Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 233: Sấm sét

“Duy nhi!” La Tri Thu gọi La Duy một tiếng,“Nhị điện hạ tới để bàn chuyện thiên tai với ngươi.”
La Duy lúc này mới hành lễ với Long Huyền:“Phương Nam đã yêu cầu triều đình giúp đỡ?”


La Tri Thu mời Long Huyền ngồi xuống, nói với La Duy:“Mấy ngày nay người của Hộ bộ đã tới xem xét, ngươi có biết lũ lụt phương Nam nghiêm trọng đến mức nào không?”


“Lam.” La Duy không phải người lấy dân làm gốc như La Tri Thu, nói với Vệ Lam phía sau:“Bảo Tiểu Tiểu chuẩn bị chút trà bánh mang lên đây đi.” Y không muốn Vệ Lam và Long Huyền ở cùng một chỗ.
Vệ Lam đi ra ngoài, hắn cũng biết ý La Duy, ra ngoài rồi không bước vào nữa.


Long Huyền nhìn thư phòng La Duy, những quyển sách xếp trên giá rất chỉnh tề, nhưng số lượng không nhiều, trên bàn để giấy và bút mực, một ít công văn, với thân phận hiện nay của La Duy mà nói, thư phòng này thật đơn sơ.


“Kỳ thật điện hạ nên tới chỗ phụ thân mới phải.” La Duy không muốn để Long Huyền ngồi ở chỗ mình, nói với La Tri Thu:“Đến thư phòng của hài nhi, không phải sẽ khiến điện hạ phải hạ mình sao?”


“Đó là ngươi vẽ?” Long Huyền dường như không nhận ra sự ghét bỏ trong lời La Duy, chỉ vào bức họa treo trên tường bên trái hỏi y.
“Phải.” La Duy nói. Tranh này vẽ hồ sen trong viện của y, nhất thời tiện tay vẽ ra, nhưng Vệ Lam lại coi như bảo bối, treo lên tường.


“Không ngờ ngươi cũng có thể vẽ.” Long Huyền nói, hắn thực sự không nghĩ La Duy biết vẽ.
“Không phải bàn chuyện thiên tai sao?” La Duy không muốn cùng Long Huyền nói việc này:“Điện hạ chuẩn bị bao nhiêu ngân lượng rồi?”


“Đây là sổ ghi chi tiết những thứ ta đã tính toán.” Long Huyền đặt hai quyển sổ lên bàn, nói với La Tri Thu và La Duy:“Các ngươi xem qua trước đi, xem có chỗ nào không ổn.”


Nhìn đến sổ sách, La Duy liền cảm thấy phiền toái, nhưng đang ở trong thư phòng của mình, y không có cách nào bỏ ra bên ngoài, chỉ có thể nâng tinh thần, xem từng trang từng trang một.


“Các ngươi xem trước đi.” La Tri Thu thấy La Duy nghiêm túc đọc sổ sách, nói chuyện với Long Huyền cũng không sặc mùi thuốc nổ nữa, mới đứng lên nói:“Bệ hạ gọi ta tiến cung một chuyến.”
“Phụ thân đi rồi, một mình con làm sao xem hết được chỗ này.” La Duy nói.


“Ta hiểu ý ngươi.” La Tri Thu nói:“Hôm nay hãy cùng điện hạ làm một cái tấu chương, đây là việc cứu mạng, không bỏ được.”
“Không thể gọi thêm nhiều người đến hỗ trợ ạ?” La Duy vẫn chưa từ bỏ ý định, một mình ngồi với Long Huyền, như thế nào y cũng không nguyện ý.


“Vân Khởi.” Long Huyền nói:“Ta nghĩ phụ hoàng ta không hy vọng để quá nhiều người biết, rằng ngân khố triều đình còn bao nhiêu ngân lượng.”
“Đây là sổ sách tính tiền hỗ trợ thiên tai.” La Duy nói:“Chứ không phải ngân khố Hộ bộ.”


“Nếu chúng ta tính số tiền hỗ trợ thiên tai vượt quá ngân khố thì sao?” Long Huyền nói.
“Điều này sao có thể sao?” La Duy không tin.
“Chúng ta không có bao nhiêu tiền…” Long Huyền nói thật với La Duy:“Khi ở Hộ bộ ngươi không chú ý sao?”
“Chú ý cái gì?” La Duy hỏi.


“Lũ lụt phương Nam kéo dài từ năm trước đến tận bây giờ.” Long Huyền nói:“Tây Bắc một năm đại hạn, năm trước chúng ta xuất binh Bắc Yến, rồi sửa đường sông, đại dịch Sở Châu vừa mới hoãn, Vân Châu lại báo phát dịch bệnh, tai họa lớn nhỏ trên toàn quốc hẳn là ngươi đều biết, một năm này chúng ta đã chi quá nhiều bạc rồi.”


La Tri Thu thấy La Duy bị Long Huyền nói át, liền chắp tay hành lễ với Long Huyền, lui ra ngoài.


La Duy nhìn phụ thân ra khỏi thư phòng, cũng không nói cái gì nữa, chuyên tâm xem sổ sách. Một năm nay trong triều không tranh đấu dữ dội, nguyên nhân chính là do tính cảnh Đại Chu, từ nam đến bắc, từ tây đến đông gặp không ít thiên tai, nếu ai muốn làm ầm ĩ trước mặt Hưng Võ đế, thì thật sự là không có mắt.


Ngay lúc La Duy và Long Huyền đang cùng xem sổ sách trong thư phòng, thì La Tri Thu đã trên đường vào cung, khi mà thượng đô phố lớn ngõ nhỏ vẫn vui vẻ, con đê dài vạn dặm ở phương Nam bị hồng thủy đánh từ hai phía, vỡ đê. Một chỗ vỡ, khắp nơi sẽ vỡ, mọi người mắt thấy con đê lớn vỡ vụn trước mắt, không kịp hoảng sợ, thì đã bị hồng thủy nhấn chìm.


Tám tỉnh, sáu mươi chín châu ở phương Nam nháy mắt biến thành biển lớn, hồng thủy tựa như quái thú, cắn nuốt hết thảy, bao gồm vô số sinh mệnh.


Mọi người ở thượng đô vẫn chưa hề hay biết chuyện này. Khi La Tri Thu bước vào Trường Minh điện của Hưng Võ đế, Hưng Võ đế đang tức giận vì một chuyện khác,“Ngươi hãy xem cấp báo từ Hương Châu phía Đông Nam đi!” Hưng Võ đế thấy La Tri Thu tiến vào, liền nói.


La Tri Thu vội nhận cấp báo từ tay Triệu Phúc, chỉ mới liếc nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ chữ viết trên đó, đã cơ hồ đứng không nổi, tin cấp báo này là dùng máu người viết thành.
“Vi Trịnh ở Hương Châu…” Hưng Võ đế khàn khàn nói:“Đây là huyết thư hắn viết cho trẫm trước khi chết.”


Vi Trịnh là trượng phu của Ninh Quốc công chúa, muội muội cùng mẹ với Hưng Võ đế, cũng là trưởng quan hành chính tối cao của Hương Châu. La Tri Thu nghe Hưng Võ đế nói Vi phò mã đã mất, càng kinh hãi, vội đọc bức huyết thư này nhanh như gió.“Người Di làm phản?” Xem xong huyết thư, La Tri Thu cũng chột dạ, ông nhìn phía Hưng Võ đế, cơ hồ hoài nghi bản thân vẫn còn đang trong mộng. người Di ở Hương Châu phía Đông Nam là tộc người đông nhất, luôn luôn an phận, có một bộ phận lớn sống quanh ngọn núi phía Đông Nam, sao đột nhiên lại khởi binh tạo phản? Vi Trịnh đã chết, vậy chẳng phải Hương Châu kia đã xong rồi hay sao?


“Trẫm tự nhận mình đối đãi với tộc người này không tệ.” Bức huyết thư của Vi Trịnh viết rất vội vàng, rất ngắn, không nói rõ vì sao người Di làm phản, Hưng Võ đế cũng không biết tình hình cụ thể.


La Tri Thu cũng chỉ bối rối một lát, sau khi tỉnh táo lại, ông liền nói với Hưng Võ đế:“Người Di ở các châu phía Đông Nam đều có phân bố, bọn họ tạo phản ở Hương Châu, phía Đông Nam không thể thái bình. Bệ hạ, nguyên nhân người Di tạo phản, quan viên Đông Nam ắt sẽ báo lại. Việc này cấp bách, nên điều binh về Đông Nam, Đại Chu năm nay nhiều tai ương, trăm ngàn lần không thể để chúng tạo phản!”


“Ngươi cũng nói người Di phân bố khắp Đông Nam, cho nên không thể dùng binh lính Đông Nam.” Hưng Võ đế nói:“Điều binh từ bên ngoài đi.”


“Nếu không điều binh từ Đông Nam, thần chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần.” La Tri Thu nói:“Vạn nhất Đông Nam náo loạn, triều đình dù có phái bao nhiêu binh lính đến, cũng làm sao dẹp loạn được đây?”


Quân thần hai người gặp tình huống tiến thoái lưỡng nan, điều binh ngay tại đó, hay điều binh từ tỉnh ngoài, cái gì cũng đều có hại, sai một ly đi một dặm.


“Hay là gọi Triệu tướng quân đến bàn xem.” La Tri Thu đề nghị, quân sự không phải sở trường của ông, chuyện điều binh bình định, La Tri Thu ngầm cân nhắc lợi hại nhiều lần, cũng mãi không quyết định được.


“Điều binh từ ngoài đi.” Hưng Võ đế lại độc đoán, ngài nói với La Tri Thu:“Không thể để người Di ở Đông Nam gắn kết với nhau, khắp nơi phong hỏa, vẫn tốt hơn là mất hết Đông Nam Đại Chu.”
Bầu trời thượng đô ầm vang tiếng sấm.
Cửa sổ thư phòng La Duy đều bị tiếng sấm làm rung bần bật.


Long Huyền ngẩng đầu nhìn La Duy, chỉ thấy La Duy vẫn vùi đầu vào quyển sách, không hề bị tiếng sấm bên ngoài làm phân tâm.“Trước đây ngươi rất sợ tiếng sấm…” Long Huyền hỏi La Duy:“Hiện tại không sợ sao?”


La Duy không nhìn Long Huyền, nói:“Con người đều sẽ thay đổi, trước đây sợ, hiện tại có thể không sợ nữa.”
“Tựa như trước kia thích, hiện tại không còn thích nữa?”


Cây bút trên tay La Duy ngừng lại, rốt cục y cũng ngẩng đầu nhìn Long Huyền, ngây ngốc nói:“Điện hạ nói không sai, đã không quan tâm, thì sẽ không quan trọng là sợ hãi hay là thích.”