Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 127: Vì sao đối xử tốt với ta như vậy?

“Lời ta vừa nói với nhị ca ngươi nghe được chứ?” Trong phòng ngủ, La Duy sau khi uống thuốc hỏi Vệ Lam.
“Có.” Vệ Lam nhận lấy bát thuốc trống không.
“Ta sẽ không cưới vợ.” La Duy nói: “Sau này còn có thể, chứ hiện tại thì không có khả năng.”


Vệ Lam đưa cái bát không ra ngoài, sau khi trở về liền nhìn La Duy xuất thần.
“Làm sao thế?” La Duy hỏi.
“Công tử.” Vệ Lam ngồi ở bên cạnh giường, hỏi La Duy: “Ngươi vì cái gì lại đối xử tốt với Vệ Lam như vậy?”
“Vì cái gì à?” La Duy mím môi cười: “Ta cũng không biết nữa.”


Vệ Lam không biết rằng mình đã mong La Duy nói cái gì khác đến nhường nào, nhưng La Duy lại nói không biết, khiến Vệ Lam tâm tình thất lạc. Lời ra khỏi miệng, muốn nói gì để che dấu tâm tư, nhưng lại không biết phải nói gì.


La Duy đưa tay vuốt ve khuôn mặt Vệ Lam: “Lam là người duy nhất không liên quan đến quá khứ của ta, ngươi có thể ở bên ta, mãi mãi. Ngươi biết không, trước kia ta cũng từng đối xử rất tốt với một người, nhưng lại khiến người kia chán ghét, con người của ta không tốt, là…”


“Công tử có chỗ nào không tốt?” Vệ Lam cầm tay La Duy, ngắt lời y, bàn tay này lạnh cóng khiến Vệ Lam đau lòng: “Người này là ai vậy?”
“Là ai cũng không còn quan trọng nữa.” La Duy nói: “Tất cả đã qua rồi. Ít nhất Lam sẽ không chán ghét ta, đúng hay không?”


“Vệ Lam có thể nào chán ghét công tử? Công tử không chán ghét Vệ Lam là tốt lắm rồi.” Vệ Lam vội vàng nói: “Vệ Lam trước kia chẳng qua chỉ là…”


“Chuyện ngày trước chúng ta đừng nói đến nữa.” La Duy tựa đầu vào vai Vệ Lam, y không muốn nhớ về quá khứ, nay nhìn thấy Long Huyền, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh như nước, nhưng kẻ vì người này mà liều lĩnh si mê đã không còn: “Hiện tại ta chỉ muốn tìm một người có thể đối xử tốt với ta.” La Duy nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, tựa như trong mộng: “Lam, vận khí của ngươi không tốt, gặp phải người ích kỷ như ta.”


Vệ Lam chỉ có thể ôm chặt người đang dựa vào vai hắn, La Duy cả ngày trưng ra bộ mặt tươi cười, nhưng chỉ có Vệ Lam biết, người này lúc nào cũng không vui, tâm sự tầng tầng. Vệ Lam thấy thừa tướng một nước như La Tri Thu cũng chưa chắc đã có nhiều tâm sự bằng La Duy.“Công tử, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Vì sao phải nói lời này?”


“Ngủ đi.” La Duy không muốn nhắc lại: “Ngày mai chúng ta tới chùa Hộ Quốc, ta muốn gặp Phất Y Đại Sư.”
“Gặp quốc sư?”
“Đúng vậy, nhưng không biết ông ấy có muốn gặp ta không.” La Duy nằm xuống giường: “Ngủ đi.”
Vệ Lam nói: “Ta đi tắm một chút.”
“Ừ.” La Duy nhắm lại mắt.


Chờ khi Vệ Lam rửa mặt chải đầu trở về, La Duy dường như đã ngủ say. Vệ Lam không biết nên ngủ trên chiếc ghế gần cửa sổ, hay là ngủ chung giường với La Duy, đang do dự, La Duy mở mắt: “Công tử.” Vệ Lam khẽ kêu lên.


“Sao còn chưa lên giường ngủ?” La Duy hé mắt, có chút mơ hồ nói: “Sao lại đứng? Mặt đất không lạnh sao?”
Vệ Lam nghe vậy mới nằm bên cạnh La Duy.
La Duy than thở: “Vẫn là ngươi ấm áp nhất.”
Vệ Lam ôm La Duy vào lòng, hai người ôm nhau ngủ.


Đến nửa đêm, đại thái giám trong cung đến, gõ cửa tướng phủ.
La Tri Thu đã ngủ, lại bị quản gia gọi, vội vàng khoác áo ra gặp vị thái giám này.
“Tướng gia.” Đại thái giám nhìn thấy La Tri Thu, đầy mặt tươi cười, nói: “Bệ hạ lệnh cho nô tài đến báo với tướng gia một tiếng.”


La Tri Thu vội đứng trang nghiêm nói: “Công công cứ nói.”
Đại thái giám nói: “Hôm nay giờ sửu, Lý quý phi nương nương sinh hạ Thập hoàng tử.”


La Tri Thu nghe thấy trên đời lại có thêm một hoàng tử, trong lòng không biết là tư vị gì, Hoàng đế không thể không có con, nhưng quá nhiều con, đối với nhân dân hay quốc gia đều không có gì tốt, huống chi hiện tại là phi tử tổng quản hậu cung, Lý thị quý phi sinh ra. Thái tử lại nhiều thêm một cường địch.“Công công hồi cung trước đi.” La Tri Thu cười với đại thái giám: “Bổn tướng sau khi chuẩn bị xong sẽ tiến cung.”


“Bệ hạ cũng nói.” Đại thái giám được La Tri Thu thưởng, mặt mày hớn hở nói với La Tri Thu: “Lúc này trời giá rét, La Tam công tử thân thể không tốt, không cần lập tức vào cung.”
“Thần tạ ơn bệ hạ.” La Tri Thu vội hướng về phía hoàng cung bái một bái.


Đại thái giám đi rồi, La Tắc mới chạy lại, nhìn La Tri Thu sắc mặt không vui, vội hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Lý phi sinh Thập hoàng tử.” La Tri Thu nói: “Ngươi trở về thay quan phục, theo vi phụ vào cung chúc mừng.”


“Lý phi cũng sinh hoàng tử?” Người không rành chính sự như La Tắc cũng biết việc tiểu hoàng tử sinh ra không phải chuyện tốt với thái tử.
“Ngươi mau đi đi.” La Tri Thu giục La Tắc đi thay quan phục.
“Vậy Tiểu Duy đâu? Có cần gọi nó không?” La Tắc hỏi.


“Bệ hạ ân chuẩn cho nó tối nay không cần vào cung.” La Tri Thu nói.
“Vậy cha chờ con một chút.” La Tắc bước nhanh về phòng thay quan phục.


La Tri Thu cũng trở về phòng thay quan phục. Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu cũng không ngủ được, quản gia cũng phải mang theo hạ nhân trong phủ, để khiêng kiệu cho La Tri Thu, chuẩn bị ngựa cho La Tắc, bọn thị vệ cùng đi ra ngoài cũng đều phải chuẩn bị. Mọi người bận rộn, cả tả tướng phủ cũng bận rộn theo.


Chỉ có mảnh sân trước phòng La Duy, đình viện thâm thâm, không có tiếng người.
“Ngày mai khi Duy nhi rời giường, nàng hãy nói cho nó biết việc này.” La Tri Thu trước khi ra ngoài, dặn dò Phó Hoa: “Nếu nó chưa tỉnh, nàng cũng đừng quấy rầy nó.”


“Duy nhi thân thể không tốt.” Phó Hoa nói: “Sao thϊế͙p͙ có thể làm phiền nó, chàng mau đi đi.”
La Tri Thu lúc này mới lên kiệu, La Tắc cưỡi ngựa đi theo một bên, mang theo một đội thị vệ vào cung.


La thị phụ tử cùng vào cung, bên ngoài điện Trường Minh đã có rất nhiều đại thần. Sợ các đại thần bị lạnh, Hưng Võ đế còn sai người đốt chậu than bên ngoài điện, sưởi ấm cho các đại thần.


“Tướng gia.” Chu Trữ Văn đang cùng một người nói chuyện, thấy La Tri Thu đi đến, vội vàng chạy lại, chắp tay thi lễ nói: “Tướng gia cũng đến.”
“Chu đại nhân.” La Tắc thân là vãn bối, hành lễ với Chu Đại học sĩ.


Các đại thần đều lần lượt cùng La Tri Thu chào hỏi, La Tri Thu nhất nhất hoàn lễ. La Tắc đến bên cạnh Triệu Quân Bác, Triệu Quân Nghị, rời xa đám văn thần làm hắn phiền lòng.
“Tiểu Duy thế nào rồi?” Triệu Quân Bác mở miệng liền hỏi đến La Duy.


“Vẫn không chịu ăn cơm.” La Tắc nhỏ giọng nói, lắc đầu: “Nhìn vẫn không được khỏe.”


Triệu thị huynh đệ chỉ có thể cùng phát sầu với La Tắc, đối với tiểu hoàng tử vừa sinh, bọn họ một chút cảm tưởng cũng không có, đứa bé này chẳng có chút quan hệ gì với họ, chỉ có La Duy là đối tượng họ quan tâm.