Vệ Lam không biết chữ, cũng không biết chữ này mang ý nghĩa gì, chỉ theo bản năng mà tin tưởng rằng, tất cả những việc La Duy làm đều là vì hắn, “Ta nghe theo công tử.” Tuy rằng từ “Ta” này khi nói ra cực mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng.
La Duy lại viết lên tờ giấy chữ “Vệ”, nói với Vệ Lam: “Vệ Lam, ngươi xem, đây chính là tên của ngươi.” Nghĩ một lát rồi lại viết hai chữ “La Duy”, nói: “Đây là La Duy, là tên của ta. Vệ Lam, chờ thân thể ngươi tốt lên một chút, ta dạy ngươi viết chữ có được không?”
Vệ Lam dụng tâm nhớ kỹ bốn chữ trên giấy, gật đầu với La Duy, nhưng lập tức lại trưng ra thần sắc ảm đạm, nói với La Duy: “Công tử, thân thể của ta không còn dùng được, công tử vẫn muốn giữ ta lại sao?”
“Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.” La Duy vỗ vỗ vai phải Vệ Lam qua lớp chăn, “Ta biết trước kia ngươi đã vô cùng vất vả, về sau sẽ không như thế nữa.”
Vệ Lam không biết mình còn có thể vì quý công tử này làm những gì, võ công không còn, thân mình lại dơ bẩn, hắn căn bản đã không có gì khác, vì sao còn muốn hắn sống? Hắn tình nguyện để La Duy bắt hắn chết, thứ hắn cầu mong, chẳng qua là có thể chết không đau khổ.
“Vệ Lam.” La Duy nhìn đôi mắt vô thần của Vệ Lam, “Mạng ngươi là của ta, ta muốn ngươi sống, nghe rõ chưa?”
Qua hồi lâu, Vệ Lam mới nói: “Vâng.”
La Duy thay Vệ Lam sửa sang lại mái tóc rối tung, ánh mắt thâm thúy nhìn Vệ Lam. Ngày ấy ở trong xe chữa trị giúp người này, y phát hiện đó là một nam nhân tuấn lãng, hàng mi xinh đẹp, mũi cao thẳng, đôi môi tuy tái nhợt nhưng rất đẹp, dáng người nhờ nhiều năm luyện võ căng đầy, tuy rằng vết thương chằng chịt nhưng vẫn khiến người ta không thể nào rời mắt. La Duy thở dài, một ảnh vệ, có tướng mạo đẹp như thế không phải là chuyện tốt, điều này chỉ có thể mang đến cho hắn càng nhiều tra tấn mà thôi.
Thất Tử lúc này mang cháo nóng tiến vào, “Công tử” Nó nói với La Duy: “Nô tài giúp hắn ăn cháo.”
“Hắn tên Vệ Lam.” La Duy chỉnh lại gối đầu cho Vệ Lam, để đầu Vệ Lam nâng lên, nói với Thất Tử: “Hắn lớn tuổi hơn ngươi, về sau hãy gọi là Vệ đại ca.”
Thất Tử lập tức sửa miệng, “Vệ đại ca, ta giúp ngươi ăn cháo.” Thất Tử không biết chuyện giang hồ, chuyện ảnh vệ Kỳ Lân nó cũng chưa từng nghe qua, ngày đó trong xe ngựa, thảm trạng của người này khiến Thất Tử không biết nên làm sao, vẫn lại là La Duy khiến nó nhìn với cặp mắt khác xưa đảm đương vai trò thầy thuốc. Một nam tử lại phải chịu sỉ nhục nhường này, Thất Tử rất thông cảm cho Vệ Lam.
Vệ Lam rất phối hợp ăn hết một bát cháo, Long Thập Nhị lại mang thuốc đến, lát sau, Thất Tử giúp Vệ Lam uống thuốc.
“Hãy ngủ một giấc đi.” La Duy nhìn Vệ Lam, cất bát thuốc vừa uống xong về phía sau, nói với Vệ Lam: “Chúng ta ngày mai còn phải gấp rút lên đường.”
Vệ Lam đột nhiên cảm thấy thực an tâm, công tử sẽ không bỏ hắn, chuyện này khiến hắn nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Long Thập gặp La Duy từ nhà gỗ đi ra, chào đón nói: “Công tử muốn nghỉ ngơi sao?”
Bọn họ hiện sống trong nơi ở của thợ săn trong rừng, ba gian nhà gỗ song song, để các thợ săn khi vào núi sử dụng. La Duy tới đây, không tìm quán trọ hay lữ xá, mà tìm đến nơi màn trời chiếu đất này, chỉ vì muốn tránh tai mắt của Long Huyền.
“Không còn sớm nữa, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” La Duy nói với Long Thập.
Mấy người Long Thập có ấn tượng rất tốt với La Duy, quý công tử này được thánh sủng, nhưng bản thân lại không lấy thế làm kiêu ngạo, dọc đường đi rất hòa hợp vợi mọi người, thường xuyên nói đùa, đầu khẩu với Thất Tử, khiến bọn họ vốn là Long kỵ vệ của Hưng Võ đế, luôn phải giữ vẻ nghiêm trang cũng có thể thoải mái cười, vô cùng vui vẻ. Long Thập đối với chuyện La Duy thu nhận Vệ Lam không nói gì, thậm chí khi Vệ Lam nguy kịch, còn truyền nội lực giúp Vệ Lam. Trong nội tâm, nhóm Long kỵ vệ rất khinh thường Vệ Lam, một người như vậy bọn họ không hiểu vì sao còn muốn sống, nhưng chức trách của bọn họ là bảo vệ sự an toàn cho La Duy, đối với những quyết định của La Duy bọn họ sẽ không can thiệp.