Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 392: Chỉ mong được chết già

Các thái y vây quanh giường La Duy, Long Huyền không còn chỗ nào để đứng. Có thái giám mang ghế dựa cho Long Huyền, nhưng hắn chẳng có lòng dạ nào ngồi xuống, đi đi lại lại sau các thái y. La Duy đột nhiên phát bệnh, Long Huyền cảm thấy vô lực, tựa như hắn nắm trong tay thiên hạ, nhưng không thể nắm lấy La Duy.


La Duy nhìn thái y vây quanh giường, dường như cảnh tượng này đã thường xuyên xuất hiện trước mặt y. Ta còn có thể sống bao lâu? La Duy tự hỏi, thời hạn của y có lẽ là vài năm, nhưng bây giờ, liệu y còn có thể sống đến tuổi ở kiếp trước không? “Ta không sao.” La Duy nói với các thái y, nghĩ tới kiếp trước, La Duy đột nhiên không lo lắng cho mình nữa, kiếp trước sống trong hoàn cảnh ấy mà y còn gắng gượng được mười năm, không có lý do gì mà kiếp này cẩm y ngọc thực, y lại không thể sống được đến tuổi kiếp trước.


“Vương gia.” Một lão thái y râu tóc điểm bạc thấy La Duy vẫn có thể nói chuyện, liền hỏi La Duy: “Hiện giờ bụng ngài có đau không?”
La Duy lắc đầu: “Không đau.”
Lão thái y bắt mạch cho La Duy.


La Duy nhìn lão thái y này, Ngụy thái y không ở đây, có lẽ lão là người có địa vị cao nhất trong thái y viện bây giờ. “Có thể là tại ta vừa uống thuốc xong đã ăn cơm.” Y nói với lão thái y này: “Cho nên dạ dày không chịu nổi.”


“Có lẽ vậy.” Lão thái y nói: “Sau này, vương gia uống thuốc xong thì nghỉ nửa canh giờ rồi hãy ăn, như vậy vương gia cũng có thể ăn được nhiều thêm một chút.”
“Ngày nào y cũng uống thuốc thay cơm.” Long Huyền ở phía sau nói: “Các ngươi bảo y phải ăn lúc nào?”


La Duy nhìn các thái y đầy vẻ kinh hãi trước câu nói của Long Huyền, chỉ đành thở dài một hơi, ôn tồn nói: “Ngươi để các thái y bắt mạch đi, là tại thân thể ta không dùng được, ngươi mắng bọn họ làm gì?”
Long Huyền bị La Duy nói cứng họng.


Các thái y thay phiên nhau bắt mạch cho La Duy, rồi túm tụm thương lượng.
Long Huyền ngồi xuống bên giường La Duy: “Thế nào? Còn khó chịu không?” Hắn hỏi La Duy.
“Bây giờ thì không sao nữa rồi.” La Duy vô lực nói: “Ngươi về điện Trường Minh đi, hôm nay không có việc gì làm à?”


“Vương gia thế nào?” Long Huyền vỗ vỗ tay La Duy, quay đầu hỏi các thái y: “Kết quả ra sao?”


Ký thật các thái y đều bó tay trước tình hình sức khỏe của La Duy, nhưng ngay cả Ngụy thái y cũng không dám nói, thì bọn họ lại càng không dám nói. Long Huyền hỏi nhiều lần, nhưng lần nào các thái y cũng trả lời hắn, rằng La Duy chỉ bị lạnh, tĩnh dưỡng nhiều là ổn thôi.


Trực giác Long Huyền mách bảo rằng các thái y chỉ nói tin vui chứ không báo tin dữ, nhưng giờ phút này La Duy nằm đây, hắn không thể nổi giận với những người có thể cứu mạng La Duy được, đành phất tay để các thái y lui xuống.
“Thần sẽ kê đơn thuốc khác cho vương gia.” Lão thái y đứng đầu nói.


Long Huyền vừa nghe đến chuyện kê đơn, lập tức nghiến răng nghiến lợi.
“Các ngươi lui xuống đi.” La Duy nằm trên giường nói: “Làm phiền các vị rồi.”
“Lui xuống.” Long Huyền nén giận lên tiếng.
La Duy nhổm người dậy, nhìn các thái y lui ra ngoài.


Long Huyền ngồi ở đó chẳng biết nên làm gì, thấy môi La Duy hơi khô, liền đứng dậy rót nước cho y.
“Ta không khát.” La Duy nói.
Long Huyền đưa chén nước tới bên môi La Duy: “Không khát thì nhấp môi cũng được, uống một chút đi.”
La Duy không có cách nào, đành đưa tay nhận lấy chén nước.


Long Huyền không buông tay, nói: “Để ta cầm cho ngươi uống.”
“Ngươi!” La Duy nhìn vết bẩn dính trên quần áo Long Huyền: “Đi thay quần áo đi.”
“Ngươi uống nước đi đã.” Long Huyền hơi nghiêng chén nước.


La Duy hé miệng uống hai hớp nước từ tay Long Huyền: “Như vậy được chưa? Ngươi mau về điện Trường Minh đi.”
Long Huyền đứng dậy, tự cởi áo khoác, quay ra bên ngoài gọi: “Người đâu.”
Phúc Lai mang theo mấy tiểu thái giám đến, đưa quần áo sạch cho Long Huyền.


La Duy nhìn Long Huyền thay quần áo ngay trong phòng y, cảm thấy buồn bực, nhưng lúc này y chẳng còn sức cãi nhau với Long Huyền.
Long Huyền thay quần áo xong, khi quay lại nhìn La Duy, thì y đã nằm nghiêng sang một bên, từ từ nhắm hai mắt, không biết đã ngủ hay chưa.


“Bệ hạ.” Phúc Lai nhỏ giọng hỏi Long Huyền: “Ngài vẫn chưa dùng xong bữa tối, có cần nô tài sai hạ nhân chuẩn bị lại không ạ?”


“Nấu chút cháo hoa mang vào đây.” Tâm trí Long Huyền lúc này đều dành cho La Duy cả: “Đến hỏi các thái y, xem lần sau y phải uống thuốc là lúc nào, để Cẩm vương ăn chút cháo.”
“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Lai vội lui ra ngoài.
“La Duy?” Long Huyền đi đến trước giường, gọi La Duy một tiếng.


La Duy mở mắt ra, nhìn thấy Long Huyền, liền nói: “Sao ngươi vẫn ở đây? Không phải ta đã nói ta không sao, người về điện Trường Minh đi rồi à? Hôm nay ngươi không có tấu chương cần duyệt? Ngày mai ngươi cũng không định lâm triều?”
“Ngươi đang suy nghĩ cho ta đấy à?” Long Huyền ngồi xuống hỏi.


“Tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được.” La Duy vô lực nói: “Ngươi mau trở về đi, có thái y ở đây rồi, ngươi ở lại có ích gì chứ?”


“Ngày mai ta sẽ hạ chỉ, cho phép phu thê La tướng rời thượng đô về U Yến.” Long Huyền đột nhiên nói với La Duy: “Như vậy, có phải hôm nay ngươi sẽ ngủ ngon không?”
Trong mắt La Duy, sự hồ nghi chợt lóe: “Ngươi chắc chắn sẽ thả cha nương ta đi chứ?”
“Ngày mai ta sẽ hạ chỉ.”
“Thật không?”


“Chính ngươi cũng nói Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, ta đã nói sẽ hạ chiếu rồi, còn có thể giả bộ sao?”
La Duy cụp mắt: “Ta ở trong tay ngươi rồi, nên họ không có ích nữa?”


“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Long Huyền kê một cái gối sau lưng La Duy: “Ta tới chỗ các thái y, ngươi ở đây chờ ta một lát.”
Long Huyền đứng dậy định đi, La Duy lại đột nhiên túm ấy áo Long Huyền, lớn tiếng nói: “Ngươi hãy nói rõ ràng, ngươi thả cha nương ta đi là có ý gì?!”


Long Huyền thấy La Duy lại nổi giận, vội quay lại bên giường: “Không phải ngươi luôn mong họ được trở về U Yến sao? Ta làm như vậy, chỉ là suy nghĩ cho ngươi thôi.”
“Ta chưa bao giờ nói muốn cha nương ta được về quê cũ cả!”
“Ta có thể nhìn thấu tâm sự của ngươi.”


La Duy nhìn Long Huyền, y không tin Long Huyền có thể tốt bụng như vậy, đệ tử của La Tri Thu nay ở trong triều vẫn có rất nhiều, không làm thừa tướng, nhưng cũng có thế lực, Long Huyền cứ như vậy mà thả ngươi sao? “Ngươi…” Ánh mắt La Duy trở nên tàn nhẫn: “Ngươi muốn giết bọn họ?”


“Ngươi nói cái gì?” Long Huyền nhìn La Duy sững sờ.
Nhìn thấy Long Huyền như thế, La Duy ngồi bật dậy, túm chặt vạt áo Long Huyền: “Long Huyền, ta đã ở trong tay ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?! Cha ta cả đời này cúc cung tận tụy vì nước, vậy mà ngay cả quyền được chết già ngươi cũng không cho ông sao?!”