“Ta về cùng Tạ công tử.” Thập Cửu không đợi Vệ Lam hỏi, liền nói cho Vệ Lam biết: “Là hắn để ta tới đây, nơi này hẳn là tư trạch của nhị điện hạ, bên trong có một người Bắc Yến.”
“Người Bắc Yến?” Vệ Lam càng nghi ngờ Long Huyền.
“Chuyện này Tạ công tử đã biết.” Thập Cửu nói: “Hiện tại có lẽ đang nói cho công tử biết. Ngươi sao lại tới chỗ này?”
Vệ Lam nói: “Đệ tới cùng nhị điện hạ.”
“Ta ở đây là được rồi, ngươi mau trở về đi.” Thập Cửu lo lắng nhìn Vệ Lam nói: “Sắc mặt của ngươi sao lại kém như vậy? Chăm sóc công tử mệt mỏi quá hay sao?”
“Không có.” Vệ Lam quay đầu nhìn quanh trạch viện: “Tạ công tử sao lại biết nơi này?”
“Chúng ta gặp Tạ công tử giữa đường.” Thập Cửu nói: “Còn tại sao hắn biết nơi này, ta cũng không rõ.”
“Đệ về trước.” Vệ Lam không kịp nói thêm với Thập Cửu, hắn vội vã trở về gặp La Duy. Phải khai chiến với Bắc Yến, vậy mà nhị điện hạ Long Huyền lại giấu một người Bắc Yến ở đây, Vệ Lam cảm thấy vô cùng bất an.
Trong trạch viện, Long Huyền cùng một người thanh niên ngồi đối diện trong ngôi đình giữa hoa viên.
Một thị vệ vội vàng đi tới, thì thầm với Long Huyền vài câu, sau đó lui ra ngoài.
Long Huyền cười nới với người thanh niên: “Lạc đại công tử, bên ngoài có ảnh vệ của Kỳ Lân sơn trang, ta xem ngươi muốn ở lại chỗ này của ta mấy ngày đây.”
“Ảnh vệ Kỳ Lân?” Người được Long Huyền gọi là Lạc đại công tử nhất thời khẩn trương, nhìn quanh bốn phía, sợ nhìn thấy thân ảnh một ảnh vệ Kỳ Lân ở trong này, như vậy gã sẽ chết không có chỗ chôn.
Nếu Vệ Lam và Thập Cửu tiến vào, nhất định có thể nhận ra người đang ngồi với Long Huyền, chính là con trai trưởng của Lạc Thính Triều, đại thiếu gia của Kỳ Lân sơn trang, Lạc Hải Thăng.
“Chỉ cần ngươi ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi vô sự.” Long Huyền nhìn bộ dáng thất kinh của Lạc Hải Thăng, càng thêm khẳng định đây là một đống bùn nhão không hơn không kém, trong lòng khinh thường người này, nhưng trên mặt lại tỏ ra thân thiết.
Lạc Hải Thăng khóc không ra nước mắt, lúc này gã thật sự sợ hãi. Tuy rằng gã là đại thiếu gia Kỳ Lân sơn trang, nhưng là mẹ đẻ gã chỉ là một tiểu thϊế͙p͙ của Lạc Thính Triều, nhất định gã không có khả năng thừa kế phụ thân. Lạc đại thiếu gia là người không có chí lớn, nhưng lại thích tiền, thích nhất là đánh bạc. Lạc Thính Triều rất ít quan tâm đến con cái, Lạc đại thiếu gia có tiền liền đi đánh bạc, không có tiền đánh bạc thì mượn tiền, ngày qua ngày cũng tiêu dao, luôn luôn không ngờ tới, có một ngày chính đam mê ấy có thể hại mình. Nhưng hiện tại, Lạc đại thiếu gia nhìn người ngồi đối diện, vốn tưởng rằng vay nặng lãi cũng chỉ là vay tiền, hơn nữa người cho vay tiền cũng sảng khoái, nhưng gã không thể lý giải tại sao mình thiếu nợ người trước mặt năm mươi vạn bạc trắng, suýt chút nữa ra oai ở chỗ đó, không chấp nhận bị hắn chống chế. Nếu đây chỉ là một nhân vật nhỏ trên giang hồ, gã còn có thể dùng tên tuổi Kỳ Lân sơn trang áp chế, nhưng người này là nhị hoàng tử đương triều, gã chẳng có cách nào khác.
“Sợ à?” Long Huyền hỏi.
“Không.” Lạc Hải Thăng cười còn khó coi hơn khóc, gã đã nghe lời trộm phương thuốc bí mật để huấn luyện ảnh vệ trong sơn trang, vì chuyện này mà nửa tháng nay gã không thể ngủ ngon. Nếu Lạc Thính Triều biết gã nợ người ta năm mươi vạn bạc trắng, nhất định sẽ giết gã, nếu biết gã trộm phương thuốc, cũng sẽ giết hắn, hiện tại xem ra nếu cha gã biết chuyện, gã chỉ còn cách tử tự.“Điện hạ.” Lạc Hải Thăng trong lòng run sợ hỏi Long Huyền: “Ngài còn muốn tiểu nhân làm cái gì nữa?”
“Ngươi trước tiên cứ ở lại đây đi.” Long Huyền nói, Trữ Sơ Ảnh bắt được Lạc đại thiếu gia, khiến Long Huyền thấy, giang hồ bạch đạo nhiều nhân tài kiệt xuất bao giờ cũng làm tốt nhất. Kỳ Lân sơn trang nếu quyết tâm muốn hợp tác với Tả tướng phủ, vậy hãy nghĩ cách tiêu diệt, đầu tiên là phải khiến sơn trang này đổi chủ. Hủy diệt Kỳ Lân sơn trang, có nghĩa là chống lại La gia, xem ra biện pháp đổi chủ là cách tốt nhất. Lạc Hải Thăng này, phế vật mãi mãi là phế vật, nhưng vì thắng lợi, Long Huyền để mấy tấm ngân phiếu trước mặt Lạc đại thiếu gia: “Ngươi lấy mà dùng đi.”
Lạc Hải Thăng đã nợ Long Huyền nhiều tiền đến mức cả đời cũng chẳng trả hết, sao còn dám lấy tiền của Long Huyền, vội hỏi: “Tiểu nhân ở trong này ăn uống không lo, không cần đến tiền.”
Long Huyền ném ngân phiếu lên bàn: “Tất cả sòng bạc ở thượng đô, ngươi còn chưa biết hết phải không? Chờ thêm mấy ngày, ta sai người đưa ngươi đi dạo.”
Lạc Hải Thăng vừa nghe đến hai chữ “Sòng bạc”, hai mắt đã sáng ngời.
Cẩu cải liễu bất liễu cật thỉ
(chó không thể bỏ thói quen ăn c*t),
Long Huyền thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: “Tiền này ta đưa để nguwoi đi chơi, không cần trả lại.”
Lạc Hải Thăng lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng cảm tạ Long Huyền. Gã đã hai tháng không tới sòng bạc, bàn tay đã ngứa ngáy không chịu được, Long Huyền vừa mở miệng, những sợ hãi lúc trước lập tức bị gã ném ra sau đầu.
Long Huyền thấy Lạc Hải Thăng như vậy, biết đây sẽ là quân cờ hữu dụng sau này của mình. Nhớ tới mấy đứa con của Trữ Sơ Ảnh, lại nhìn nhi tử này của Lạc Thính Triều, rồi mấy thiếu gia của Kỳ Lân sơn trang, tất cả đều chẳng có gì đáng trọng dụng, Danh Kiếm trước nay vẫn nặng ký hơn Kỳ Lân, nếu nhìn rộng ra, người bên ngoài cũng sẽ biết được một chút nguyên nhân.
Lạc Hải Thăng cầm tờ ngân phiếu, vui sướng trở về phòng.
Một thương nhân bộ dáng khỏe mạnh vừa được thị vệ bên cạnh Long Huyền đưa tới.
“Ngồi đi.” Long Huyền không cần người này hành lễ, trực tiếp mở miệng nói.
Người này ngồi xuống chiếc ghế Lạc Hải Thăng vừa ngồi.
“Là tin tức xấu.” Long Huyền nói với người này: “Tư Mã Thanh Sa tìm đến U Yến La gia cầu cứu, phụ hoàng ta đã quyết định xuất binh trợ giúp Thanh Sa thái tử.”
“Điện hạ nói thật chứ?” Người kia lập tức đứng bật dậy.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai lên triều sẽ quyết định xuất binh.” Long Huyền nói: “Nếu Tru Tà huynh vẫn không có cách nào đánh tới thành Hạ Phương, thì ta nghĩ hắn nên mau chóng triệt binh, năm sau lại hành động.”
“Đại quân của quý triều sẽ trợ giúp Tư Mã Thanh Sa như thế nào?”
“Tất nhiên chúng ta không thể phá được thành Ô Sương, chúng ta sẽ từ Đông Thương vượt cửa Xuân Độ vào Bắc Yến.” Long Huyền giao một phong thư cho tráng hán: “Tướng quân, ngươi hãy mau chóng về Bắc Yến, cửa Xuân Độ không thể so với thành Ô Sương, chỗ đó không có Ô Sương thiết kỵ, cũng không có rãnh trời như thành Ô Sương
(ý nói con sông đào quanh thành),
tình hình Tru Tà huynh thật đáng lo ngại.”
“Thật vậy sao? Đông Thương cũng sẽ xuất binh?”
“Trên đường đi ngươi sẽ nghe được tin tức đó.” Long Huyền nói: “Mau chóng xuất phát đi.”
“Điện hạ.” Tráng hán vốn định đi, nhưng lại dừng lại hỏi Long Huyền: “Ngài không muốn đoạt lại thành Ô Sương sao?”
“Nếu Thanh Sa thái tử trở thành hoàng đế…” Vẻ mặt Long Huyền rất thản nhiên: “Thì địa vị của La gia trong triều đình càng không thể dao động, đến lúc đó, tình cảnh của ta không phải sẽ càng thêm gian nan hay sao? Ta chỉ vì con đường sống của mình, cũng giống như chủ nhân ngươi mà thôi.”
“Tại hạ đã rõ, sẽ xuất phát ngay.” Người kia nói.
“Ngày mai hãy đi sớm.” Long Huyền vỗ vỗ tay, bốn thị vệ của Long Huyền xuất hiện quỷ mị bên cạnh tráng hán.
Tráng hán hoảng sợ, hắn không hề nhận ra sự tồn tại của bốn người này: “Điện hạ, ngài đây là?”
“Bọn họ là thị vệ của ta, để ngươi về Bắc Yến một mình ta không yên lòng, bọn họ sẽ bảo vệ ngươi cho đến khi ngươi về được trong quân của Tru Tà huynh.”
Tráng hán vội chối từ, nói không cần.
“Trên người ngươi đang có thư tự tay ta viết.” Long Huyền nói: “Nó có liên quan đến tính mạng ta, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút. Ngươi đừng xem nhẹ thủ đoạn của La gia, bốn người này tướng quân nhất định phải mang theo.”
Tráng hán nói: “La gia này, điện hạ đang nói tới La gia Tam công tử, La Duy, La Vân Khởi?”
“Không sai.” Long Huyền điềm nhiên nói: “Người này hại chủ nhân ngươi mù hai mắt, hại hắn trở thành bộ dạng như bây giờ, ngươi lại càng không thể là đối thủ của y.”