Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 229: Vỡ tan

Long Huyền trúng một cái tát của thái hậu, đứng im không nhúc nhích.
“Khuôn mặt rất đẹp, đúng không?” Thái hậu đứng trước mặt Long Huyền, ép hỏi hắn:“Ngươi đau lòng cho tiện chủng kia?!”
Long Huyền nói:“Trên người y chảy dòng máu Long thị, sao có thể là tiện chủng?”


“Ngươi, cái đồ hỗn trướng!” Thái hậu dùng tới khí lực toàn thân, lại cho Long Huyền một cái tát,“Mẫu tộc trên trăm mạng của ngươi, sẽ nằm trong tay tiện chủng đó! Mẫu phi ngươi, ai gia, cũng bởi vì tiện chủng kia mà đã lâu không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nó cũng chẳng phải là Long Ngọc! Tiện chủng này rất hung ác, ngươi không biết sao?! Nếu như nó làm chủ thiên hạ, chúng ta còn có thể sống thêm sao?! Ngươi đau lòng vì nó? Tiện chủng kia sẽ bởi vì ngươi đau lòng mà bỏ qua cho ngươi sao?!”


“Thì ra mẫu phi cũng có phần…” Long Huyền tựa hồ bị thái hậu đánh tỉnh, nhìn thái hậu cười nói:“Cho tới hôm nay tôn nhi mới biết được.”
Thái hậu nói:“Tiện chủng kia không cáo trạng với ngươi?”


“Y xem tôn nhi như kẻ thù.” Long Huyền nói:“Chuyện chịu nhục ở tiểu quan quán nơi Hoa phố, La Duy cũng nhất định sẽ ghi tạc trên đầu tôn nhi, y làm sao có thể cáo trạng với tôn nhi đây?”


“Ai gia không tin tiện chủng kia lại chịu đựng không nói!” Thái hậu không tin:“Nếu không phải nó, thì tại sao phụ hoàng ngươi lại giận ai gia cho tới hôm nay?”
Long Huyền nói:“Nếu có người đối xử với con mình như vậy, tôn nhi cũng sẽ không tha thứ.”


Thái hậu giật mình nhìn về phía Long Huyền, Long Huyền mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh như băng, thái hậu bắt đầu ý thức được, nói cho Long Huyền biết chuyện bà động đến La Duy là một sai lầm.“Ngươi đang trách ai gia?”


“Hoàng tổ mẫu nói không sai, La Duy là người lòng dạ ác độc.” Long Huyền nói:“Tôn nhi nghĩ hẳn là y còn chưa biết ai hại mình, bằng không chỉ với những thị vệ ngoài Đông Phật cung này, thì hoàng tổ mẫu không có khả năng còn an tọa trước Phật mà tụng kinh đâu.”
“Nó dám giết ai gia?”


“Hoàng tổ mẫu chắc không biết La Duy đã giết rất nhiều người.” Long Huyền ngữ khí bình thản, không hề có một tia phập phồng,“Đoạn thời gian kia, La Duy đã đuổi giết một người tên là Khô Lục khắp nơi, chắc hẳn Khô Lục này chính là vị sư phó mà hoàng tổ mẫu tìm cho y?”


Thái hậu đối mặt với một Long Huyền như vậy, có chút hoảng hốt:“Huyền nhi, ngươi định nói gì với ai gia?”


Long Huyền nói:“Tôn nhi muốn nói là, La Duy không cần cáo trạng với bất kỳ ai, tự y cũng có thể báo thù. Khô Lục kia bị bắt ở Đông Thương, dù trốn ra khỏi Đại Chu, gã cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Tiện chủng kia cái gì cũng không nói?” Thái hậu lúc này đã tin lời Long Huyền.


“Chuyện thế này sao có thể nói lung tung với mọi người?” Long Huyền nói:“Nhìn bộ dáng phụ hoàng khi đó, thì hẳn là La Duy chưa bị ai thực sự chạm vào, nếu không hôm nay hoàng tổ mẫu không thể ở đây nói chuyện với tôn nhi được đâu.”


“Sao ngươi lại dám ăn nói như vậy với hoàng tổ mẫu?” Thái hậu rốt cuộc không chịu được ngữ khí lạnh như băng của Long Huyền, bà muốn nắm lấy bàn tay hắn,“Tiện chủng kia mê hoặc cả ngươi rồi hay sao?”


“Hoàng tổ mẫu.” Long Huyền không dấu vết tránh qua, tránh né bàn tay thái hậu:“Trên đời này chưa ai có thể mê hoặc thần trí tôn nhi. Hoàng tổ mẫu, lúc này mặc dù không có người thứ ba, nhưng dù sao tôn nhi và La Duy cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ, người nói những lời này, không riêng gì hạ nhục La Duy, mà cũng là hạ nhục tôn nhi.”


“Huyền nhi?” Thái hậu đi lên phía trước một bước.
Long Huyền lui một bước,“Hoàng tổ mẫu còn có lời nào muốn nói cùng Tôn nhi không? Nếu như không có, tôn nhi xin cáo lui.”
“Huyền nhi.” Thái hậu nói:“Ai gia là người nhìn ngươi lớn lên mà, ngươi đang oán trách ai gia sao? Vì một La Duy?”


“Tôn nhi cáo lui.” Long Huyền xoay người rời đi.
“Huyền nhi!” Thái hậu hô lớn một tiếng.


Long Huyền dừng bước lại,“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi biết rõ mẫu tộc người bị phụ hoàng tàn sát hết, những năm này với người không cách nào tiêu tan, nhưng chắc người cũng hiểu lý do dòng họ Đoan Mộc đáng chết.”
“Ngươi!” Ngón tay thái hậu chỉ vào Long Huyền, khuôn mặt méo mó.


“Tôn nhi không phải vì La Duy. Giang sơn này là của Long thị, họ Đoan Mộc ngàn sai vạn sai, không nên vọng tưởng làm chủ nhân Long thị, thần tử chính là thần tử, kẻ quên mất thân phận mình thì nên giết!” Long Huyền nhìn thái hậu, không còn sự cung kính của ngày xưa, trong ánh mắt lạnh lùng còn mang theo khắc nghiệt,“Hoàng tổ mẫu được gả vào Long thị, dòng họ Đoan Mộc ấy, người sớm nên quên đi mới phải. Tôn nhi nói lời bất kính, hoàng tổ mẫu sau này cũng sẽ vào hoàng lăng Long thị, hưởng tế bái của hậu duệ Long thị, họ Đoan Mộc nào có quan hệ gì với người nữa đâu?”


Thái hậu đi tới cái ghế tựa bên cạnh, ngồi xuống, bà sợ nếu bản thân không ngồi xuống, thì sẽ ngã trước mặt Long Huyền mất.


“Kỳ thật năm đó khi hoàng tổ mẫu ngồi kiệu hoa, ra khỏi cửa chính Đoan Mộc phủ, hoàng tổ mẫu nên hiểu được đạo lý kia mới đúng.” Long Huyền không có ý dừng lại, nói tiếp:“Người luôn miệng mắng La Duy tiện chủng, nhưng không biết rằng, những lời này cũng là mắng Long thị hay sao? Con cháu Long thị, làm sao có thể là tiện chủng?”


“Ngươi đi đi!” Thái hậu nói:“Nhanh đi đi.”
“Người hận La Tri Cẩm là đạo lý gì?” Long Huyền nói:“Vua của một nước nhìn trúng một nữ nhân, họ Đoan Mộc cũng dám không tha, trong con mắt của bọn họ còn có đế quân không?! Tự làm bậy, không thể sống.”


“Cút đi!” Thái hậu không còn cách nào nhìn Long Huyền nữa, bà quay mặt đi, ngón tay chỉ phía cửa ra vào,“Ngươi cút cho ai gia!”
“Tôn nhi cáo lui.” Long Huyền quỳ xuống dập đầu lạy thái hậu ba cái.
Thái hậu không dám nhìn Long Huyền nữa.


Long Huyền đi tới cửa ra vào, lại quay đầu về phía thái hậu:“Hoàng tổ mẫu, nếu có một ngày tôn nhi chiếm được ngai vàng, nhất định sẽ để hoàng tổ mẫu ra khỏi Đông Phật cung, trước đó, người hãy cứ ở trước Phật tổ tu thân dưỡng tính thật tốt là được rồi.”


Không biết đã trôi qua bao lâu, thái hậu ngẩng đầu, nơi đây chỉ còn lại một mình bà mà thôi. Thái hậu nhìn về phía bàn thờ Phật Quan Âm, đột nhiên phát ra tiếng cười hung ác nham hiểm. Đây là tôn nhi mà bà nuôi lớn, một lòng bảo vệ đấy! Thái hậu cười đến nỗi gần như tắt thở, giang sơn của Long thị, nói đến nói đi đều là Long thị, bọn họ đều là con cháu bà, trên người cũng chảy dòng máu Đoan Mộc gia, vì sao đám con cháu này không nghĩ đến?“Bồ Tát từ bi…” Thái hậu nhìn Quan Âm lẩm bẩm:“Ngài nói cho ai gia xem, ai gia cả đời này đến tột cùng là vì cái gì? Không cam lòng, ai gia không cam lòng!”


“Trong Phật đường sao lại có động tĩnh nhỉ?” Cung nhân phải theo thái hậu “ngồi tù” ở Đông Phật cung, nghe được tiếng cười điên cuồng của thái hậu đều bị dọa, đứng ở bãi đất trống trước Phật đường, không ai dám bước vào, chỉ dám túm năm tụm ba ở ngoài bàn tán.


“Mỗi ngày đều bị nhốt ở đây…” Một cung nhân to gan nói với mọi người:“Đừng nói là thái hậu nương nương, đến ta cũng sắp điên rồi.”
“Thái hậu điên rồi?” Có cung nhân chỉ vào cửa sổ đóng chặt của Phật đường, nhỏ giọng hỏi.


“Ngày mai báo lên, để thái y đến xem.” Quản sự cung nhân ngáp dài,“Nghe cái âm thanh này, hẳn là chỉ có một mình thái hậu nương nương, không có ai khác đâu, chúng ta nghỉ tạm đi.”
Cung nhân lúc này mới tốp năm tốp ba tản đi.


Quản sự cung nhân đi đến trước Phật đường, chọc ngón tay vào giấy dán cửa, nhìn thoáng qua Phật đường, nhìn thấy một mình thái hậu ngồi trên ghế, nhìn Quan Âm vừa khóc vừa cười, nói năng lộn xộn. Quản sự cung nhân lắc đầu, thái hậu thì sao chứ? Nói là lão phụ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng chẳng phải không đánh thắng được hoàng đế, rồi một mình nổi điên trong này hay sao?