La Duy đang ngủ cũng thập phần không an ổn, hình như nói gì đó, nhưng Tư Mã Thanh Sa cố lắng nghe, cũng nghe không ra y đang nói những gì.
“Bệ hạ.” Tiền công công đứng ở bên ngoài bình phong.
“Vào đi.” Tư Mã Thanh Sa nói.
Tiền công công bước qua bình phong, thứ đầu tiên đập vào mắt gã, là thi thể Tô mỹ nhân.
“Đem ra ngoài chôn.” Tư Mã Thanh Sa nói.
“Nô tài tuân chỉ.” Tiền công công lĩnh chỉ, giương mắt nhìn Tư Mã Thanh Sa ngồi trên tháp, chỉ thấy hắn đang chăm chú nhìn La Duy ngủ, bàn tay khi có khi không chỉnh lại mái tóc rối tung của La Duy.
“Còn có việc gì nữa?” Tư Mã Thanh Sa thấy Tiền công công đứng ì ra đấy không đi, liền quay lại hỏi.
Tiền công công nói:“Bệ hạ, không còn sớm nữa, nên rửa mặt chải đầu thôi.”
“Ừ.” Tư Mã Thanh Sa lại quay đầu nhìn La Duy.
Tiền công công chẳng còn cách nào, ôm lấy thi thể Tô mỹ nhân, lui ra ngoài.
“Tổng quản.” Ngoài tẩm điện, vài thái giám thấy Tiền công công ôm Tô mỹ nhân đi ra, đều vội vàng cúi mình, không dám nhìn.
Tiền công công ném thi thể Tô mỹ nhân xuống đất:“Mang ra ngoài, chôn đi.”
Mấy tiểu thái giám ở phía xa vội vàng tiến đến.
“Biết phải làm thế nào không?” Tiền công công giáo huấn:“Mang một cái chiếu đến, người phải xuống mồ bình an, nhớ chưa?”
Một tiểu thái giám vội chạy đi tìm chiếu.
Tiền công công lại nhìn Tô mỹ nhân trên mặt đất, người này cũng từng được sủng, trong khoảng thời gian này, nữ tử kia là nổi bật nhất nhì trong cung, không ngờ lại đột tử. Tư Mã Thanh Sa chưa nói phải hậu táng, Tiền công công ngay cả một cắc bạc cũng không dám chôn xuống cùng nàng.“Nên biết thế nào là đủ.” Tiền công công nói với thi thể Tô mỹ nhân:“Chọc giận quân vương, mà không liên lụy đến người nhà, đã là vạn hạnh rồi.”
Tẩm cung nội điện, Tư Mã Thanh Sa tự mình giúp La Duy lau rửa. Ôm La Duy xuống hồ tắm, Tư Mã Thanh Sa mới nhìn rõ vết sẹo sau lưng La Duy, lồi hẳn lên, sờ vào thấy thô ráp, tựa như da khô đóng vẩy. Tư Mã Thanh Sa lập tức nhíu mi:“Đi truyền Thái y đến.”
Tiền công công tưởng La Duy đêm qua lại bị thương, vội sai người gọi Sở thái y đến.
Sở thái y nghe đêm qua La Duy lại bị Tư Mã Thanh Sa gọi đến tẩm cung, lúc này Tư Mã Thanh Sa lại vội vàng gọi lão đến, nên chưa nhìn thấy La Duy, lão đã xác định lần này y nhất định lại bị thương rồi, trong lòng không khỏi bất mãn với Tư Mã Thanh Sa. La Duy cũng là hoàng tử, là quý công tử thanh danh vang vọng chư quốc, nếu người này đáng chết thì hãy giết y, cứ lăng nhục y như vậy sao có thể xưng quân tử! Nhưng Sở thái y dù trong lòng nghĩ vậy, cũng không dám nói nửa lời.
Tư Mã Thanh Sa gọi La Duy hai tiếng, La Duy cũng chỉ nửa tỉnh nửa mê nhìn hắn, sau đó lại thϊế͙p͙ đi.
“Bệ hạ.” Sở thái y quỳ gối bên cạnh hồ.
“Vết sẹo trên lưng y vì sao không xóa đi?” Tư Mã Thanh Sa không thèm nhìn Sở thái y, mở miệng hỏi.
Sở thái y đánh bạo ngẩng đầu, liền thấy Tư Mã Thanh Sa đang giúp La Duy gội đầu, vô cùng chuyên tâm, khi dội nước lên tóc La Duy, còn dùng tay che mặt y, sợ La Duy bị nước vào mắt. Sở thái y sửng sốt, nếu chỉ nhìn thế này, thì không thể nghĩ rằng Tư Mã Thanh Sa hận La Duy.
“Trẫm đang hỏi ngươi đấy!” Tư Mã Thanh Sa thấy Sở thái y không đáp lại, liền nói.
Sở thái y vội đáp:“Hồi bẩm bệ hạ, vết sẹo sau lưng Cẩm vương gia diện tích quá lớn, nếu muốn xóa sạch toàn bộ, sợ là rất khó.”
“Không phải có cái gì mà sinh cơ dược sao?” Tư Mã Thanh Sa nói:“Cho y dùng đi.”
Sở thái y nói:“Vết sẹo quá lớn, chỉ sợ là dùng sinh cơ dược cũng không thể lành.”
Tư Mã Thanh Sa lúc này mới nhìn về phía Sở thái y, nói:“Ngươi không thử sao biết không được? Tất cả thuốc trong cung tùy ngươi dùng, tóm lại trẫm không muốn thấy trên người y có vết sẹo như thế này.”
“Thần tuân chỉ.” Sở thái y đành lĩnh chỉ. La Duy làn da trắng nõn, cho dù trên da có một vết tích dữ tợn. Vết sẹo lớn kia, là do làn da bị ma sát nát bét để lại, dùng sinh cơ dược bí truyền của hoàng thất Bắc Yến, thì mới có thể chưa đến một tháng đã lành. Giờ lại xóa vết sẹo, Sở thái y tự nhận không có bản lĩnh này.
Tư Mã Thanh Sa nắm tóc La Duy trong tay, lại giải thích với Sở thái y:“Nếu y còn có cơ hội trở lại Đại Chu, vết sẹo này bị nhìn thấy, người trong thiên hạ sẽ nói trẫm không hiểu đạo đãi khách.”
Sở thái y cảm giác Tư Mã Thanh Sa không thật lòng, hiện tại lão càng phát hiện vạn tuế gia nhà mình đối với La Duy không đơn giản chỉ là hận.
Tư Mã Thanh Sa tắm rửa cho La Duy xong, rồi mới vội vàng tự tắm rửa, để cung nhân hầu hạ thay quần áo, rồi vào triều nghe báo cáo.
La Duy ban đêm bị trói tới tẩm cung Tư Mã Thanh Sa, ban ngày lại được hai tiểu thái giám đưa về điện Ngưng Lộ.
Sở thái y đến điện Ngưng Lộ, bảo mọi người lui hết, chỉ để lại lão Vương thái giám ở bên hầu hạ. Lão cởi hạ y
(đồ lót)
của La Duy, xem xét vết thương. Thấy rồi mới thả lỏng tâm tình, lần này chỉ sưng đỏ, chứ không chảy máu, hẳn là Tư Mã Thanh Sa đêm qua đã thủ hạ lưu tình. Sở thái y lại thay La Duy kéo hạ y lên, đắp lại chăn, bắt mạch cho La Duy, lập tức lo lắng, lão bắt ra mạch xuân dương. Mạch này nếu ở cơ thể người bình thường, chỉ cần nghỉ một chút sẽ không có việc gì, nhưng đối với La Duy thì thật khó nói, nếu ngày nào cũng như vậy, tim phổi La Duy sẽ càng ngày càng kém.
“Y thế nào?” Lão Vương thái giám hỏi.
“Để y ngủ đi, khi nào y tỉnh lại rồi mới dùng thuốc.” Sở thái y nói:“Không được để y phát sốt, ngươi phải cẩn thận hầu hạ đấy.”
Lão Vương thái giám nói:“Nô tài luôn luôn canh giữ ở chỗ này.”
Sở thái y lúc này mới đi kê đơn thuốc.
Lão Vương thái giám nhìn La Duy ngủ chưa tỉnh, âu sầu thở dài, cứ thế này, chưa nói đến La Duy, mà gã cũng sắp không chịu nổi nữa.
“Có chuyện cứ gọi ta.” Sở thái y lại nhìn cung thất này, muốn bảo lão Vương thái giám nếu không có việc gì thì quét tước một chút, nhưng cuối cùng lại nghĩ, gã đã không kiên nhẫn hầu hạ La Duy, lại bắt gã làm mấy việc này, không biết gã sẽ phun ra câu nói gở nào nữa.
Sở thái y đi một lát, Tiền công công lại đến, đứng ở bên giường nhìn La Duy.
Lão Vương thái giám vẫn sợ Tiền công công, đứng ở một bên tất cung tất kính.
“Sáng nay Tô mỹ nhân bị bệ hạ xử tử.” Tiền công công nói với lão Vương công công.
Một cung tần được sủng ái chết ở tẩm điện đế vương, việc này đã sớm truyền khắp toàn cung đình Bắc Yến, ngay cả lão Vương thái giám hầu hạ tội nhân ở lãnh cung cũng biết.“Nô tài cũng nghe nói, việc này là thật sao?” Lão Vương thái giám hỏi Tiền công công.
“Ngươi cũng đừng quản thật giả.” Tiền công công nói:“Sáng nay ở tẩm cung bệ hạ có ba người, trừ Tô mỹ nhân, thì chính là Cẩm vương gia và bệ hạ.”
Lão Vương thái giám nói:“Tổng quản còn có gì phân phó?”
Đối với lão Vương thái giám vụng về, Tiền công công cũng không mắng nữa:“Tô mỹ nhân chết, Cẩm vương gia lại bình an trở về, ngươi hiểu ý ta không?”
Lão Vương thái giám hỏi:“Tô mỹ nhân chết vì Cẩm vương gia?”
“Hỗn trướng!” Tiền công công mắng,“Ngươi không muốn sống nữa hả?!”
Lão Vương thái giám vội vàng quỳ xuống, nói:“Nô tài ngu dốt, xin tổng quản nương tay.”
“Tô mỹ nhân nhất định đã biết cái gì không nên biết.” Tiền công công trực tiếp nói với lão thái giám này: “Cho nên cái miệng của ngươi hãy ngậm chặt một chút, chuyện trong điện Ngưng Lộ chỉ truyền một chút ra ngoài thôi, thì cái đầu của ngươi cũng đừng hòng giữ lại!”
Lão Vương thái giám vội vã dập đầu nói vâng.
“Ngu xuẩn!” Tiền công công lại mắng một câu, phái một kẻ ngu dốt như vậy đến hầu hạ La Duy, hiện tại xem ra chẳng biết là đúng hay sai nữa.