Tư Mã Thanh Sa nhìn hạ thân La Duy, như là không quen biết La Duy, hoặc như là muốn khắc sâu dáng vẻ La Duy vào tâm trí.“Ngươi muốn trẫm giết Long Huyền?” Hắn cũng bình tĩnh hỏi La Duy.
La Duy chỉ cười trêu tức.
Tư Mã Thanh Sa chỉ một chưởng đã khiến nửa khuôn mặt La Duy sưng đỏ,“Long Huyền chết, Long Ngọc đăng vị, ngươi có thể về nước, La Duy, ngươi đến bây giờ vẫn còn muốn tính kế ư?!”
“Bệ hạ.” La Duy cười khúc khích:“Nếu Long Huyền trở thành hoàng đế, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
“La Vân Khởi!” Tư Mã Thanh Sa giơ tay định đánh, nhưng nhìn nửa khuôn mặt La Duy sưng húp, cuối cùng không hạ thủ nữa.
La Duy lúc này mới ra khỏi tẩm cung Tư Mã Thanh Sa. Bước chân tập tễnh, tóc tai tán loạn, hai má sưng đỏ, quần áo trên người chỉ còn một lớp mỏng thuần trắng. Y bước đi giữa hoàng cung Bắc Yến, thỉnh thoảng lại có cung nhân thái giám liếc nhìn, nhỏ giọng bàn luận, La Duy không thèm để ý, chỉ cảm thấy đường về điện Ngưng Lộ dường như dài vô tận, dù y có đi bao lâu cũng không thể tới điểm cuối cùng.
Tiền công công phụ trách áp giải La Duy về điện Ngưng Lộ, đi theo phía sau La Duy, thấy La Duy cơ hồ đang lê chân trên đường, thật muốn chạy lên đỡ La Duy một phen, nhưng Tiền công công không dám. Tư Mã Thanh Sa mới nổi giận đùng đùng ra khỏi tẩm điện, không cần hỏi cũng biết lại là do La Duy chọc giận thánh nhan, cho nên chẳng ai dám tỏ ra thiện ý với y cả. Nhìn La Duy không bước tiếp, Tiền công công cũng không sai thủ hạ lên thúc giục, mà đứng ở đó chờ.
“Người xấu! Hừ!”
Phía sau truyền đến tiếng mắng của trẻ con, vô cùng rõ ràng mà lọt vào tai từng người.
Tiền công công vội xoay người nhìn lại, thấy con trai thứ ba của Tư Mã Thanh Sa ôm một quả bóng nhỏ, đứng cách bọn họ không xa.
“Người xấu!” Tiểu hài nhi thấy đoàn người nhìn về phía nó, duy chỉ có người bị mình mắng không quay lại, liền mắng thêm một tiếng.
“Tam điện hạ.” Tiền công công vội chạy tới bên cạnh tam hoàng tử, cúi người:“Sao ngài lại ở một mình trong đây?”
Ngay khi Tiền công công đang hỏi han, hai ma ma và vài cung nhân chạy tới.
“Hầu hạ chủ tử kiểu gì thế?” Tiền công công lập tức mắng mấy cung nhân hầu hạ tam hoàng tử:“Sao lại để điện hạ một mình chạy đến đây?! Xảy ra chuyện gì các ngươi có đền nổi không?!”
Các cung nhân cúi đầu nghe mắng. Tam hoàng tử trời sinh hiếu động, các nàng chỉ không chú ý một chút, là tiểu chủ tử đã chạy mắt tăm, bắt các nàng phải náo loạn chạy đi tìm, nhưng đây là hoàng tử, có làm gì không đúng, thì cũng là tại các hạ nhân không đúng.
“Y là người xấu!” Tam hoàng tử kéo áo Tiền công công, chỉ vào La Duy kêu lên.
“Tam điện hạ, ngài mau về điện đi, đừng để nương nương lo lắng.” Tiền công công không thể cùng một tiểu hài nhi mắng La Duy, chỉ có thể dỗ dành hoàng tử:“Ngài không trở về, nương nương sẽ sốt ruột.”
La Duy đứng lại hồi lâu, cảm giác lại có sức bước tiếp, nên tiếp tục tiến về phía trước.
Tam hoàng tử thấy La Duy muốn đi, liền chạy lên phía trước vài bước, cầm quả bóng nhỏ trong tay ném về phía La Duy.
Một đứa trẻ ba tuổi thì làm gì có bao nhiêu sức lực? Cho nên La Duy dù bị ném trúng cũng không dừng bước, càng không thèm quay đầu nhìn tam hoàng tử một cái.
Tam hoàng tử thấy quả bóng của mình nện vào người La Duy, nhưng “người xấu” này vẫn không để ý đến nó, tiểu hài nhi không hài lòng, lập tức khóc lớn lên, luôn mồm nói La Duy là người xấu.
Tiền công công luống cuống, phải dỗ tam hoàng tử trước, hay là áp giải La Duy về điện Ngưng Lộ trước đây?“Đi theo đi!” Vạt áo gã vẫn bị tam hoàng tử chộp trong tay, Tiền công công không dám gạt tay tam hoàng tử, nghĩ nghĩ, rồi nói với thủ hạ:“Đi theo vương gia trước đi, lát sau ta sẽ đến.”
Tam hoàng tử miệng hô người xấu, định đuổi theo La Duy.
“Điện hạ, tiểu tổ tông của nô tài…” Tiền công công vội vàng ngăn cản tam hoàng tử, dỗ dành:“Ngài đừng khóc, nếu ngài khóc nô tài sẽ bị nương nương đánh đòn, ngài tha cho nô tài lần này đi!”
“Ta sẽ bảo mẫu hậu đánh y!” Tam hoàng tử chỉ vào La Duy nói.
“Vậy ngài cũng phải gặp nương nương mới nói được chứ…” Tiền công công đem tam hoàng tử lui ra sau vài bước, nghĩ xem phải làm thế nào mới đưa tiểu tổ tông này về điện được.
La Duy đi không được bao xa, khi vừa tới bậc thang, một tiểu thái giám chạy ra từ chỗ hành lang gấp khúc, đụng vào người La Duy, hạp thực
(cặp lồng cơm)
trên tay cũng đổ, tất cả hắt lên cánh tay phải La Duy.
“Đồ nô tài mắt mù!” Chờ đến khi Tiền công công phản ứng lại, giao tam hoàng tử cho ma ma, chạy đến bậc thang, thì La Duy đã ngã xuống dưới, một thân dính đầy đồ ăn, ống tay áo bên phải ướt sũng.
Cánh tay phải La Duy đau đớn, y dùng tay kia sờ, lại thấy đau đớn càng sâu, vội vén tay áo lên, mới biết mình bị bỏng.
Tiền công công chạy xuống bậc thang, thấy La Duy cố gắng mãi mà không thể đứng dậy, liền đưa tay ra đỡ.
Cánh tay phải của La Duy bị Tiền công công đụng tới, y hít vào thật mạnh.
“Vương gia bị thương?” Tiền công công vội buông tay.
La Duy chỉ nhìn tiểu thái giám quỳ dưới bậc thang, vẫn muốn tự đứng dậy.
“Vương gia, ngài cẩn thận một chút.” Tiền công công đi đến bên trái La Duy, đỡ cánh tay trái y, thế này mới kéo La Duy đứng lên được.“Vương gia, ngài còn bị thương chỗ não không?” Tiền công công một bên hỏi La Duy, một bên lệnh cho thủ hạ:“Nhanh đi gọi thái y.”
Thái giám bị Tiền công công sai bảo vội vàng chạy tới thái y viện.
Tiền công công lúc này mới nhìn tiểu thái giám gây họa kia, tiểu thái giám này gã biết, là người thân tín của hoàng hậu. Tiền công công thấy thật đau đầu, cú va chạm này là cố ý, hoàng hậu nương nương luôn làm việc cẩn thận, sao hôm nay lại làm ra chuyện này? La Duy là chất tử, dù có thể đắc tội, cũng không đến lượt hậu cung dạy dỗ.
La Duy cũng liếc nhìn tiểu thái giám, sau đó xoay người bỏ đi. Vừa rồi là y tránh kịp, nếu không thì nước sôi trong hạp thực sẽ dội thẳng lên mặt y, những người này… La Duy nhìn bốn phía, những người đi ngang qua đều dừng lại, chỉ trỏ, những người này người người âm thầm muốn thấy y chật vật, không muốn y được sống bình yên.
“Nhìn cái gì?” Tiền công công cao giọng.
Ảnh hưởng của đại tổng quản khá lớn, bị gã hỏi, lũ cung nhân thái giám chê cười La Duy đều vội vàng tản đi.
La Duy từng bước kéo lê đôi chân không còn tri giác, cánh tay phải đau như bị hỏa thiêu, mang theo một thân sũng nước, cứ như vậy trong ánh mắt châm chọc của mọi người, trở về điện Ngưng Lộ.
“Lại làm sao vậy?” Sở thái y bước đi nhẹ nhàng, tới điện Ngưng Lộ sớm hơn La Duy, vừa thấy La Duy như vậy, liền vội vàng hỏi thăm, chẳng lẽ bệ hạ hắt cả bàn ăn vào người La Duy?
“Ngài trước hết đừng hỏi.” Tiền công công theo sau nói:“Ngài mau xem cho vương gia đi!”
La Duy phải cởi áo, không ngờ quần áo đã dính lên cánh tay phải, y vừa cởi đến đó, liền đau đớn xé da, người cứng đờ tại chỗ, không dám cử động. Sở thái y thấy không ổn, vội cầm kéo lên hỗ trợ. Tiền công công cũng đi lên giữ La Duy, không để La Duy vì đau mà lộn xộn. Chờ khi Sở thái y vất vả lột được ống tay áo La Duy, Sở thái y và Tiền công công đều căng thẳng. Dọc cánh tay La Duy tràn đầy mụn nước, chẳng biết bát nước kia nóng đến mức nào, mà da thịt đỏ lên, cứ như bị nấu chín.
La Duy tức ngực, há miệng thở hổn hển vài cái, rồi mới nói với Sở thái y: “Phiền Sở đại nhân giúp ta bôi thuốc.”