Cách đó không xa, tiếng chửi bậy, cầu xin, tiếng kêu thảm thiết đều dần dần nhỏ lại, Long Huyền mới xuống khỏi gò đất, hắn không cưỡi ngựa, mà đi bộ đến khoảng đất trũng nồng đậm mùi máu tươi kia.
“Điện hạ.” Trữ Phi thấy Long Huyền đi tới, liền tiến lên nói: “Đã xử lý hết, chỉ là chỗ đó…” Trữ Phi chỉ sang bên trái bọn họ, nói với Long Huyền: “Vẫn không thẩm vấn được.”
Long Huyền nhìn sang bên trái, bên kia còn gần năm trăm người đang quỳ: “Thẩm vấn?” Hắn hỏi Trữ Phi: “Thẩm vấn cái gì? Những người này là ai?”
“Bọn họ đều là tôi tớ.” Trữ Phi nói: “Con cái Mạc thị đều được bọn họ giấu, mạt tướng đang tìm biện pháp khiến họ giao lũ trẻ ra.”
Long Huyền đi về phía đám tôi tớ, nhìn đám người quỳ bên dưới chẳng khác gì xác chết, nói với Trữ Phi: “Sai người đi kiểm tra một lượt, sau đó phóng hỏa thiêu đi.”
Trữ Phi lại truyền lệnh.
“Lão gia.” Một lão bộc quỳ gối ở đó thấy Long Huyền đi tới bên cạnh, vội dập đầu nói với Long Huyền: “Chúng ta đều chỉ là hạ nhân, không liên quan gì đến Mạc thị hết.”
“Sao lại không liên quan?” Long Huyền nhìn mấy ɖú già bộ dáng phụ nhân
(phụ nữ đã có chồng)
che chở tiểu hài tử bên trong, đều mặc quần áo hạ nhân, khuôn mặt bẩn lem, nhìn không ra hình dáng, hắn lại nhìn về phía lão bộc nói: “Các ngươi do Mạc thị nuôi sống.”
“Lão gia.” Lão bộc quỳ trên mặt đất cầu nói: “Chúng tiểu nhân chỉ vì cuộc sống, cầu lão gia khai ân, tha cho chúng tiểu nhân đi.”
“Vậy hãy giao tiểu chủ tử của các ngươi ra đây.” Long Huyền nói: “Ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.”
“Không có tiểu chủ tử, các chủ tử đều chết cả rồi.” Lão bộc dập đầu như đảo tỏi.
Long Huyền quay đầu nhìn Trữ Phi đi tới phía sau mình.
“Thuộc hạ đã đối chiếu gia phả, số lượng tiểu hài tử không đúng.” Trữ Phi nói khẽ với Long Huyền.
“Vậy không cần giữ lại bọn họ.” Long Huyền nói: “Giết hết đi.”
Long Huyền chưa dứt lời, tiếng gào khóc cầu xin đã vang lên.
“Đại lão gia!” Một nhóm ɖú già che chở tiểu hài tử lúc này nhìn Long Huyền kêu lên.
Long Huyền dừng bước, nhìn về phía ɖú già, thấy trước ngực, sau lưng người này là hai anh nhi
(trẻ sơ sinh)
.
Vú già đỡ anh nhi trên lưng xuống, đưa cho Long Huyền xem, nói: “Đây chính là con cháu Mạc thị, ngài nhìn đi!”
“Ngươi là đồ tiện nhân nuôi ong tay áo!” Lão bộc vừa dập đầu cầu xin Long Huyền thấy ɖú già giao anh nhi ra, hướng về phía ɖú già mắng to: “Chủ nhân Mạc thị đối đãi ngươi không tệ, loại điếm như người sẽ không được chết tử tế đâu!”
Vú già giơ anh nhi lên, quỳ rạp trên đất, khóc rống không ngừng, trong miệng thì thầm: “Ta muốn sống, ta không muốn chết.”
Lão bộc mắng to không ngừng, thậm chí định lao về phía Long Huyền.
Thị vệ bên cạnh Long Huyền nhìn sắc mặt hắn, đi lên đạp lão bộc một cước ngã lăn ra đất, tàn nhẫn giẫm lên cổ lão bộc, đạp gãy cổ lão.
Một màn này dọa đám người hầu chết khϊế͙p͙, người người đều không dám lên tiếng.
Long Huyền đoạt lấy anh nhi từ tay ɖú già, anh nhi bị Long Huyền nâng bằng một tay, cảm giác được không thoải mái, khóc ré lên.“Chỉ có một thôi à?” Long Huyền hỏi ɖú già.
Vú già quỳ trên mặt đất, chỉ khóc, khóc đến nói không nên lời.
Long Huyền vung tay nâng anh nhi lên, anh nhi lớn tiếng khóc nỉ non, bị ném vào trong biển lửa hừng hực cùng đám thi thể, tiếng khóc oa oa nỉ non đột ngột ngừng lại.
Ngón tay ɖú già cào trên mặt đất, móng tay đều gãy nát trên bùn, có câu tay đứt ruột xót, nhưng ɖú già lúc này không cảm thấy sự đau đớn trên tay.
“Ngươi quỳ như vậy, không sợ làm tổn thương đến tiểu nhi trước ngực sao?” Long Huyền hỏi.
Vú già nghe Long Huyền nói vậy, mới thẳng người lên một chút. Vừa định ngẩng đầu nhìn Long Huyền, nói vài lời xin khoan dung, ɖú già liền cảm giác sức nặng trước ngực không còn, nhìn kỹ lại, anh nhi trong lòng cũng bị Long Huyền đoạt lấy: “Lão… lão gia?” ɖú già hoảng sợ nhìn Long Huyền: “Đó là hài tử tiện tì sinh ra, ngài hãy trả lại nó cho tiện tì đi!” Bà vươn đôi tay về phía Long Huyền. Đôi bàn tay run rẩy, ngay cả Trữ Phi đứng bên cạnh Long Huyền cũng hoài nghi, liệu khi Long Huyền trả lại đứa bé, phụ nhân này còn có thể ôm lấy nó hay không.
Long Huyền nhìn thoáng qua anh nhi trong tay, nói: “Ngươi có nước da đen, không thể sinh ra đứa con trắng nõn thế này. Đây là con đẻ của ngươi?”
Vú già liên thanh nói: “Vâng, vâng, đại lão gia, nó là nhi tử của tiện tỳ.”
“Ngươi cũng không phải là tiện tì gì cả.” Giọng nói Long Huyền đột nhiên nhu hòa, hắn nói với ɖú già: “Lòng trung thành của ngươi rất đáng khen ngợi, chỉ tiếc ngươi không phải con dân Đại Chu ta.”
Vú già khó hiểu nhìn Long Huyền.
Long Huyền ném anh nhi trong tay về phía ɖú già.
“Điện hạ?” Trữ Phi thất thanh gọi Long Huyền một tiếng.
Đại hỏa ngút trời, mọi người nhìn anh nhi bị Long Huyền ném vào một khối đá nhọn, cái đầu nhỏ vỡ ra thành hai nửa, máu đỏ tươi cùng óc trắng ngà văng trên mặt đất.
Vú già ôm anh nhi đã chết, miệng phát ra tiếng thét chói tai, đã không còn giống tiếng người.
“Điện hạ, vì sao ngài lại làm thế?” Trữ Phi chưa từng nghĩ trên đời có một người độc ác như Long Huyền, nhíu mày nhìn Long Huyền hỏi.
“Đây mới là hậu duệ Mạc thị.” Long Huyền giải thích với Trữ Phi: “Tiểu hài tử của chủ nhân không thể để bị lạnh, cho nên mới ôm vào trong ngực, còn con mình sinh ra chỉ có thể ở phía sau chịu gió rét.”
“Bà ta giao con ruột của mình ra?” Trữ Phi ngạc nhiên nhìn về phía ɖú già ôm anh nhi đã chết, trong miệng lẩm bẩm, dường như đang hát ru cho nó ngủ yên, ngay cả khi khóe miệng đã dính đầy óc đứa trẻ cũng không tự biết.
“Mạc thị trung liệt.” Long Huyền nói: “Cho nên đám tôi tớ cũng không phải người ham sống sợ chết, đáng tiếc không thể là người Đại Chu.” Long Huyền xoay người đi qua bên cạnh Trữ Phi, còn nói một câu: “Đừng giữ lại.”
“Ta nhận ra ngươi! Ngươi là nhị hoàng tử Chu triều, Long Huyền!” Có tôi tớ trong đám người mắng to: “Ngay cả một anh nhi ngươi cũng không tha! Ông trời có mắt đấy! Ngươi sẽ phải chịu báo ứng thôi! Long Huyền ngươi không thể chết tử tế được! Ta thành quỷ cũng phải quấn lấy ngươi, xem ngươi có thể có kết cục gì!”
Trữ Phi đưa tay làm động tác “giết” với thuộc hạ.
Long Huyền lên ngựa mang theo thị vệ của mình về doanh, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, vẫn hệt như bình thường, một mảnh băng lãnh.
Trữ Phi nhìn cảnh giết chóc trước mặt, mưa đã ngừng mấy ngày nay lại bắt đầu rơi. Bùn dưới chân đã ngấm đầy máu, mùi máu tươi tràn ngập trong không gian khiến người ta khó thở, tiếng kêu rên inh tai nhức óc, thi thể ngập trong lửa, không ai có thể trốn thoát. Trữ Phi đứng trong huyết ngục, đột nhiên nhớ tới nữ hài dưới trăng kia, y nhớ từng nụ cười, từng cái nhăn mặt của Phó Vi, Trữ Phi muốn trở lại bên cạnh nàng, nếu hết thảy trước mắt chỉ là một hồi ác mộng, thì có lẽ Phó Vi có thể giúp y tỉnh lại.
Long Huyền phi ngựa về doanh, người còn chưa xuống ngựa, đã hỏi quan canh cửa: “La Tam công tử đã trở về chưa?”
“Mạt tướng không nhìn thấy La Tam công tử.” Quan canh cửa hồi bẩm.
Long Huyền quay đầu ngựa, đi về phía tiền phương chiến trường, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ La Duy kẹt trong trận chiến không ra được?