“Có thể là trong mơ ta thấy cái gì đó.” La Duy nói với Vệ Lam: “Ta khi đó hình như là nằm mơ.”
“Trong giấc mơ của công tử, có một người là A Sửu?”
“Có thể, không thì sao ta lại gọi cái tên ấy chứ?” La Duy xua tay: “Nếu ta gọi tên một cô nương, thì Lam hỏi ta còn được, còn A Sửu này có cái gì phải hỏi?”
“Công tử còn mơ thấy cô nương?”
“Sao thế được?” La Duy nhìn bộ dáng nghiêm túc của Vệ Lam, cảm giác lừa một người thành thật đích xác sẽ khiến trong lòng băn khoăn: “Ta không phải đã có Lam rồi sao?”
Vệ Lam cười rộ lên, vuốt ve đôi tay đặt bên ngoài chăn của La Duy, vẫn ấm áp, hắn mới yên tâm. Lời La Duy nói, Vệ Lam sẽ tin hơn phân nửa, La Duy nói A Sửu này là một người xuất hiện trong giấc mơ, Vệ Lam từ nay về sau không hề hỏi lại nữa.
Thất Tử mang thuốc đến, vào phòng, trực tiếp đặt bát thuốc vào tay Vệ Lam, sau đó cứ như sợ La Duy hỏi cái gì, hô La Duy một tiếng công tử, rồi bỏ chạy ra ngoài.
“Ta tự uống.” La Duy cầm bát thuốc trong tay Vệ Lam, uống liền mấy ngụm.
Vệ Lam ngửi thấy vị thuốc đông y, miệng chợt thấy đắng, hắn không biết La Duy sao có thể mặt không đổi sắc uống hết bát thuốc này.
“Ngươi đi đâu vậy?” La Duy thấy Vệ Lam đặt bát thuốc lên bàn, định mở cửa đi ra ngoài, vội hỏi.
“Ta đi lấy chút mứt hoa quả.” Vệ Lam nói: “Trong phòng không còn.”
“Ta cũng không phải trẻ con.” La Duy nói: “Ta không thích ăn đồ ngọt.”
Vệ Lam rót ly nước cho La Duy súc miệng: “Công tử, thuốc không đắng sao?”
“Đắng chứ.” La Duy nói: “Nhưng ta cũng muốn bệnh tình mau chóng tốt lên.”
“Công tử có thể nghĩ vậy là tốt rồi.” Vệ Lam ngồi xuống nói: “Phu nhân nói mời đại sư đến làm Phật sự, công tử sẽ đổi vận, xem ra là thật.”
“Vậy sao?”
“Công tử lần này tỉnh lại, thoạt nhìn vui vẻ hơn lúc trước.”
La Duy vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với Vệ Lam: “Cùng nằm với ta một lát đi.”
“Người ta rất lạnh.” Vệ Lam vội nói: “Công tử không thể bị cảm lạnh.”
“Để ta ôm một chút.” La Duy nhỏ giọng nói.
Vệ Lam nằm nghiêng bên cạnh La Duy, không để La Duy vươn tay ra khỏi ổ chăn nữa.
“Như vậy ta ôm như thế nào đây?” La Duy hỏi.
Vệ Lam ôm cả La Duy cùng cái chăn ôm vào lòng: “Công tử cứ chăm sóc thân thể cho tốt là được rồi, về sau đừng dọa Vệ Lam nữa.”
La Duy nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, A Sửu còn sống, sinh mệnh A Sửu chưa đi đến điểm cuối cùng, A Sửu không phải nhận hết mọi khổ sở, thật là một chuyện vô cùng may mắn. La Duy may mắn sống lại một kiếp, y tới Kỳ Lân sơn trang, thật may khi Vệ Lam vươn tay về phía y, y đã không bỏ mặc, thật may y đã chữa khỏi vết thương của Vệ Lam, giải dược nghiện của hắn, cũng thật may vì y luôn đối xử với Vệ Lam rất tốt, không có một chút hư tình giả ý.“Cám ơn ngươi.” La Duy nhẹ giọng nói với Vệ Lam.
“Công tử cảm ơn ta cái gì?” Vệ Lam hỏi.
“Cám ơn ngươi đã nguyện ý ở bên ta.”
“Không chỉ có Vệ Lam.” Vệ Lam bật cười nói: “Mà con có rất nhiều người nguyện ở bên công tử.”
La Duy vùi đầu trước ngực Vệ Lam, trên người Vệ Lam lây dính mùi thuốc trong phòng, không phải là thảo dược thanh hương, mà là bát thuốc mang theo hương vị chát đắng. Y nghĩ, là Vệ Lam khi đó vươn tay về phía y, cho nên bọn họ mới không lướt qua nhau. Vệ Lam sẽ không bị phát độc nữa, sẽ không bị Kỳ Lân sơn trang trục xuất, sẽ không phải ăn xin ở Tuyên Châu, chỉ là mọi chuyện đã đổi thay, cho nên trên đời sẽ không còn A Sửu, giống như kiếp này không còn có tội nô năm ấy.
“Thập Cửu cũng thực cảm kích công tử.” Cằm Vệ Lam cọ trên má La Duy: “Công tử ngày ấy cũng dọa đến bọn họ.”
“Bọn họ còn ở trong phủ sao?”
“Không có lệnh của công tử, bọn họ không dám rời khỏi phủ.”
“Ta dọa người đến thế à?” La Duy nở nụ cười: “Ta muốn giữ bọn họ lại bên mình, Lam thấy có được không?”
Vệ Lam nghiêm túc nói: “Thập Cửu võ công tốt nhất, chỉ là tuổi hắn lớn nhất trong số chúng ta, thân thể cho dù đã nghỉ ngơi, cũng vẫn giữ lại bệnh cũ.”
“Hiểu Nghĩa dược trang nói bọn họ đều đã khỏi hẳn rồi.” La Duy nói: “Tại sao bệnh của Thập Cửu còn chưa hết?”
“Có tốt lên, chỉ là võ nghệ của Thập Cửu ca không thể so với trước kia.” Vệ Lam nói với La Duy: “Ta nghĩ Thập Cửu ca cũng sợ công tử không cần đến hắn.”
“Ngươi đang biện hộ cho hắn?” La Duy hỏi.
“Có khả năng khi Thập Cửu ca ở Hiểu Nghĩa dược trang đã sử một chút thủ đoạn, mới khiến người trong dược trang tưởng hắn đã khỏe lên.”
“Dược nghiện trên người hắn không thể trừ?” La Duy lập tức hỏi.
“Không phải.” Vệ Lam vội hỏi: “Chỉ là nội lực sẽ giảm sút rất nhiều.”
“Vậy thì không có gì.” La Duy thế này mới nói: “Nếu là Thập Cửu ca của ngươi, vậy cứ để hắn lại trong phủ làm một vài việc vặt, tùy ý hắn, không làm gì cũng được.”
“Thập Cửu ca sẽ không tâm an.”
“Ta sẽ bảo hắn chép sách cho ta.” La Duy suy nghĩ hồi lâu, mới nói được một câu.
Lúc này lại đến phiên Vệ Lam hồi lâu không nói.
“Thế nào?” La Duy hỏi.
“Vậy cứ để hắn không làm gì đi.” Vệ Lam không thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng Thập Cửu cầm bút viết chữ.
“Yên tâm đi.” La Duy nói với Vệ Lam: “Hết thảy đều sẽ tốt đẹp mà.”
La Duy tựa trong lòng Vệ Lam nói chuyện, liền mệt mỏi thϊế͙p͙ đi. Giấc ngủ này lại khiến Vệ Lam khẩn trương, gọi Ngụy thái y vào.
“Không ngại.” Ngụy thái y nhìn La Duy, nói với Vệ Lam: “Công tử mới vừa uống thuốc, lúc này dược tính mới bắt đầu có tác dụng.”
Thất Tử nói: “Công tử nhà nô tài đã ngủ lâu như vậy, ngài còn muốn để công tử ngủ?”
“Người thân thể suy yếu thì phải ngủ.” Ngụy thái y thiếu chút nữa mất phong độ, định trợn trắng mắt với Thất Tử.
“Ngươi nói nhỏ chút!” Tiểu Tiểu bắt Thất Tử im miệng: “Đánh thức công tử thì sao?”
“Ra ngoài hết đi.” Ngụy thái y đuổi hết mọi người ra ngoài, Tiểu Tiểu này cổ họng cũng không nhỏ hơn Thất Tử là bao.
Trong phòng sau một trận tranh cãi ầm ĩ, rốt cục lại chỉ còn lại có Vệ Lam cùng La Duy. Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay vén mấy sợi tóc tán loạn của La Duy, La Duy còn muốn cảm ơn hắn, bồi hắn cả đời này, có lẽ Vệ Lam không bao giờ có thể biết được chân tướng.
Tổng quản thái giám điện Trường Minh Triệu Phúc phụng chỉ Hưng Võ đế đến thăm La Duy, nghe Ngụy thái y nói La Duy lại ngủ, không vào trong nữa, chỉ đứng bên ngoài, chờ Ngụy thái y viết y án
(bệnh án),
để gã mang về dâng lên Hưng Võ đế.
Ngụy thái y lĩnh chỉ, dựa bàn viết y án, những thái y khác đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng lên tiếng khiến Ngụy thái y nhìn bọn họ vài cái. Ngụy thái y viết y án này cũng cảm thấy mệt, nếu cứ như vậy, đến khi La Duy hết bệnh, ông cũng tổn thọ rất nhiều năm.
Triệu Phúc cùng La Tri Thu vào phòng ngoài trong viện của La Duy, tiểu thái giám theo phía sau cầm trong tay một hộp gấm dài, nói với La Tri Thu: “Tướng gia, hôm nay nhị điện hạ sai người trở về gặp bệ hạ, nhị điện hạ đã đến Nguyệt Châu. Đây là nhân sâm Tuyết Sơn trăm năm nhị điện hạ tại tìm được trên đường, để Tam công tử bồi bổ thân mình. Bệ hạ sau khi bảo thái y trong cung kiểm tra, lệnh cho nô tài mang đến, để Tam công tử dùng.”