Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 154: Bánh bao thịt

La Duy trở lại tướng phủ, nghe quản gia nói Phó Hoa đang ở trong phòng La Tắc, còn La Tri Thu ở trong thư phòng nói chuyện với Tạ Ngữ.
“Nhị ca ta hôm nay thế nào?” La Duy hỏi quản gia.


“Nhị công tử vẫn ngủ, chưa tỉnh dậy.” Quản gia nói: “Trong nội cung lại phái thái y đến xem vết thương cho Nhị công tử, kê đơn thuốc, nhị công tử đã đắp thuốc rồi.”
La Duy gật đầu một cái, định đi tới thư phòng của La Tri Thu.


Quản gia ở phía sau nói: “Tam công tử, người của dược trang Hiểu Nghĩa đến đây, nói là ảnh vệ được công tử cứu, tổng cộng năm người, hiện tại đang chờ trong sân viện của công tử.”


Vệ Lam nghe thấy bạn bè của mình ở Kỳ Lân sơn trang đến, muốn tới gặp, nhưng lại không yên tâm để La Duy đi một mình.
“Lam về trước đi.” La Duy cười với Vệ Lam: “Ta đang ở trong nhà mình, có quản gia và mọi người, ngươi còn sợ ta gặp chuyện không may? Ta đi gặp cha ta, rồi lập tức trở về.”


“Đúng vậy, tam công tử có chúng ta trông chừng rồi.” Quản gia cũng nói.
“Còn có ta nữa.” Thất Tử cũng vỗ ngực: “Vệ đại ca yên tâm đi.”
Vệ Lam lúc này mới đi về phía sân nhỏ trong viện của La Duy.
La Tri Thu đang cùng Tạ Ngữ nói chuyện, trông thấy La Duy đến, vội sai quản gia mang lò than vào phòng.


“Sắc mặt của ngươi khó coi như vậy…” Tạ Ngữ nhìn La Duy: “Sao cứ đi lung tung thế.”
“Chỉ là vào cung thỉnh tội.” La Duy nói: “Đương nhiên phải thừa dịp bản thân trông đáng thương nhất chứ.”
La Tri Thu nói: “Bệ hạ bỏ qua cho ngươi rồi?”


“Chỉ nói một câu là lần sau không có ngoại lệ thế này nữa.” La Duy nói: “Phụ thân, Tạ Ngữ ca, xem như cửa này đã qua rồi.”
Tạ Ngữ thở dài một hơi: “Bệ hạ còn phái thái y tới trị thương cho nhị ca, xem ra cũng sẽ không trừng trị nhị ca nữa, chuyện lần này coi như tốt đẹp.”


La Tri Thu chỉ nhìn La Duy đến phát sầu: “Chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, Duy nhi, ngươi còn phải dưỡng bệnh, vi phụ nghĩ, chuyện bên ngoài, ngươi tạm thời không cần phải hỏi tới.”


La Duy đâu phải là người có thể an tâm ở trong nhà dưỡng bệnh, gật đầu đáp ứng La Tri Thu lấy lệ, lại hỏi: “Chuyện nhị điện hạ đi Nguyệt Châu, phụ thân đã nói với thái tử điện hạ chưa?”


La Duy tâm mạch bị hao tổn, không thể kích động, La Tri Thu không dám nói cho La Duy mấy lời Long Ngọc đã nói với ông ở Tây Sơn. “Hành sự tùy theo hoàn cảnh.” La Tri Thu nói: “Trước hết phải xem nhị điện hạ muốn gì.”


“Bệ hạ đồng ý để Trần Đồ Nghiệp hộ tống nhị điện hạ tới Nguyệt Châu.” La Duy nói, hành sự tùy theo hoàn cảnh, lời này chẳng khác gì là nói cho y biết, bọn họ hiện tại không có một chút kế sách nào.


Tạ Ngữ lập tức lên tiếng: “Như vậy cứ bảo vệ nhị điện hạ an toàn trên đường đi, còn đến Nguyệt Châu rồi thì sao?”
“Đệ còn chưa nghĩ ra.” La Duy thành thật đáp.
“Việc này rất khó nói.” Tạ Ngữ nói: “Có lẽ Khâu tướng sẽ có biện pháp.”


La Duy nói: “Vậy để xem lá gan lão to đến mức nào.”
La Tri Thu cùng Tạ Ngữ nghe ra điềm xấu trong lời La Duy, đều im lặng suy tư, một hồi lâu trong thư phòng không có tiếng người.
“Duy nhi!” La Tri Thu trái lo phải nghĩ, rồi hỏi La Duy: “Rốt cuộc ngươi có tâm tư gì với nhị điện hạ?”


La Duy ngược lại lấy làm lạ, tại sao La Tri Thu lại kinh ngạc đến thế: “Không có gì, con chỉ bàn chuyện, phụ thân nói con có thể có tâm tư gì?”


La Tri Thu ho khan hai tiếng, nói: “Ngươi đi nghỉ đi, chuyện Nguyệt Châu khi khác chúng ta sẽ nói tiếp. Nhị điện hạ rời kinh đến Nguyệt Châu cũng còn chút ít thời gian, Duy nhi không cần hao tổn tâm sức, vi phụ đã có ý định rồi.”


La Duy muốn hỏi phụ thân có tính toán gì, chợt nghe Tạ Ngữ ở bên cạnh nói: “Vân Khởi, sự tình cũng không nên nóng vội, ngươi trước tiên cứ đi nghỉ ngơi, ta cùng lão sư dùng chút đồ ăn. Khâu tướng không phải là người nên hợp tác, chúng ta trước hết chờ xem thủ đoạn của lão đã.”


La Duy tâm sự nặng nề ngồi trên kiệu, để hạ nhân trong phủ khiêng về phòng. La Duy nhớ lại thái độ của La Tri Thu, thấy có chút khác thường, chẳng lẽ Thái Tử đã nói gì đó? La Duy càng nghĩ, càng không bắt được trọng điểm.


Trong sân viện của La Duy đắp hai người tuyết lớn, đều là do các hạ nhân đắp lên.
“Công tử.” Tiểu Tiểu thấy La Duy đến, chạy lên tranh công: “Ngài xem người tuyết này!”
La Duy nhìn thoáng qua hai người tuyết đứng song song, nói: “Các ngươi thật đúng là nhàn rỗi không có việc gì làm.”


Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Tiểu cứng đờ: “Công tử không thích?”
“Thích chứ.” La Duy hạ kiệu, thuận miệng đáp, y thấy nhũ mẫu của La Ưu đứng dưới hành lang, hỏi Tiểu Tiểu: “Ưu nhi đang ở đây à?”


“Tiểu thiếu gia vừa đến.” Tiểu Tiểu đi theo sau lưng La Duy: “Quấn quít lấy Vệ đại ca chơi đùa, bây giờ đang ở trong phòng Vệ đại ca.”
“Tam công tử.” Nhũ mẫu thấy La Duy đi tới hành lang, vội hành lễ với La Duy.


“Ở đây rất lạnh.” La Duy nói: “Vào nhà dưới ngồi một chút đi, ta xem Ưu nhi thế nào rồi.”
Nhũ mẫu vội mang theo hai nha hoàn vào nhà dưới sưởi ấm.


Phòng Vệ Lam mở cửa, bên trong truyền ra tiếng cười của La Ưu, tiểu tử kia không biết vui mừng cái gì, cười rất vui vẻ: “Ưu nhi.” La Duy đứng ở cửa ra vào gọi một tiếng.


“Công tử đã trở về.” Vệ Lam so với La Ưu thì nhanh hơn rất nhiều, La Duy chưa dứt lời, Vệ Lam đã chạy ra tới cửa.“Nhanh vào đi.” Vệ Lam nói: “Bên ngoài rất lạnh.”
Trong tay La Duy có lò sưởi tay, sờ thoáng qua bàn tay Vệ Lam nói: “Không lạnh, ngươi xem, tay ta còn ra mồ hôi nữa này.”


“Tiểu thúc!” La Ưu chạy tới.
La Duy ôm La Ưu đang bổ nhào vào lòng mình, véo cái mũi nhỏ của La Ưu: “Ta chẳng mấy khi được nghe ngươi cưới, xảy ra chuyện gì mà ngươi vui vẻ như vậy?”
“Công tử.” Năm người  khác ở trong phòng đi tới trước mặt La Duy, đều quỳ một gối xuống.


“Mau đứng lên.” La Duy vội nói: “Nhìn thấy ta không cần hành lễ. Lam, đỡ họ đứng dậy.”
“Đứng lên đi.” Vệ Lam ở một bên nói: “Chúng ta đi vào rồi nói chuyện.”
Thất Tử dẫn người đến, đặt trong phòng Vệ Lam vài cái lò than, rồi mới lui ra ngoài.


La Ưu không đợi Vệ Lam cùng ảnh vệ nói chuyện, chỉ vào mấy bức tranh trên bàn, nói với La Duy: “Tiểu thúc, bọn họ đều vẽ tranh này, người xem xem.”


La Duy cầm lấy một bức tranh, trên giấy vẽ một đóa hoa trà bằng mực tàu, bên cạnh đóa hoa còn viết hai chữ “Thập Cửu”. La Duy lại nhìn những bức tranh khác, một đóa quân tử lan, một cái chảo, một cái thìa, còn có một đàn gà con, dưới những bức tranh này cũng viết vài chữ.“Đây là cái gì? Các ngươi biết vẽ tranh sao?”


La Ưu nói: “Tiểu thúc, tiên sinh hôm nay cũng dạy Ưu nhi vẽ tranh đấy!”
Vệ Lam nói: “Đây là ám hiệu liên lạc của chúng ta, chúng ta không biết chữ, chỉ biết vẽ tranh làm ám hiệu.”


La Duy nhìn những bức tranh, nói: “Thập Cửu là hoa trà, Nhị Thập Nhất là quân tử lan, Tam Thập Nhất là chảo sắt, Tam Thập Tam là thìa, Tứ Thập Nhị là gà con, đúng thế không?”
Năm người ảnh vệ đều gật đầu, bọn họ vẫn chưa được tự nhiên trước mặt La Duy.


“ Lam, của ngươi là cái gì?” La Duy hiếu kỳ mà hỏi.
Vệ Lam nói: “Của ta không hay đâu.”
“Đưa tranh đây.” La Duy nói:” Đừng nói của ngươi là một con heo nha?”
Vệ Lam liền cầm bút đưa vài nét trên giấy.
“Là bánh bao thịt!” La Ưu vỗ bàn tay nhỏ bé, nở nụ cười.


Một cái bánh bao thịt bốc hơi nóng, khuyết một miếng, lộ ra chút thịt bên trong, cộng thêm hai chữ, rất tinh tế, Nhị Thập Cửu.
La Duy nhìn thấy, như bị cái gì đoạt mất hồn phách, tại sao lại là hắn? La Duy kinh ngạc nhìn Vệ Lam.


“Công tử?!” Vệ Lam tiến lên một bước đỡ lấy La Duy, La Duy đã hôn mê, ngã trong lòng hắn