Đông thành Vân Quan là khu thương nhân tụ tập, nhiều độc môn độc viện đại trạch
(những căn nhà lớn của gia đình giàu có),
chỉ kém một chút khí phái của quan gia, nhưng nhìn qua cũng thấy đầy đủ phú quý.
La Duy đi vào trong một tòa đại trạch.
“Công tử,” chủ nhân đại trạch ra đón, đó chính là Hồng thúc của Diệp Tú. Hiện tại Tật Phong trại đã trở thành một tiêu cục, chỉ mới vài năm, đã kiếm được biết bao tiền tài. Hồng thúc trong mắt người ngoài cũng trở thành ông chủ lớn, bất quá, Hồng thúc nhìn La Duy đang đứng trước mặt mình, đây mới là chủ nhân thực sự của Tật Phong trại.
“Người đâu?” La Duy nhìn trạch viện, núi giả, hành lang, rất có hương vị phong nhã.
“Trong nhà lao,” Hồng thúc nói:“Công tử, mời theo ta.”
La Duy đi theo phía sau Hồng thúc, lúc này mới hỏi một câu:“Hồng thúc, thúc luôn khỏe chứ?”
“Tạ ơn công tử để tâm,” Hồng thúc nghiêng người cười nói với La Duy:“Tiểu lão nhân thân thể luôn luôn cường tráng.”
“Người nọ mang đến cái gì?” La Duy lại hỏi, giao tiếp với người khôn ngoan như Hồng thúc, y thấy nói một câu khách sáo là đủ rồi.
“Người nọ là người của Danh Kiếm sơn trang,” Hồng thúc nói:“Trên người có lệnh bài của Danh Kiếm sơn trang.”
“Còn có gì nữa không?”
“Chỉ nói nhị điện hạ sai hắn chuyển lời cho trang chủ của hắn, nói hết thảy đều tốt, trang chủ không cần lo lắng.”
Bước chân La Duy dừng lại,“Nhị điện hạ sai hắn truyền lời như vậy?”
Hồng thúc nói:“Ta cũng không tin tưởng, nhưng kẻ này nhìn qua không giống đang nói láo.”
Ngục thất xây dưới lòng đất, người muốn đi xuống phải đi mấy trăm bậc thềm đá.
“Chính là nơi này?” La Duy đứng ở cửa ngục, cửa đá đóng chặt, nhưng mùi thịt bị đốt cháy hòa lẫn mùi máu tươi vẫn theo khe cửa truyền ra.
“Người này kín miệng,” Hồng thúc tưởng rằng La Duy sợ máu, giải thích với La Duy:“Không dùng hình thì không thể cậy miệng hắn được.”
“Mở cửa,” La Duy nói.
Người đưa tin không lâu trước đó mới từ chỗ Long Huyền lĩnh mệnh về Danh Kiếm sơn trang báo tin, lúc này bị trói trên hình giá cao cao, sau một phen chịu khổ hình, người này toàn thân trên dưới không tìm thấy nổi một miếng da lành lặn, hấp hối.
“Người trong giang hồ không phải đều dùng lần lượt các loại khổ hình sao?” La Duy nhìn xem gười đưa tin này, hỏi Hồng thúc:“Sao người này đã bị đánh thành như vậy?”
“Trước phế đi một thân công phu của hắn, người này sẽ không chịu nổi,” Hồng thúc đáp.
Vệ Lam đứng phía sau nổi da gà, nơi đây nào phải là ngục thất, rõ ràng là hình thất đầy đủ dụng cụ tra tấn mà.
“Làm hắn tỉnh,” La Duy lui lại vài bước.
Một chậu nước lạnh hắt vào, người đưa tin kia giật mình, bị chậu nước lạnh này làm thanh tỉnh.
“Nhị điện hạ muốn ngươi chuyển lời gì đến Trữ trang chủ?” La Duy thấy người này tỉnh, liền hỏi.
Người đưa tin không ngẩng đầu nổi, đành phải ngước mắt lên.
“Ngươi không biết ta, nhìn cũng thế cả thôi,” La Duy nói:“Trả lời câu hỏi của ta đi.”
“Ngươi là La Tam công tử,” Người đưa tin liếc nhìn La Duy một cái, liền nhận ra y.
“Ngươi từng gặp ta?” La Duy hỏi.
“Người ở Vân Quan…có thể…” Người đưa tin nói chuyện khó khăn, nói vài chữ lại phải nghỉ một chút,“…có thể bắt ta… trừ… trừ Tam công tử, thì không còn ai khác.”
“Ngươi không phải kẻ ngốc nhỉ,” La Duy nói:“Nhị điện hạ nói gì với ngươi?”
“Chỉ nói, hết thảy đều tốt.”
“Chỉ có một câu này?”
“Những cái khác, chờ sau khi hắn về thượng đô… về thượng đô sẽ nói sau.”
La Duy thong thả đi vài bước trước mặt người đưa tin, sau đó dừng lại hỏi:“Khi ngươi đi, điện hạ không nhắc nhở ngươi phải cẩn thận một chút sao?”
“Có,” Tín sử đáp.
La Duy mạnh mẽ xoay người, bước nhanh ra khỏi ngục thất.
“Công tử,” Hồng thúc theo sát phía sau La Duy,“Có chỗ nào kỳ lạ sao?”
“Người này không thể giữ lại, hủy thi thể đi.“La Duy lệnh cho Hồng thúc.
“Cái gì?” Hồng thúc lập tức tiếp lời:“Chúng ta bỏ sót ai sao?”
“Làm nhanh lên, ta muốn ra ngoài bằng cửa sau,” La Duy nói:“Bảo hạ nhân giữ miệng, đừng nói ta từng đến nơi này.”
“Vâng,” Hồng thúc quay về ngục thất.
“Chúng ta đi,” La Duy nhìn Vệ Lam nói.
La Duy vội vàng theo cửa nách ra khỏi tòa đại trạch, y cùng Vệ Lam chưa kịp ra khỏi con phố, đã thấy tiếng người ầm ĩ truyền đến từ trạch viện của Hồng thúc. Hai người lập tức quay lại nhìn, chỉ thấy có người cầm đuốc giơ lên cao, ngọn lửa chạy theo một đường thẳng thật dài.
“Công tử?” Vệ Lam không biết đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi La Duy.
“Chúng ta đi trước,” La Duy quay ngựa lại, chạy về phía tây con phố.
Hồng thúc chạy tới cổng lớn, vừa lúc gặp đầu lĩnh tướng quân, là một viên thiên tướng của Vân Quan giáo úy phủ, thường ngày theo phó soái Thường Lăng,“Triệu tướng quân,” Hồng thúc đi đến trước mặt tướng quân này, khom người cười nói:“Hôm nay ngài cần gì vậy?”
“Không có gì,” Triệu tướng quân cũng không tình nguyện tới nơi này, ở Vân Quan ai chẳng biết chủ nhân của Hồng lão chính là phu nhân của đại soái chứ?“Người của Nhị điện hạ ở đây,” Triệu tướng quân chỉ vào vài thị vệ đứng cách đó không xa,“Một thị vệ chỗ nhị điện hạ biến mất, có người thấy người trong tiêu cục bắt hắn đi.”
“Không thể nào!” Hồng thúc lập tức kêu lên,“Là ai muốn gây khó dễ cho lão già này vậy?! Thảo dân là dân đen, sao dám đắc tội với long tôn hoàng tử được? Thảo dân sống nhiều năm như vậy, mà hôm nay lại tự dưng muốn chết sao?”
“Ngài đừng nóng vội,” Triệu tướng quân kéo Hồng thúc đến một bên nói:“Ta không tin ngài làm việc này, nhưng đám người kia không chịu. Ngài xem, chúng ta phải làm gì bây giờ, ngài đi tìm phu nhân đi, ta sẽ ở đây chờ, được chứ?”
“Giờ là giờ nào rồi?” Hồng thúc nói:“Giờ ta chạy đi tìm phu nhân, chẳng phải là không sống nổi nữa sao?”
“Các ngươi nói xong chưa?” Một thị vệ của Long Huyền đi tới, không kiên nhẫn nói:“Các ngươi định kéo dài thời gian sao?”
“Thị vệ đại gia,” Triệu tướng quân nhìn mấy thị vệ này đã thấy ngứa mắt, nếu không phải phó soái nhà hắn có lời, ra lệnh cho hắn, thì sao hắn lại bỏ lỡ giấc ngủ để tới đây gây sự với người ta cơ chứ?“Chúng ta cũng phải nói rõ sự tình với người bị hại chứ?”
“Ta thấy các ngươi muốn kéo dài thời gian thì có, để tiện hủy thi diệt tích hả?”
“Ngươi!”
“Không, không,” Hồng thúc đưa tay ngăn Triệu tướng quân lại, nói với thị vệ này:“Không có chuyện này mà, chúng thảo dân ở đây đều là dân thường, lời này của quan gia, chúng thảo dân sao dám nhận.”
“Ngươi là dân chúng sao?” Thị vệ này nói.
“Tiểu lão nhân không phải dân chúng thì có thể là cái gì?” Hồng thúc cười,“Quan gia không hiểu lầm lão nhân cái gì chứ?”
“Khi nào thì chúng ta có thể lục soát đây?” Thị vệ hỏi Triệu tướng quân, cùng Hồng thúc nói chuyện, sẽ tổn hại đến thân phận của hắn.
Triệu tướng quân khó xử nhìn về phía Hồng thúc.
“Gia gia
(ông nội),
” Một tiểu cô nương từ trong nhà chạy ra, thấy ngoài cửa nhiều người như vậy liền sợ tới mức sững sờ đứng tại chỗ, không dám cử động.
“Quan gia, mời” Hồng thúc một bên mời Triệu tướng quân vào, một bên kéo tiểu cô nương này đến gần, nói:“Nữu nhi đừng sợ, các quan gia chỉ vào phủ tìm người thôi.”
Bọn thị vệ của Long Huyền tiến vào tòa trạch viện.
“Đã xử lý xong hết!” Tiểu cô nương nhỏ giọng nói với Hồng thúc.
“Nơi này không còn việc của ngươi nữa, mau trở về phòng đi,” Hồng thúc nói lớn tiếng với tiểu cô nương, rồi đi đến bên cạnh Triệu tướng quân. Bắt thị vệ của hoàng tử, đùng là tội lớn mất đầu, Hồng thúc một bên nói với Triệu tướng quân, một bên thầm cảm thấy may mắn vì sự nhanh nhạy của La Duy.