Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 275: Mây đen áp đỉnh

Thiên tướng tìm thấy kho lúa trong trại, sai người đến gọi Vệ Lam.
Vệ Lam còn chưa vào, thiên tướng đã chạy ra đón, nói với Vệ Lam:“Bên trong này chỉ còn hơn một nửa lương thực, có lẽ ngày hôm qua người Di đã chuyển bớt đi rồi.”
“Khốn kiếp!” Vệ Lam cắn răng, nhỏ giọng mắng.


“Người Di không biết hôm nay chúng ta sẽ đến.” Thiên tướng đi theo sau Vệ Lam nhìn đống lương thực trong kho nói:“Cho nên hôm qua bọn họ đã đi chuyển lương thực hết rồi.”
Vệ Lam đứng trong kho, lương thực trong phòng không còn đến một nửa, nhưng vẫn có không ít.


“Vệ tướng quân, chúng ta làm sao đây?” Thiên tướng hỏi.
Vệ Lam dạo qua một vòng, mười mấy cái thùng lớn đều trống không, lương thực còn lại đều được đóng gói cẩn thận, chỉnh tề chu đáo.“Chỗ này chuẩn bị được chở đi.” Vệ Lam nói với thiên tướng bên cạnh.


“Đường núi khó đi.” Thiên tướng nói:“Người Di cũng chẳng có cách nào chuyển hết số lương thực trong một lần. Chúng ta ở cách họ mười dặm, kẻ ngốc cũng có thể ngăn chặn chúng ta.”
“Bọn họ có thể vẫn trở về.” Vệ Lam bước ra ngoài.


“Nơi này đã trở thành như vậy, mà người Di vẫn trở về sao?” Thiên tướng theo sau hỏi.
“Thu dọn sạch sẽ đi.” Vệ Lam nói:“Chúng ta ở đây chờ chủ nhân sơn trại về.”


Lưu tướng quân đợi từ sáng sớm đến khi mặt trời khuất núi, Vệ Lam mang người ra ngoài, vậy mà chẳng có chút tin tức nào truyền về. Lưu tướng quân cũng phái người đi tìm hiểu, chỉ là người phái ra chẳng có một ai trở về. Lưu tướng quân đứng ngồi không yên giữa quân doanh trống rỗng, Vệ Lam bại rồi sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì?


“Tướng quân.” Canh hai nửa đêm, có binh sĩ chạy vào trong trướng.
“Vệ tướng quân gửi tin về?” Lưu tướng quân vội hỏi.
“La soái đến!” Binh sĩ vừa lắc đầu vừa nói,“Đã đến cửa doanh trại rồi.”
Lưu tướng quân vội chạy ra nghênh đón.


La Tắc lúc này đã cưỡi ngựa vào thẳng quân doanh,“Người đâu hết rồi?” Hắn hỏi người trong doanh,“Vũ Duyên Kỷ đâu? Mang binh đi xuất chiến rồi?”
“La soái.” Lưu tướng quân chạy tới trước ngựa La Tắc.


La Tắc xuống ngựa, hắn nhận ra Lưu tướng quân này, là thủ hạ đắc lực của Vũ Duyên Kỷ,“Vũ tướng quân đâu?”
Lưu tướng quân ra hiệu cho tất cả lui ra, thấp giọng nói với La Tắc:“La soái, trong doanh xảy ra chuyện, Vũ tướng quân bị người Di sát hại, Vệ Lam tướng quân mang phần lớn người ngựa đuổi theo.”


Tin Vũ Duyên Kỷ chết khiến La Tắc lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn cũng không hề cảm thấy thương tâm, Vũ Duyên Kỷ là người của Khâu Triệt, không ít lần gây phiền toái cho hắn, chết là tốt nhất, xem ra người Di ngẫu nhiên cũng có thể làm ra mấy chuyện hay ho.“Sao lại thế này? Ngươi kể lại chi tiết cho ta nghe.” La Tắc nói với Lưu tướng quân.


Lưu tướng quân kể hết sự tình hai ngày nay cho La Tắc.


La Tắc lần này đến là để tìm Vũ Duyên Kỷ tính sổ. Vũ Duyên Kỷ làm hỏng quân tình, La Tắc muốn đích thân hạ lệnh cho Vũ Duyên Kỷ. Hiện tại Vũ Duyên Kỷ đã chết, Vệ Lam lại không có tin tức, La Tắc không thể ở đây đợi mãi được, liền nói với Lưu tướng quân:“Ta tới đó xem sao, ngươi ở đây canh giữ.”


Lưu tướng quân vội nói:“Mạt tướng cùng đi với La soái.”
“Không cần.” La Tắc ra lệnh:“Nghĩ cách khâm liệm thi thể Vũ tướng quân, rồi đưa về soái doanh của ta.”
“Vâng.” Lưu tướng quân đáp.


La Tắc lần này đến cũng không mang nhiều nhân mã, chỉ dẫn theo mấy thân binh. Đoàn người ra khỏi doanh, đi về phía nam. Hai trận mưa lớn vừa ngừng, đường núi càng lầy lội khó đi, cuối cùng chiến mã chỉ đảo quanh, không thể tiến thêm một bước.
“Xuống ngựa.” La Tắc xuống ngựa đầu tiên.


“Đại soái.” Gia tướng hầu cận hỏi:“Chúng ta sẽ đi bộ vào ư?”


“Vệ Lam có thể đi vào, sao ta lại không đi được?” La Tắc nói. Hắn hiện tại muốn tìm hiểu rõ ràng, sơn trại rộng chừng trăm dặm, là nơi chứa lương thực lớn nhất của người Di, không thể không diệt trừ.“Để lại một đội trông ngựa.” La Tắc nói:“Những người khác theo ta đi bộ vào.”


Trong sơn cốc, đến sáng sớm hôm nay, người Di vận chuyển lương thực ra ngoài cuối cùng cũng trở lại.
Trong trại đốt đèn, còn có mấy chỗ mịt mù khói bếp, hết thảy đều giống như bình thường.
“Tướng quân, có người đến.” Sau cửa trại, binh sĩ truyền lệnh nhỏ giọng nói với Vệ Lam.


Vệ Lam khẽ gật đầu.
Người Di bên ngoài trại cao giọng gọi to.
“Bọn họ kêu mở cửa.” Có binh sĩ biết tiếng Di nói.
Cửa trại chậm rãi mở ra.
Người Di chưa thấy gì khác thường, tiến vào bên trong, vừa đi vừa lớn tiếng nói gì đó, thỉnh thoảng cười to hai tiếng.


“Đến hỏi xem bọn họ đi đường có thuận lợi không.” Vệ Lam lệnh cho binh sĩ nọ.
Binh sĩ này liền đi ra ngoài.


Đám người Di không thấy mặt binh sĩ, đến khi binh sĩ ấy đến gần, đám người Di mới nhận ra có gì quái lạ. Mọi người trong sơn trại đều biết nhau, giọng binh sĩ này, bọn họ chẳng những không quen, mà khi hỏi tên, binh sĩ đều cố đánh trống lảng.


Vệ Lam thấy có vài người Di cầm sẵn binh khí trong tay, binh sĩ kia không thể ra tay trước, liền ra lệnh:“Đốt đèn!”
Đèn đuốc rực sáng, đám người Di ngây ngốc trong giây lát, trên nóc nhà xuất hiện Chu quân. Một trận mưa tên bay ra từ bóng tối, những binh sĩ trốn trong các hộ gia đình liều chết xông ra.


Đám người Di thấy tình thế khác thường, xoay người muốn chạy ra khỏi trại.
Cửa trại lúc này nặng nề nện xuống, đè chết hai người Di vừa chạy tới cửa.
Chu binh mai phục ngoài trại lúc này vây quanh đám người Di, trong trại ngoài trại, tiếng kêu thấu trời xanh.


La Tắc bấy giờ mới mang theo người tiến vào sơn cốc, tiếng thét trong sơn cốc mọi người đều nghe thấy rõ. Một gia tướng nói với La Tắc:“Bên trong có đánh nhau.”


La Tắc ngược lại không vội vào sơn cốc, không hiểu rõ tình huống, nên hắn đưa người lên triền núi, theo dõi tất cả từ trên cao. Chỉ thấy trại này ở sâu trong rừng rậm, vị trí như thế, cũng khó trách hắn tìm mãi mà không ra chỗ giấu lương thực của người Di.


“Là chúng ta chiếm ưu thế!” Gia tướng nói với La Tắc.
Đứng trên sườn núi không thể nhìn rõ tình huống trong sơn trại, nhưng tình hình bên ngoài thì La Tắc nhìn thấy rõ ràng, Chu quân đang vây đánh người Di.
“Đi giúp bọn họ một phen!” La Tắc đến tận lúc này mới lệnh cho bộ hạ.


Các Chu binh đổ bộ vào sơn cốc, trận chiến này rất nhanh đã đi đến hồi kết.
Chờ khi La Tắc ra ngoài trại, Vệ Lam cũng ra đón, gọi La Tắc một tiếng:“Nhị công tử.”
La Tắc vỗ vỗ vai Vệ Lam, nói:“Lam, làm tốt lắm!”


Vệ Lam cùng La Tắc đi vào trong trại:“Chúng ta vẫn đến chậm một bước, đại đa số lương thực đã bị chuyển đi.”
La Tắc nói:“Đây hẳn là trò quỷ của Vũ Duyên Kỷ đoản mệnh kia.”
Vệ Lam nói:“Thuộc hạ còn giữ lại ba người sống, sẽ hỏi chúng xem đã chuyển lương thực đến chỗ nào.”


La Tắc nhìn các thi thể trong trại, hỏi Vệ Lam:“Những người khác trong trại đâu?”
“Trừ những người vừa nói, thuộc hạ không giữ lại một ai.” Vệ Lam nói.
La Tắc xoa xoa hai tay, hỏi:“Vậy những người đó đang ở nơi nào?”


Vệ Lam đưa La Tắc tới chỗ ba người kia, vừa đi vừa hỏi La Tắc:“Nhị công tử, trận này còn phải đánh bao lâu nữa?”
La Tắc nói:“Chưa bắt được thủ lĩnh người Di, thì trận này chưa kết thúc. Lam, lần này ngươi lập công lớn, sau khi trở về ta sẽ ban thưởng cho ngươi.”


“Nhị công tử.” Trên mặt Vệ Lam chẳng hề có chút vui vẻ, hắn nói với La Tắc:“Vệ Lam không cần lập công lĩnh thưởng, chỉ muốn trận này mau mau kết thúc thôi. Công tử đã nói, chỉ khi nào nơi đây thái bình, thì y mới có thể trở về.”


Vệ Lam nhắc tới La Duy, nụ cười trên mặt La Tắc cũng đột nhiên biến mất, thất thần nói:“Là kẻ làm ca ca này vô dụng, không bảo vệ được nó, không biết Tiểu Duy ở Bắc Yến thế nào?”
Vệ Lam ngẩng đầu, bất chợt thấy một đám mây đen đang trôi lững lờ về phía họ.