Đường tới Vân Quan rất xa, nhưng suốt dọc đường không ai nói chuyện.
La Duy dưới sự trông coi của Ngụy thái y, trên đường đi không hề ngã bệnh, tuy nhiên một đường bôn ba mệt nhọc, khi y đứng trước mặt đại soái Vân Quan La Khải, sắc mặt không thể bằng khi ở thượng đô.
“Thân thể thế nào nào?” La Khải nhìn La Duy từ đầu đến chân, rồi mới hỏi y.
“Đã tốt hơn nhiều.” La Duy quay một vòng trước mặt La Khải: “Huynh xem, đệ béo lên rồi.”
“Trên người ngươi chỗ nào có thịt?” La Khải thấy La Duy sắc mặt coi như hồng nhuận, thần kinh căng thẳng mới hơi buông lỏng, cốc đầu La Duy: “Ngươi chỉ cho ta xem nào?”
“Đại ca!” La Duy ôm lấy đầu: “Tại sao lại động thủ?” Y nhìn La Khải, nhỏ giọng phàn nàn: “Đệ không phải trẻ con.”
“Chưa có lão bà, thì ngươi vĩnh viễn là trẻ con.” La Khải lại gõ nhẹ trên đầu La Duy.
“Không biết là ai năm trước mới thành thân nữa…” La Duy liếc mắt, ca ca y thật là…
Giọng La Duy vang lên, chung quanh cười rộ lên.
“Vào trướng.” La Khải bị cười đến đỏ mặt, sóng vai đi cạnh La Duy, vừa đi vừa nói chính sự: “Cha gửi cho ta lá thư này, suýt nữa hù chết ta và đại tẩu ngươi, Tiểu Duy, từ nay về sau đừng làm như vậy nữa.”
“Đệ biết rồi, sẽ không đâu.” La Duy đáp.
“Chúng ta vốn đã rời Vân Quan lên thượng đô thăm ngươi, không ngờ lại gặp Trữ Phi giữa đường, chúng ta liền quay lại.” La Khải kể với La Duy vài chuyện gần đây: “Mấy ngày sau, thánh chỉ tới, bảo chúng ta chuẩn bị xuất quan, chờ ngươi đến đây, rồi sẽ tới thành Ô Sương.”
“Thường Lăng đâu ạ?” La Duy ngồi ở chỗ La Khải nửa ngày, không thấy phó soái Thường Lăng, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ai?” La Khải đang cùng La Duy nói chuyện, bị La Duy hỏi bất ngờ, không kịp phản ứng.
“Thường Lăng.” La Duy nói: “Đại quân phải xuất chinh, sao hắn không ở đây?”
“Thường đại ca của ngươi hẳn là đang trên đường chạy tới đây.” La Khải không chú ý rằng khi La Duy nhắc đến Thường Lăng, giọng nói y thật lạnh lùng: “Mấy tháng trước hắn đã trở lại Lĩnh Nam.”
“Lĩnh Nam Thường thị xảy ra chuyện gì?”
“Ta chỉ nghe nói.” La Khải nói: “Tam muội của Thường đại ca ngươi muốn vào cung, muội muội này là muội muội cùng mẹ duy nhất của Thường đại ca ngươi, từ nhỏ đã được coi như bảo bối.”
“Trưởng nữ của Lĩnh Nam Thường thị.” La Duy nói: “Thân phận quý trọng, xem ra phải xứng với hoàng tử?”
“Nhà bọn họ đúng là ý định ấy.”
Trưởng nữ Thường thị, La Duy nghĩ, bước chân ngừng lại, y sao có thể quên được người này? Hoàng hậu của Bình Chương đế, Thường thị Thụy Vân hậu, không phải chính là trưởng nữ Lĩnh Nam Thường thị này hay sao?
“Tiểu Duy, ngươi làm sao vậy?” La Khải tỏ vẻ kỳ quái hỏi La Duy: “Sao đột nhiên dừng lại? Đi không nổi?”
“Không phải.” La Duy cười cười, đi tới bên cạnh La Khải: “Chúng ta vào trướng rồi nói chuyện.”
“Thật sự không có việc gì chứ?” La Khải lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, đại ca, chúng ta nhanh đi thôi.” La Duy ngoài miệng nói không có việc gì, trong đầu lại như đèn kéo quân, Thường Thụy Vân chắc vẫn chưa ở bên Long Huyền, y nhớ chính thê hiện tại của Long Huyền, lẽ ra phải là một nữ tử đại tộc họ Chu. Đúng rồi, La Duy nghĩ, Chu thị Vương phi của kiếp trước, là hữu tướng Liễu Song Sĩ chọn cho Long Huyền, hiện tại Liễu Song Sĩ đã chết, Chu thị cùng Long Huyền đời này không có duyên phận vợ chồng. Chỉ là Long Huyền hiện tại thất thế, Lĩnh Nam Thường thị còn muốn gả trưởng nữ cho hắn sao? Thường Lăng vẫn là phó soái Vân Quan, Thường thị định làm gì?
“Tiểu Duy?” La Khải vỗ vỗ bàn, La Duy theo vào trướng, cúi đầu nghĩ ngợi, nghĩ đến nỗi không thể ngẩng đầu lên, tâm tư tiểu đệ này, La Khải càng ngày càng không hiểu.
La Duy lúc này mới thu hồi tâm tư, đi đến trước mặt La Khải: “Trữ Phi đã kể hết với đại ca chưa?”
“Kể rồi.” La Khải nói: “Những thứ khác ta đều đồng ý, chỉ là chuyện ngươi muốn vào trong quân của Tư Mã Thanh Sa thì ta không đồng ý.”
“Cái này còn có ý chỉ của bệ hạ.” La Duy cười nói: “Đại ca không đồng ý, vậy trở về thượng đô nói với bệ hạ đi.”
“Các ngươi thật hồ đồ.” La Khai cầm lấy một địa đồ bên cạnh, chỉ vào chỗ đồng bằng Long Huyền định quyết chiến cùng Ô Sương thiết kỵ: “Đó là đầm lầy, có thể trở thành chỗ đánh giặc hay sao? Ai nói với các ngươi thế hả?”
La Duy nói: “Chỗ này không phải đồng bằng sao? Vừa vặn thích hợp cho hai quân đối chọi mà.”
“Ngươi và nhị điện hạ đều chưa từng đi qua đây, sao biết đó là nơi hai quân có thể đối chọi?” La Khải nói: “Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này.” Tay hắn chỉ từng chỗ trên địa đồ: “Những nơi này đều là ao đầm, chướng khí nặng đến nỗi chim cũng khó bay qua, cho tới bây giờ luôn hoang tàn vắng vẻ, không thể đóng quân, cuộc chiến này phải đánh thế nào đây?”
La Duy chỉ một chỗ La Khải không nói tới: “Chỗ này thì sao? Chỗ này hẳn là không có vấn đề chứ?”
La Khải đỡ trán: “Tiểu Duy, các ngươi muốn lừa mở cổng thành Ô Sương đã là không dễ, lại muốn lừa Mạc Hoàn Tang lui binh đến Thiên Thủy Nguyên, đại ca cảm thấy không có khả năng. Các ngươi còn muốn ép Mạc Hoàn Tang thối lui đến Thiên Thủy Nguyên? Mạc Hoàn Tang không phải người ngu, hắn biết rõ vào Thiên Thủy Nguyên là đi vào đường chết, hắn sẽ không đi vào.”
La Duy nhìn địa đồ, bản đồ này lại khác với bản đồ trong tay Hưng Võ đế cùng Long Huyền: “Bản đồ này.” Y nói với La Khải: “Không giống với bản đồ đệ được xem trong cung.”
“Đây là ta mới vẽ.” La Khải nói: “Thiên Thủy Nguyên mùa đông là lãnh nguyên (
những vùng Bắc Cực trơ trụi, bằng phẳng, nơi tầng đất cái đã bị đóng băng vĩnh cửu),
đông đi xuân về, tuyết trên lãnh nguyên tan đi, khắp nơi đều có lầy lội. Nơi này không có một bóng người, nếu như không phải không còn đường khác, mùa này không ai dám bước vào Thiên Thủy Nguyên.”
“Vì sao?”
“Khắp nơi đều là vũng bùn, phân không rõ đường đi hay ao đầm, đi vào chẳng phải bằng chịu chết?”
La Duy trố mắt, người khác còn chưa tới thành Ô Sương, đại ca đã cho y một đòn cảnh cáo, chuyện dụ Ô Sương thiết kỵ của Mạc Hoàn Tang đến Thiên Thủy, cơ hồ là không có khả năng, cái này phải làm sao bây giờ?
La Khải chuyển cái ghế dựa đến, để cho La Duy ngồi xuống, lại đặt vào tay La Duy một ly nước ấm, lúc này mới nói thêm: “Chờ chúng ta vào được thành Ô Sương, Tiểu Duy ngươi cũng không cần vào trong quân Tư Mã Thanh Sa nữa, chúng ta lúc ấy sẽ đoạt được thành Ô Sương. Đại ca sẽ quyết phân cao thấp với Mạc Hoàn Tang dưới thành Ô Sương, đại ca chẳng lẽ đánh không lại hắn sao?”
“Mạc Hoàn Tang đâu có thể là đối thủ của đại ca.” La Duy nói đến đây lắc đầu với La Khải: “Chỉ là vùng đất phía bắc thành Ô Sương rất bằng phẳng, chúng ta không gặp nguy hiểm, nhưng không thể chiếm được thành Ô Sương.”
“Ngươi có tin đại ca ngươi giỏi hơn mạc Hoàn Tang không đấy?” La Khải không vui nói.
“Mạc Hoàn Tang nhất định phải chết.” La Duy nhìn La Khải, trong nội tâm thầm nghĩ, bởi vì đây là kẻ thù kiếp trước đã đạp đại ca y thành bùn.
“Cho nên?”
“Chúng ta cứ đến thành Ô Sương rồi nói sau.” La Duy nói: “Chờ nhị điện hạ đến, chúng ta lại cùng thương lượng một chút.” Lúc này nghĩ đến Long Huyền khiến La Duy cảm thấy ủ rũ, gặp phải vấn đề không cách nào giải quyết này, thế nhưng y lại nghĩ Long Huyền có thể có biện pháp: “Đáng chết!” La Duy mắng một tiếng.
“Ngươi đang mắng ai vậy?” La Khải hỏi, hắn nghe La Duy mắng một tiếng này, không hiểu gì cả.
La Duy cũng không biết mình đang mắng ai, mắng chính mình, mắng Long Huyền, hay là mắng quân thần Bắc Yến?