La Duy hôm nay còn đang ngủ trưa, Vệ Lam ở một bên luyện chữ, Tiểu Tiểu kêu “Công tử” rồi vọt tiến vào.
La Duy bị tiếng kêu của Tiểu Tiểu đánh thức, nhìn Vệ Lam hỏi: “Sao thế?”
“Công tử!” Tiểu Tiểu vọt tới bên giường La Duy: “Chuyện lớn rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” La Duy hỏi, lúc này y còn có chút mơ hồ, chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
“Công tử!” Tiểu Tiểu cơ hồ muốn đưa tay lay tỉnh La Duy: “Nhị công tử đã xảy ra chuyện!”
La Duy một chút buồn ngủ cũng không còn, lập tức bật dậy: “ Nhị ca ta làm sao?!” Hôm nay là ngày săn bắn ở Tây Sơn, bãi săn xảy ra chuyện sao?
Tiểu Tiểu hoang mang rối loạn, nói năng lộn xộn thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho La Duy và Vệ Lam.
La Duy ngồi nghe Tiểu Tiểu nói, hồi lâu không lên tiếng, chỉ là chút huyết sắc trên mặt cũng biến mất.
Vệ Lam bị tai hoạ bất thình lình dọa sợ, mưu hại hoàng tôn, tội danh này, nhị công tử sao có thể gánh nổi? Đến khi Vệ Lam phục hồi tinh thần, mới phát hiện La Duy thần sắc khác lạ, vội gọi La Duy: “Công tử?”
“Tiểu Tiểu.” La Duy nói với Tiểu Tiểu: “Ta muốn thay quần áo.”
Tiểu Tiểu vội chạy về phía giá áo, đi lấy quần áo giúp La Duy.
“Lam.” La Duy lại nói với Vệ Lam: “Ta muốn tới bãi săn Tây Sơn, ngươi thay ta đi chuẩn bị ngựa, ta không ngồi xe.”
“Công tử định cưỡi ngựa?”
“Không có việc gì đâu.” La Duy cười thoáng qua với Vệ Lam: “Ta sợ sẽ không chống đỡ nổi, Lam, ngươi đi cùng ta.”
Vệ Lam gật đầu, đi ra ngoài chuẩn bị ngựa.
“Công tử, mặc quần áo đi.” Tiểu Tiểu ôm quần áo La Duy đến.
La Duy vội vàng mặc quần áo, ra khỏi phòng ngủ đi đến chính viện, Tiểu Tiểu đi theo phía sau y.
Trong phòng lớn tại chính viện, Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu đang ngồi ở đó hoang mang lo sợ, không ít các ɖú già tiểu nha hoàn ô ô khóc, cứ như sắp bị tịch biên gia sản.
“Mẫu thân, nhị tẩu.” La Duy bước nhanh đến, vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa, hành lễ vấn an hai người.
“Duy nhi.” Phó Hoa giờ phút này gặp được La Duy, ngược lại như tìm được chỗ dựa: “ Nhị ca ngươi…”
“Hài nhi đã biết việc này.” La Duy đi tới bên cạnh Phó Hoa, nói: “Mẫu thân đừng nóng vội, hài nhi sẽ tới Tây Sơn một chuyến.”
“Ừ.” Phó Hoa lúc này không nghĩ được gì cả, cũng chỉ có thể nghe theo La Duy.
“Được rồi, đừng khóc.” La Duy nhìn các ɖú già nha hoàn đang khóc lóc nói: “Bị xét nhà diệt tộc à? Tại sao các ngươi khóc thành như vậy? La gia còn chưa đến ngày này, lau sạch nước mắt cho ta! Quản gia đâu? Ai khóc, liền đuổi ra khỏi phủ cho ta! La gia không cần những hạ nhân chỉ biết khóc tang!”
Quản gia đứng một bên vội vàng chạy đến trước mặt các hạ nhân, nghiêm mặt nhìn họ, khiến các nữ nhân này đều không dám khóc nữa.
Từ khi La Duy sống lại tới nay chưa nổi giận ở nhà bao giờ, hôm nay như vậy, thậm chí so với La Tam công tử tính tình táo bạo trước kia lại tàn ác hơn rất nhiều. Trong phòng lớn nhất thời không có một tiếng động, không ai dám lên tiếng nữa, ngay cả Phó Hoa cùng Hứa Nguyệt Diệu cũng đều bị dọa, nhìn La Duy nói không nên lời.
“Nhị tẩu trở về trông chừng tiểu Ưu đi, đừng để nó sợ hãi.” La Duy sau khi nổi giận, lập tức chuyển sắc mặt, nhẹ giọng nói với Hứa Nguyệt Diệu: “Tiểu đệ nhất định sẽ bảo vệ nhị ca vô sự, xin nhị tẩu yên tâm.”
Hứa Nguyệt Diệu chỉ có thể gật đầu, lúc này, Phó Hoa cũng chưa biết phải làm sao, nàng lại càng không biết.
“Duy nhi.” Phó Hoa nhìn Hứa Nguyệt Diệu đang đầy mặt kinh sợ, nói với La Duy: “Phụ thân ngươi cho tới giờ cũng chỉ có thể quỳ ngoài đại trướng của bệ hạ, ngươi tới đó có thể làm cái gì?”
“Nhị ca sao có thể làm thương tổn con cháu hoàng gia?” La Duy nói: “Trong đó nhất định có gì khuất tất. Nương yên tâm đi, Tây Sơn còn có cô cô ở đó, cô cô sẽ không đứng nhìn nhị ca gặp chuyện không may. Đúng rồi, mẫu thân, là ai trở về báo tin? Hài nhi muốn gặp hắn.”
“Người đang ở bên ngoài, ta gọi hắn vào chứ?”
“Không cần ạ.” La Duy nói: “Con sẽ ra ngoài hỏi chuyện hắn. Mẫu thân, trong nhà vẫn cần mấu thân cai quản, La gia dù xảy ra chuyện khó lường, cũng không thể khiến người ngoài chê cười.”
“Nương biết.” Phó Hoa lúc này mới ổn định lại, La Duy nói không sai, mặc kệ như thế nào thì trong nhà cũng không thể loạn, phụ tử bọn họ ở bên ngoài, cái nhà này bà phải thay bọn họ quản lý.
“Vậy hài nhi đi ạ.” La Duy xoay người định đi.
“Tiểu đệ!” Hứa Nguyệt Diệu đứng lên, gọi La Duy.
“Nhị tẩu còn có gì dặn dò?” La Duy dừng lại hỏi.
“Hết thảy nhờ vào tiểu đệ.” Hứa Nguyệt Diệu nói, nàng hiện tại chỉ mong La Tắc có cơ hội, mặc kệ người kia là ai, chỉ cần có thể cho nàng một cơ hội là tốt rồi.
“Vâng.” La Duy nhìn Hứa Nguyệt Diệu ôn hòa cười: “Nhị tẩu và Ưu nhi cứ ở nhà an tâm chờ đợi, tiểu đệ nhất định sẽ giúp Nhị ca bình an trở về.”
Hứa Nguyệt Diệu gật đầu, sự tồn tại của La Duy chưa từng khiến nàng an tâm như ngày hôm nay.
La Duy ra khỏi phòng lớn, người tới phủ báo tin là hầu cận của La Tri Thu chạy tới gần: “Vừa đi vừa nói.” La Duy không ngừng bước, nói với người này: “Ngươi kể lại lần nữa cho ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Người hầu cận này cùng La Duy ra khỏi phủ, lên ngựa chạy về phía Tây Sơn.
La Duy dọc đường im lặng không lên tiếng, nghe người hầu cận đem sự tình hai năm rõ mười kể lại hết, La Duy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Một nữ tử hậu cung, sao có thể xuất hiện tại sơn cốc bị canh giữ ở Tây Sơn? Từ thị giữ thai rõ ràng cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, sao lại chạy đến bãi săn Tây Sơn? Long Huyền, nhất định là Long Huyền! Người này thế nhưng lại… thân thể La Duy lung lay trên lưng ngựa.
Vệ Lam vẫn theo sát bên cạnh La Duy, thấy La Duy ngã xuống, vội nghiêng mình, đưa tay đỡ lấy La Duy, vội hỏi: “Công tử không thoải mái sao?”
“Ta không sao.” La Duy hít sâu một hơi: “Chúng ta phải nhanh chóng lên đường.”
“Ta đưa công tử đi.” Vệ Lam nói.
“Không cần, ta còn đi được.” La Duy nói, giương roi, quất mạnh lên con bạch mã, con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, lao về phía trước.
Vệ Lam mang theo thị vệ trong Tướng phủ theo sát La Duy.
Khi La Duy đuổi tới bãi săn Tây Sơn đã là chạng vạng.
“Tam công tử?” Triệu Phúc nhìn thấy La Duy, trong lòng biết La Duy nhất định sẽ đến, nhưng vẫn giả vờ giật mình, nói với La Duy: “Ngài sao lại đến?”
Khi La Duy vừa mới vào núi, đã nghe được từ thủ hạ của La Tắc nói, La Tắc hiện tại đã bị Hưng Võ đế hạ lệnh bắt giữ, mà phụ thân La Tri Thu vẫn đang quỳ trước doanh trướng của Hưng Võ đế.“Triệu công công.” La Duy nói với Triệu Phúc: “Ta muốn cầu kiến bệ hạ, xin công công bẩm báo giúp ta một tiếng.”
“Công tử.” Triệu Phúc nhỏ giọng nói với La Duy: “Hiện tại bệ hạ sao có thể gặp ngài? Ngài vẫn nên hồi phủ đi đợi tin tức đi.”
La Duy đứng bất động, mang theo khẩn cầu nói với Triệu Phúc: “Xin công công thay ta bẩm báo một tiếng đi, sau đó bệ hạ dù không muốn gặp ta, La Duy cũng vâng lệnh.”