Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 175: Bày mưu tại điện Khuynh Văn

Mắt thấy các tướng quân tranh cãi đến nỗi mặt đỏ tai hồng, sắc mặt Hưng Võ đế cũng càng ngày càng khó coi, tả tướng La Tri Thu lên tiếng: “Bệ hạ, các tướng quân hôm nay vừa mới biết chuyện Bắc Yến nội loạn, theo thần chứng kiến, vẫn nên để các vị tướng quân có thêm thời gian suy nghĩ đã.”


Hưng Võ đế biết hôm nay thảo luận nữa cũng không có kết quả gì, thành Ô Sương dễ thủ khó công là chuyện hiển nhiên, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi. Trăm năm nay, có vị tiên hoàng Long thị nào không có một giấc mộng, là khiến thành Ô Sương có thể trở về lòng bàn tay của Đại Chu, nhưng có vị nào đạt thành tâm nguyện? “Bàn sau đi.” Hưng Võ đế phất tay để mọi người tán đi.


La Tri Thu ra tiền điện, liếc nhìn La Duy, khẽ gật đầu.
La Duy biết phụ thân đang ngầm khuyên mình đừng cậy mạnh, tùy tiện mở miệng, La Duy nhìn La Tri Thu gật đầu một cái.
La Tri Thu lúc ấy mới cùng Triệu Hạc Niên rời khỏi điện.
“Duy nhi có gì muốn nói?” Hưng Võ đế không hỏi Long Ngọc và Long Huyền, mà lại hỏi La Duy.


La Duy đứng dậy đáp lời: “Tiểu thần cũng vừa mới biết được việc này, nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp nào.”


“Ngươi không phải người theo quân.” Hưng Võ đế ngược lại không hề trách La Duy, nói đỡ cho y: “Ngay cả những lão tướng quen giết người cũng chưa có ý gì hay, đừng nói là Duy nhi ngươi.”
Long Ngọc lúc này đứng dậy nói: “Phụ hoàng hãy để các tướng quân suy nghĩ thêm mấy ngày.”


“Nghĩ thêm mấy ngày?” Hưng Võ đế nói: “Tin tức đã tới muộn, trẫm còn phải để họ suy nghĩ mấy ngày?! Chờ bọn hắn nghĩ ra biện pháp, không biết chừng tân hoàng Bắc Yến đã tọa ổn giang sơn! Thật hồ đồ!” Hưng Võ đế liền nổi giận với các tướng quân đang định rời khỏi điện: “Xem ra trẫm đã để bọn họ nghỉ ngơi ở thượng đô quá lâu, nghỉ nhiều đến nỗi những người này không biết lên ngựa giết địch như thế nào nữa! Thật đáng chết!”


“Phụ hoàng bớt giận.”
“Bệ hạ bớt giận.”
Hưng Võ đế phát hỏa, ba người Long Ngọc, Long Huyền, La Duy đều không dám đứng tiếp, vội quỳ xuống xin Hưng Võ đế bớt giận.
“Bình thân.” Hưng Võ đế nói: “Triệu Phúc đỡ Duy nhi đứng lên.”
Triệu Phúc chạy tới đỡ La Duy đứng dậy.


Long Huyền vẫn quỳ trên mặt đất nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng Bắc Yến nội loạn đã hơn hai tháng, nếu Ô Sương thiết kỵ của Mạc Hoàn Tang đã đến Hạ Phương thành, như vậy Hạ Phương thành nhất định sẽ sớm bị công phá. Hiện tại trận chiến vẫn tiếp tục, xem ra Mạc Hoàn Tang cùng Ô Sương thiết kỵ cũng đã đến hồi sa cơ lỡ vận, hai phe chỉ đang giam giữ nhau bên trong mà thôi.”


“Lời này có lý.” Hưng Võ đế nâng tay bảo Long Huyền đứng dậy, sau đó nói: “Trong lòng ngươi đã có chủ ý?”
“Phụ hoàng, nhi thần cũng cần thời gian.” Long Huyền nói: “Nhi thần chỉ cảm giác Đại Chu cần thời gian vạch mưu chuẩn bị, xin phụ hoàng đừng quá mức nôn nóng.”


“Các ngươi đều lui ra đi.” Hưng Võ đế nghe Long Huyền nói như vậy, có chút thất vọng, nhưng không nổi giận nữa, chỉ bảo ba người lui ra. Khi ba người hành lễ, đang định lui ra, Hưng Võ đế lại dặn dò La Duy: “Duy nhi thân thể chỉ vừa khỏe lên, sau khi hồi phủ vẫn phải nghe lời thái y, nghỉ ngơi thật nhiều cho trẫm.”


“Thần tuân chỉ.” La Duy vội vàng lĩnh chỉ.
“Đi thôi.” Hưng Võ đế lúc này mới để La Duy đi, bản thân ngài cũng cần thời gian suy nghĩ xem nên giải quyết mọi chuyện thế nào.
“Hay là hai vị tới Đông Cung ngồi một lát đi.” Ra khỏi điện Trường Minh, Long Ngọc liền nói với Long Huyền và La Duy.


Long Huyền cười nói: “Đông Cung của đại ca hiện tại đều là người đến chúc Tết, đệ chỉ mới nhìn đống xe ngựa trước Đông Cung đã thấy phiền lòng, không ngờ đại ca cùng đại tẩu có thể chịu được. Chén rượu này đành nợ đại ca, ngày khác đi.”


Long Ngọc liền hỏi La Duy: “Vậy Tiểu Duy thì sao? Ngươi sẽ không chê chỗ ta đông người ồn ào chứ?”


Long Huyền nói tưởng như vui đùa, kỳ thật nếu là người suy nghĩ sâu xa, sẽ nhận ra hắn đang nói về quan hệ của thái tử với các triều thần, kết bè kết cánh.“Tiểu thần lúc này chạy đến Đông Cung, thái tử điện hạ sẽ không ngại tiểu thần phiền chứ.” La Duy cũng cười nói: “Chỉ sợ sau khi tiểu thần về nhà, tả tướng phụ thân lại cho tiểu thần nghe niệm kinh cả một đêm mất.” Nếu thái tử đã không để ý đến lời Long Huyền, vậy cần gì y phải nhiều lời?


Long Ngọc cười ha hả: “Được, ta sẽ không để ngươi phải nghe niệm kinh. Tiểu Duy, ngươi nợ ta một bữa cơm, sau này phải trả đấy.”
“Vâng.” La Duy nhìn thái tử thở dài nói: “Tiểu thần ghi nhớ lời này của điện hạ.”
Long Ngọc mang theo người đi về phía Đông Cung.


“Ca ca này của ta là người lúc nào cũng có thể tươi cười.” Long Huyền đứng bên cạnh La Duy, nhỏ giọng nói: “Ta không hiểu vì sao huynh ấy có thể vui vẻ như vậy.”
“Cười có gì không tốt?” La Duy nói: “Tốt hơn là khóc nhiều.”


“Cũng đúng.” Long Huyền nói: “Chúng ta là hẳn là sẽ sống vui vẻ hơn một chút. Không tới Đông Cung, vậy tới chỗ ta đi, điện Khuynh Văn rất thanh tĩnh.”


La Duy liếc nhìn hai tiểu thái giám phụng mệnh Hưng Võ đế đang nâng kiệu đến. Điện Khuynh Văn, nếu có thể, thì cả đời này y cũng không muốn tới, chỉ là hiện tại… La Duy cười khổ, hỏi Long Huyền: “Điện hạ muốn trở về sao?”


“Thân thể ngươi không tốt, lên kiệu ngồi đi.” Long Huyền nói: “Ta sẽ đi bên cạnh. Chúng ta còn phải bàn chính sự.” Long Huyền ghé sát tai La Duy: “Vì một chút việc nhỏ, ngươi không cảm thấy không đáng sao?”
La Duy ngồi trên kiệu, nói với hai tiểu thái giám: “Đi cùng nhị điện hạ đi.”


Long Huyền nhìn bộ dáng La Duy ngồi trên kiệu, tựa như đang dỗi, khóe miệng không tự giác mà mang theo tiếu ý. Long Huyền cứ như vậy cười nhẹ, khiến đám cung nhân quen nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn giật mình không ít, thì ra khi nhị điện hạ cười rộ lên, bộ dáng càng tuấn tú, chỉ là cười nhẹ, mà vô cùng ấm áp, cứ như ánh mặt trời giữa mùa đông.


Nhưng La Duy lại không chú ý, ánh mắt y chỉ nhìn về con đường phía trước, hiện tại y không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, cũng không rảnh để ý người đang đi bên cạnh này. Đầu óc y bận nghĩ đến thành Ô Sương, cơ hội ngay trước mắt, sao có thể bỏ qua?


Điện Khuynh Văn vẫn như cũ, những gì Long Huyền yêu thích luôn luôn không biến đổi. La Duy rất quen thuộc với nơi này, cảm giác quen thuộc ấy khiến khi y ngồi với Long Huyền thấy rất không thoải mái.
Cung nhân hầu hạ Long Huyền đều lui xuống, hắn mới mở miệng hỏi La Duy: “Tư Mã Thanh Sa tìm đến ngươi?”


“Tiểu thần không rõ điện hạ đang nói cái gì.”
“Tư Mã Tru Tà tới tìm ta.” Long Huyền nói thẳng.
La Duy liền nói: “Xem ra nội chiến Bắc Yến nhất định đã rơi vào bế tắc.”


Long Huyền mở bản đồ trên bàn, tuy không rõ ràng như tấm ở điện Trường Minh, nhưng La Duy vẫn thấy khá tốt. “Ngươi cũng đã nghe các tướng quân nói rồi, cứ cho là hiện tại cục diện chiến sự bế tắc, chúng ta cũng không thể tấn công thành Ô Sương. Ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân Mạc Hoàn Tang có gan mang binh về phía bắc, hắn căn bản không lo Vân Quan Thiết Kỵ của chúng ta bước vào thành Ô Sương.”


La Duy nhìn bản đồ, nói: “Chúng ta việc gì cứ phải nhất định phải nhắm vào thành Ô Sương, nếu không thể tấn công thì đừng nghĩ đến nó nữa.”
Long Huyền chỉ thành Hạ Phương trên bản đồ: “Ý ngươi là, chi bằng chúng ta nghĩ tới tòa thành này?”


“Xem ra điện hạ cũng nghĩ như vậy.” La Duy ngẩng đầu nhìn Long Huyền.
“So với thành Ô Sương…” Ngón tay Long Huyền chỉ vào thành Hạ Phương: “Mưu đồ này càng dễ thành công hơn.”