cao Thù chỉ vào chiến báo còn phong ấn: “Chỗ này có năm ngọn lửa.”
Lần đầu tiên trong đời Liễu thị Thái Hậu có cơ hội xem chiến báo, nhờ Cao Thù nói bà mới nhận ra trên chiến báo có hình năm ngọn lửa.
“Đây là chiến báo khẩn cấp nhất, những trận thắng nhỏ bại nhỏ chỉ có hình một ngọn lửa, đại thắng cũng chỉ bốn.” Cao Thù nói: “Dùng năm cái, thông thường là đại bại, gửi tin về xin chi viện.”
Liễu thị Thái Hậu ném chiến báo vào mặt Cao Thù: “Không biết sống chết gì sao, chiến báo thế này mà ngươi cũng dám giấu riêng? Ngươi không cần tính mạng già trẻ trong nhà nữa hả?!”
Cao Thù vội quỳ xuống: “Hạ quan vì Thái Hậu nương nương mà.”
“Ngươi nói cái gì?” Liễu thị Thái Hậu hận không thể đạp tên khốn này thêm một cái.
Cao Thù biết giấu chiến báo là tội tru di cửu tộc, thế nhưng cả gia tộc đang trông cậy vào người tỷ tỷ làm thϊế͙p͙ trong phủ Dụ vương, chỉ khi tỷ tỷ này được ưu ái, thì bộ tộc Cao thị mới mong được hơn người. Cao Thù biết, tỷ tỷ được Dụ vương sủng, nhưng Thái Hậu trong điện Hưởng Niên lại không để tý tỷ vào mắt. Muốn lấy lòng Thái Hậu không phải chuyện dễ dàng, Cao Thù là trái lo phải nghĩ rồi mới quyết định mạo hiểm, chỉ cần khiến Liễu thị Thái Hậu vui, bọn họ cũng có thể sống thoải mái qua ngày.“Thái Hậu nương nương.” Cao Thù nhỏ giọng nói với Liễu thị Thái Hậu: “Ngài nghe hạ quan nói đã! Tiểu nhân biết Dụ vương gia đóng binh ở cửa Lâm Thủy, chứ không theo đại quân của La Vũ Hiên vào sâu trong Nam Chiếu, cho nên cho dù La Vũ Hiên đại bại thì cũng không liên quan gì đến vương gia.”
Liễu thị Thái Hậu lấy lại chiến báo từ tay Cao Thù, nếu chỉ là chiến báo La Tắc cầu cứu binh, không liên quan gì đến Long Tường, như vậy… Một ác niệm nảy ra trong đầu Liễu thị Thái Hậu, người La Duy dựa vào không phải là hai huynh trưởng La Khải, La Tắc hay sao? La Tắc binh bại chết trận, hoặc là sau này bị hỏi tội, cũng đều làm tổn thương sinh lực của La Duy, chiến báo này giấu đi là đúng!
“Thái Hậu nương nương?” Cao Thù tỏ vẻ lấy lòng hỏi Liễu thị Thái Hậu.
“Ngươi thật sự không sợ chết?” Liễu thị Thái Hậu hỏi.
“Tính mạng hạ quan là do Thái Hậu nương nương định đoạt.” Cao Thù vội đáp.
Liễu thị Thái Hậu định xé phong ấn trên chiến báo.
“Thái Hậu nương nương không thể…” Cao Thù vội vàng ngăn lại: “Phong ấn rách, sẽ có người điều tra.”
“Chẳng phải hủy đi là được rồi hay sao?”
“Khi chiến báo vào thành, thì sẽ phải báo lại với quan gác cổng.” Cao Thù nói: “Cho dù hôm nay hạ quan giấu riêng chiến báo này, nhưng ngày mai vẫn phải mang chiến báo trở về ạ.”
Liễu thị Thái Hậu lúc này mới liếc nhìn Cao Thù, nhìn không ra kẻ này cũng biết suy nghĩ đấy.
“Thái Hậu nương nương?” Cao Thù chỉ vào chiến báo hỏi Liễu thị Thái Hậu.
“Giữ lại bảy ngày.” Liễu thị Thái Hậu nói: “Để La Vũ Hiên chịu khổ một chút.”
Cao Thù vội nịnh nọt: “Thái Hậu nương nương thánh minh.”
Liễu thị Thái Hậu tháo vòng ngọc trên tay đưa cho Cao Thù: “Đây là quà ai gia thưởng tỷ tỷ ngươi, để nàng dưỡng thai cho tốt.”
“Hạ quan tạ ơn Thái Hậu nương nương ban thưởng!” Cao Thù mừng rỡ, hai tay tiếp nhận quà Liễu thị Thái Hậu ban cho, lần này xem ra y đã thành công rồi.
Cao Thù thiên ân vạn tạ rồi mới rời khỏi đây, Liễu thị Thái Hậu bỏ nó vào ngăn bí mật trong giường mình. Ngày mai bà sẽ đến Binh bộ hỏi thăm tin tức của Long Tường, chỉ cần xác định Long Tường đúng là đang đóng quân ở cửa Lâm Thủy gì đó mà Cao Thù nói, thì cứ giữ lại chiến báo kia bảy ngày.
Cao Thù ra khỏi cung, được tiểu thái giám điện Hưởng Niên tiễn, hai người dọc đường đều trốn không muốn để ai bắt gặp, không ngờ vừa đến cửa cung đã bị một đội thị vệ ngăn lại.
“Đây là Cao đại nhân ở Binh bộ.” Tiểu thái giám vội nói ra thân phận Cao Thù: “Trắc phu nhân Cao thị trong phủ Dụ vương có thai, Cao đại nhân vào cung báo tin vui cho Thái Hậu nương nương ạ.”
“Trắc phu nhân Cao thị là gia tỷ của bản quan.” Cao Thù nói thêm một câu.
Lúc này đội thị vệ mới tránh ra, chỉ huy nói: “Cao đại nhân, đi cẩn thận.”
Cao Thù và tiểu thái giám vội đi về phía trước.
Không bao lâu, tại Y Cẩm viên, La Duy nghe Triệu Phúc kể chuyện Cao Thù vào cung gặp Liễu thị Thái Hậu, liền hỏi: “Đó là ai?”
Triệu Phúc kể chuyện tỷ đệ Cao thị cho La Duy.
“Thì ra trước khi đi, Dụ vương còn để lại một mầm mống.” La Duy nói, không để tâm đến chuyện Cao Thù vào cung. Trong tay y cầm một chiến báo đến từ Nam Chiếu, giống hệt như ở Bắc Yến, nhị ca y cũng khải hoàn. La Duy không khỏi suy nghĩ, cứ như vậy, không lẽ bọn họ sẽ thu phục được cả Nam Chiếu và Bắc Yến?