“Ta muốn gặp điện hạ.” Từ thị nằm trên giường, nói với Triệu Phúc đang đứng trước mặt. Các thái y đều đã đi hết, cung nữ thái giám hầu hạ bên người cũng không thấy một ai, Từ thị bất giác hoảng hốt.
Triệu Phúc nhìn nữ tử bị Hưng Võ đế cho rằng không bảo vệ nổi sinh mạng của dòng dõi hoàng gia, đáng tiếc cho một mỹ nhân, chỉ là một quân cờ, lại là quân cờ bị vứt bỏ.
“Điện hạ đâu?” Từ thị thấy Triệu Phúc không nói lời nào, đem tầm mắt chuyển qua Phúc Vận phía sau Triệu Phúc: “Điện hạ đâu? Vì sao chàng không đến gặp ta?”
Phúc Vận cúi đầu. Long Huyền chưa lập chính thê, ngày thường Từ thị này cho dù mẫu tộc bị diệt, cũng vẫn là chủ nhân một nửa Khuynh Văn điện. Long Huyền đối với Từ thị, tuy nói là không thấy có bao nhiêu ái luyến, nhưng thường ngày vẫn luôn kính trọng nàng. Phúc Vận luôn coi Từ thị này như là nữ chủ nhân của mình, không ngờ Từ trắc phu nhân lại phải chịu một kết cục thế này.
“Từ thị tiếp chỉ.” Triệu Phúc đứng ở trước giường Từ thị.
Từ thị không ngồi dậy được, Phúc Vận bước lên phía trước đỡ Từ thị ngồi dậy.
“Trắc phu nhân thân mình không tốt.” Triệu Phúc nói: “Hãy cứ quỳ trên giường tiếp thánh chỉ đi.”
Từ thị quỳ gối trên giường, những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng tuyệt đối không hay biết. Không khí trong trướng tuy rằng kỳ quái, nhưng Từ thị đến tận giờ vẫn nghĩ đạo thánh chỉ này do Hưng Võ đế, với nỗi đau mất đi một đứa cháu, ban xuống để an ủi nàng.
Triệu Phúc truyền khẩu dụ của Hưng Võ đế, chỉ là một hoàng tử của trắc phu nhân, Hoàng đế không cần đích thân hạ chiếu thư.
Từ thị nghe xong chiếu thư, liền ngẩng đầu, ngây ngốc mờ mịt nhìn Triệu Phúc. Từng chữ thoát ra từ miệng đại thái giám này như biến mất, gã đang nói những gì? Vì sao nàng nghe không hiểu? Cái gì gọi là cậy sủng mà kiêu, cái gì gọi là không có phẩm hạnh, cái gì gọi là làm tổn hại con cháu hoàng gia?
“Ban chết, răn đe.” Triệu Phúc truyền hết câu khẩu dụ cuối cùng.
Những lời trước đó đều nghe không rõ, nhưng một câu này Từ thị lại hiểu, nàng phải chết!
“Trắc phu nhân, lên đường đi.” Triệu Phúc lạnh nhạt nói, cao giọng hô một tiếng: “Người đâu, đưa Từ trắc phu nhân lên đường!”
Bốn thái giám đi vào trướng, rượu độc, lụa trắng, đều cầm sẵn trên tay.
Nhìn chén rượu độc bằng bạch ngọc đưa đến bên môi mình, Từ thị mới bừng tỉnh, phất tay đánh đổ chén rượu, giãy dụa muốn xuống giường: “Ta muốn gặp điện hạ!” Nàng cao giọng kêu to, đến lúc này, nàng vẫn còn ôm hy vọng với Long Huyền. Nhất định là điện hạ của nàng còn chưa biết việc này, không thì hắn sao có thể đừng nhìn nàng chết đi?
“Ngăn nàng lại!” Triệu Phúc đứng ngồi không yên, ra lệnh.
“Điện hạ!” Từ thị hướng ra phía ngoài cửa hô to: “Điện hạ cứu thϊế͙p͙!”
“Nhanh lên một chút.” Triệu Phúc nói xong, nhìn Phúc Vận đứng một bên không nhúc nhích, lại nói với Phúc Vận: “Ngươi cũng giúp một tay đi, đây cũng là ý tứ của điện hạ ngươi.”
Từ thị cuồng loạn bên trong, không nghe thấy những lời cuối cùng của Triệu Phúc, nàng muốn chạy trốn khỏi những thái giám này, chỉ cần tìm được Long Huyền, là nàng có thể tìm thấy một chỗ dựa vững chắc.
Phúc Vận đi lên, hung ác đưa tay giữ chặt cổ Từ thị.
“Thần thϊế͙p͙ oan uổng!” Từ thị gào lên tê tâm liệt phế: “Điện hạ!” Long Huyền rõ ràng đã nói, sau này bọn họ vẫn còn có thể có hài tử cơ mà, hắn nói sẽ đối xử với nàng thật tốt, hiện giờ sao lại biến thành như vậy?
“Trắc phu nhân lên đường bình an.” Triệu Phúc đứng bên cạnh nói lời tiễn đưa.
Rượu độc chảy xuống họng, cay xè đắng chát. Từ thị trợn hai mắt nhìn rèm che cửa trướng, Long Huyền lại vĩnh viễn không xuất hiện.
Phúc Vận chạy ra khỏi trướng, tìm Long Huyền khắp nơi, gã muốn đen chuyện trắc phu nhân đã chết nói cho chủ tử.
“Điện hạ đang ở đâu?” Phúc Vận hỏi một thị vệ bên người Long Huyền.
Thị vệ chỉ về rừng cây phía sau mình: “Điện hạ nói người muốn yên tĩnh một chút, vào núi đi.”
“Các ngươi không cùng đi sao?”
“Điện hạ không cho phép.”
Phúc Vận dậm chân, gã cũng không rảnh cãi lại bọn thị vệ đã để Long Huyền một mình vào núi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, bọn họ làm thế nào mới đền tội nổi. Phúc Vận mang theo người vào núi, gã tin rằng chủ nhân mình có điều bất đắc dĩ, không thì hắn cũng sẽ lo cho sự sống chết của trắc phu nhân, chủ tử gã không phải người vô tình vô nghĩa như vậy.
Phía trong rừng cây, trên mặt đất, tuyết đọng đầu cành chưa tan hết, yên tĩnh vô thanh, mấy ngày liền bão tuyết, những cánh chim đã không còn tung tích.
Long Huyền đứng dưới tán cây thông, đối diện hắn là La Duy.
“Ngài gọi thần đến có chuyện gì?” La Duy hỏi Long Huyền.
Long Huyền nói: “Ngươi không phải cũng có lời muốn nói với ta sao?”
La Duy nhìn tuyết trắng dưới chân, nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét: “Nói như thế nào cũng là người đồng sàng cộng chẩm, ngài không đưa tiễn nàng sao?”
“Một tội nhân, ta vì sao phải tiễn đưa?”
“Tội nhân?” La Duy nhìn bốn phía nói: “Điện hạ nói chuyện nên cẩn thận một chút, người chết hồn vẫn còn đây, ngài đừng khiến người chết thương tâm.”
Long Huyền lạnh nhạt nói: “Ta không tin chuyện quỷ thần.”
“Nhưng thần tin.” La Duy nói: “Từ trắc phu nhân lúc này lên đường, trên đường tới hoàng tuyền hẳn là sẽ đuổi kịp con trai mình, mẫu tử hai người cùng nhau tới Hoàng Tuyền, bầu bạn với nhau. Hy vọng mẫu tử họ kiếp sau nếu đầu thai, sẽ cảnh giác cao độ, đầu thai vào một nhà có chân tâm.”
“Đúng vậy.” Long Huyền nói: “Kiếp sau đừng tái sinh vào hoàng tộc thì hơn.”
“Nhị điện hạ.” La Duy nở nụ cười, mang theo trào phúng: “Lời này nói ra từ miệng ngài, thật đúng là như một trò cười.”
“Giống như chê cười à.” Long Huyền nói: “Nhưng La Duy này, một thần tử như ngươi hỏi thăm đơn thuốc trong cung, ngươi không cảm thấy mình đang chơi với lửa sao?”
“Hạ thần không hiểu điện hạ đang nói gì.” La Duy nói: “Nếu trong tay điện hạ có chứng cớ, có thể tới chỗ bệ hạ tố cáo hạ thần, thẳng tay trừng trị hạ thần theo vương pháp.”
“Lâm thái y rất kín miệng.” Long Huyền nói.
Xem ra Lâm thái y đã rơi vào tay Long Huyền rồi, khuôn mặt La Duy băng lãnh: “Lâm thái y? Hạ thần có quen biết sao?”
Long Huyền cười, nụ cười này khiến hắn nhu hòa đi không ít: “La Duy, người nhà của ông ta đều đang nằm trong tay ngươi, ngươi lại không biết Lâm thái y sao? Ngươi nói xem, trên đường tới hoàng tuyền ông ta sẽ có ai bầu bạn?”
“Điện hạ, việc người làm trời xanh đều thấu, thần không sợ bị báo ứng, thần chỉ sợ điện hạ sau này nếu muốn trả nợ, thì sẽ không bao giờ trả nổi!”
“Người sống một đời, tất sẽ mắc nợ, ta không muốn nợ thêm nữa.”
La Duy nghẹn lời, đúng vậy, đây là Long Huyền, hắn chưa từng bận tâm tới người bên ngoài.
“Vân Khởi.” Long Huyền kêu tên La Duy: “Ngươi có muốn biết khi nhị ca ngươi bị phụ hoàng hạ lệnh tạm giam, phụ thân ngươi quỳ gối đau khổ cầu xin trước đại trương của phụ hoàng, thì thái tử điện hạ của các ngươi đang làm cái gì không?”
La Duy nhìn Long Huyền.
“Hoàng huynh ta đang bận an ủi nỗi đau mất con của ta, nói hắn cũng rất khổ sở, hy vọng ta đừng quá thương tâm, bằng không hài tử kia ra đi cũng không thanh thản.” Long Huyền nói: “Vân Khởi, không phải càng giống một trò cười hơn sao?”