Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi

Chương 46: Vĩ thanh

__TEMP__0854113cc5d57b3c0d2096856d969975-1384697905_258_942577_378707292241015_1815038285_n

Ngao~ Béo béo lắc lắc đi đến trước mặt Dịch Tiểu Lâu, cúi đầu vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt liếm liếm hai má y, mệt mỏi ghé vào trong tay y, bởi vì bị Tần Phong ép buộc, màu lông vốn sáng của nó cũng trở nên ảm đạm.

Dịch Tiểu Lâu cứng ngắc cười, cố hết sức nâng tay vỗ lên đầu nhỏ Béo béo, xoa xoa, nói: “Cục cưng, cha con không cần chúng ta…” Tiếng nói như đang khóc.

Ngao~ Béo béo dùng đầu củng Dịch Tiểu Lâu, chân trước vỗ vỗ mặt y, kêu mỏng manh.

Dịch Tiểu Lâu nằm ngửa người, tay phải đặt trên trán, nhìn cây cối cao lớn bên trên, Tưởng Chấn Vũ vừa rồi tuy thoạt nhìn độc ác, nhưng lại không đả thương nơi yếu hại, ngoại trừ chảy chút máu cũng không có trở ngại gì. Cũng không biết chiếc phi cơ kia bay đến phương nào?

Dưới bụng phát ra ánh sánh màu lam nhẹ, cúi đầu nhìn, thì ra là chân Béo béo đặt trên miệng vết thương của mình, ánh lam quang kia chính là từ móng vuốt Béo béo phát ra. Miệng vết thương dần dần khép lại, có chút ngạc nhiên ngồi xuống, ôm lấy Béo béo màu lông càng trở nên ảm đạm, sờ sờ đầu nó, hỏi: “Cục cưng, sao con làm được vậy?”

Béo béo mệt mỏi gục đầu vào người Dịch Tiểu Lâu, nhẹ nhàng cọ cọ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nó thật sự quá mệt mỏi…

Bàn tay Dịch Tiểu Lâu mềm nhẹ vuốt lưng Béo béo, ra vẻ thoải mái nói: “Cục cưng à, cha con thật ra còn cần chúng ta phải không? Bằng không cậu ấy đã sớm giết ta… Chúng ta còn phải sớm đem cái tên ngu ngốc kia trở về, một mình hắn không biết cô đơn bao nhiêu… Lần này tìm hắn về nhất định phải phạt hắn một trận, tội tự tiện quên mất chúng ta!”

Thân thể dần dần phát sinh chút biến hóa, lỗ tai biến thành tai thú, cái đuôi lộ ra, trên người xuất hiện thú văn màu đen, búng người lên, lúc rơi xuống đất đã là một con sư tử toàn thân che kín thú văn màu đen, trên lưng mọc đôi cánh giống con sư tử màu trắng vừa xuất hiện trong rừng cây ban nãy như đúc.

Béo béo ghé vào trên lưng Dịch Tiểu Lâu, chân trước nắm chặt lông trên người y kích động, chạy nước rút theo hướng phi cơ vừa bay đi, tuy rằng y kế thừa huyết thống thú nhân nhưng trước sau như cũ vẫn không có dị năng, chỉ có thể biến thành linh thú, dù sao trong cơ thể y cũng có một nửa huyết thống thú vương.

Tưởng Chấn Vũ ngồi thẳng ở ghế trên, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trong đầu lại nghĩ đến người ban nãy, đối với người đó, chung quy hắn vẫn cảm thấy hình như mình đã gặp ở đâu đó rồi, hắn có thể hình dung ra bộ dáng y cười, khi tức giận, cả khi khóc… Nhưng… Vì sao không thể nhớ rõ? Kia hẳn là một người rất quan trọng, sao lại không nhớ rõ được?

Phi cơ rất nhanh đến đích, Tần Phong hoàn toàn không cho lũ cấp trên có thời gian, dẫn đám bộ đội mình vừa cải tạo vọt ngay vào khu liên minh, hắn công tác ở đây năm năm, đối với địa hình nơi đây vô cùng hiểu biết, hơn nữa mấy ngày trước hắn mượn cớ tiêm thuốc tăng lực cho dị năng giả, khiến nhóm người dị năng nơi này đều biến thành thủ hạ của bản thân, đơn giản hạ mệnh lệnh: “Giết hết những ai chống đối.” Liền băng băng phóng tới phòng băng.

Khi Dịch Tiểu Lâu tới Liên Minh, nơi này đã gần như biến thành một biển máu, thi thể một cỗ tiếp một cỗ…

Nhắm chặt mắt, khi mở ra lần nữa, ánh mắt mang theo kiên định, mang theo quyết tuyệt, nếu hắn thật sự không thể quay lại như trước, sẽ giết hắn.

Dịch Tiểu Lâu ở cửa phòng nghiên cứu tìm được Tưởng Chấn Vũ, phía sau, sở nghiên cứu đã không còn người nào, không, phải nói toàn bộ Liên minh cũng không có người, không phải chết, thì cũng đã được chuyển đến nơi an toàn.

Tưởng Chấn Vũ tùy tay vứt thi thể người vừa giết trên tay, xem nhẹ sự khác thường trong lònh, lạnh lùng nhìn Dịch Tiểu Lâu.

Dịch Tiểu Lâu nhìn quanh bốn phía, một vài người chết y có quen biết, cũng chỉ gặp qua một lần, hơn nữa đại bộ phận còn lại y gặp cũng chưa từng gặp qua, tuy rằng cũng không đến nỗi vì người đã chết mà đau lòng, nhưng tận mắt chứng kiến Tưởng Chấn Vũ giết người như vậy, trong lòng nói không khó chịu là giả.

Không có gì để nói, Dịch Tiểu Lâu nắm chặt con dao trong tay liền trực tiếp nhằm về phía Tưởng Chấn Vũ, giơ tay chém xuống, hung hăng đâm xuống vai hắn, rống giận: “Cậu đã không nhớ rõ tôi… Sao lại không phản kháng? Sao lại không tránh ra?”

Tưởng Chấn Vũ máy móc nâng tay xoa xoa đầu Dịch Tiểu Lâu, ngập ngừng nói: “Rất quen thuộc… Cậu đến tột cùng là ai…Sao tôi lại không thể nhớ ra cậu?” Rõ ràng sâu tận đáy lòng nói cho hắn biết người này rất quan trọng…Nhưng tại sao không thể nhớ ra được?

Là ai? Tôi không muốn quên cậu, tôi chỉ muốn nhớ lại một mình cậu! Đầu đột nhiên kịch liệt đau đớn, cuộn gập mình khó chịu, ngón tay bấu chặt sàn nhà,thét ra âm thanh chói tai, miệng không ngừng rên rĩ, gân xanh cuồn cuộn trên mu bàn tay, huyệt Thái Dương phồng lên, đau vô cùng, khớp hàm cắn chặt đến ứ máu… Tôi không muốn… Mau nhớ lại, nhớ lại!

Dịch Tiểu Lâu ôm chặt Tưởng Chấn Vũ đang đau đớn, tay lau mồ hôi lạnh trên thái dương hắn, nói: “A vũ! Cậu sao rồi?” Sao đột nhiên lại đau như vậy? Tại sao?

Tưởng Chấn Vũ vùi sâu trong lòng Dịch Tiểu Lâu, hàm răng run lên, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng, miệng thì thào: “Mau nhớ ra… Nhớ ra đi…”

Liều mạng xoa huyệt thái dương Tưởng Chấn Vũ, cạy mở khớp hàm của hắn, cầu xin nói: “A vũ, Đừng nghĩ nữa được không? Không cần suy nghĩ nữa…” Nếu cậu nhớ lại tôi lại thống khổ như vậy, tôi thà cậu cả đời không nhớ ra còn hơn.

Tưởng Chấn Vũ đột nhiên trừng lớn hai tròng mắt, A một tiếng chói tai, há mồm cắn mạnh vào bên cổ Dịch Tiểu Lâu, máu tươi xuyên thấu qua răng nanh chậm rãi chảy vào cổ họng, thơm quá, hương vị thơm quá…

Dịch Tiểu Lâu nhẹ nhàng vuốt Tưởng Chấn Vũ, vẻ mặt ôn nhu, chỉ cần cậu không đau là tốt rồi…

Ánh mắt chậm rãi thanh minh, Tưởng Chấn Vũ thở hổn hển nhả chỗ vừa cắn ra, ghé vào tai Dịch Tiểu Lâu, thấp giọng nói: “Vợ yêu…”

Dịch Tiểu Lâu kinh hỉ gắt gao ôm lấy Tưởng Chấn Vũ, không dám tin nói: “A vũ… Cậu… Cậu nhớ ra tôi rồi sao…”

Tưởng Chấn Vũ mỏi mệt tránh khỏi cái ôm của Dịch Tiểu Lâu, ngẩng đầu, đau lòng vuốt ve miệng vết thương mình gây ra, “Thật xin lỗi… Tôi làm cậu bị thương…”

Dịch Tiểu Lâu cười lắc đầu, áp trán vào trán Tưởng Chấn Vũ, thở dài: “Nhớ lại là tốt rồi…”

Hai người im lặng ôm trước trong chốc lát, liền ăn ý tách ra, đứng lên, kiểm tra trang bị trên người, bọn họ còn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, phải giải quyết tên Tần Phong, cho sự kiện tai hoạ này một dấu chấm hết.

Chờ lúc bọn họ đuổi đến phòng băng, Tần Phong đã tiêm lọ thuốc màu lam trên tay vào người nằm trên giường băng kia, hắn yêu say đắm vuốt mặt người kia, triền miên nói: “Cậu rốt cuộc có thể trở lại với tôi rồi…”

Thấy hai người Tưởng Chấn Vũ đã đến, Tần Phong đầu cũng chưa nâng, mà chỉ từng chút từng chút mê muội vuốt ve nam nhân trong lòng, lẩm bẩm nói: “Các cậu biết ta vì sao đến bây giờ mới động thủ cứu cậu ấy không?”

Hai người đều không trả lời hắn, Béo béo lui bên chân Tưởng Chấn Vũ, mỏi mệt nằm úp sấp, không còn chút sức lực, lúc ở trong rừng cây trị liệu cho Dịch Tiểu Lâu đã vét hết sức lực còn lại của nó.

Tần Phong cũng không để ý hai người có trả lời hay không, tự biên tự diễn nói: “Bởi vì tôi luôn luôn tìm kiếm Béo béo… Các cậu không biết phải không? Theo sách cổ ghi lại, máu trên người nó có khả năng trì hoãn sinh mệnh, khởi tử hồi sinh, các cậu không phải hiếu kỳ vì sao nó không lớn lên sao? Rất đơn giản, bởi vì sức mạnh trì hoãn sinh mệnh trong máu nó quá lớn khiến cho nó trưởng thành chậm hơn bất kỳ linh thú nào khác.”

Tưởng Chấn Vũ trìu mến Béo béo mệt mỏi nằm bên chân mình, đem nó triệu hồi vào không gian tĩnh dưỡng, “Ngươi lấy máu nó làm thuốc?”

Tần Phong gật gật đầu, khen: “Cậu thật thông minh… Máu của nó vô cùng quý giá, nhưng dể lấy thành phần bên trong ra thì có chút phiền phức, chỉ có thể chế thành một bình thuốc nhỏ mà thôi…” Cúi đầu hôn khóe miệng người trong lòng, cười nói: “Mau tỉnh lại đi…”

Mặt người trong lòng chậm rãi hồng nhuận lên, đôi môi tái nhợt cũng trở nên có huyết sắc, ngay khi Tần Phong nghĩ hắn sẽ tỉnh lại, người nọ lại bắt đầu phong hoá, ngón tay từng chút từng chút hoá đen…

“Không!” Tần Phong tê tâm liệt phế gào lên, tay trái đè chặt ngón tay người nọ, ý đồ ngăn chặn phong hoá, nhưng hết thảy đều uổng công, người nọ cứ vậy nhanh chóng phong hoá, cho đến chỉ còn một kiện quần áo hư không trong lòng Tần Phong.

“Tại sao có thể như vậy?” Tần Phong không thể tin được ôm quần áo trong tay, thì thào: “Sai ở đâu… Đến tột cùng là sai ở đâu…”

Nhìn Tần Phong lâm vào điên cuồng, hai người Tưởng Chấn Vũ có chút không đành lòng, nói cho cùng hắn cũng chỉ là một người yêu điên cuồng đáng thương mà thôi.

Tần Phong cẩn thận đem quần áo người nọ đặt kỹ sang một bên, đột nhiên đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người kinh ngạc biến thành con hùng sư màu trắng đã gặp trong khu rừng Hồng Thổ Lĩnh kia, ngửa mặt lên trời giận một tiếng: “Ta muốn tất cả đều phải chôn cùng hắn!”

Đôi cánh huỳnh quang ra sức quật, hai hàng huyết lệ đổ ra từ đôi mắt thú vương kia, tiếng rên càng bi thương, không khí bốn phía cuộn trào.

Thú vương là sinh vật chung tình nhất trên đời, bạn đời chết, nó tất vong, nếu không phải vì đoạt lại thân thể bạn đời, nếu không phải ôm một tia hy vọng, Tần Phong cũng không thể sống thêm năm năm này.

Tưởng Chấn Vũ và tiểu Lâu đi nữa bước cũng khó khăn, căn bản không thể chạy nổi, đành núp vào góc tường gần nhất.

Tưởng Chấn Vũ gắt gao ôm Dịch Tiểu Lâu, môi ở trên mặt hắn, hạ xuống từng nụ hôn, nỉ non nói: “Kết quả vẫn là chúng ta không thể tránh khỏi cái chết mà…” Vô luận là như kiếp trước cũng tốt, hay kiếp này cũng tốt… Cuối cùng đúng là vẫn khó thoát khỏi cái chết… Bọn họ đúng là chống cự với sự đùa giỡn của số mệnh.

Dịch Tiểu Lâu lắc đầu, mỉm cười ấm áp, hôn lại Tưởng Chấn Vũ, cười thở dài: “Như vậy cũng tốt lắm… Cậu giết người nhiều như vậy, cấp trên cũng sẽ không buông tha cho cậu… chết cùng một huyệt chẳng phải tốt lắm rồi đấy thôi?”

Tưởng Chấn Vũ ôm Dịch Tiểu Lâu càng thu càng chặt, gần như bóp gãy xương sườn y, “Được, tôi và cậu, chúng ta cùng nhau.”

Hai người mười ngón tay giao nhau, nắm chặt, tựa như kiếp trước, ai cũng không buông ra.

Kim quang hiện lên, thân thể Tần Phong trong trạng thái thú vương vỡ ra, nháy mắt bị liệt hỏa vây quanh, xung khí nóng rực lao thẳng vào hai người.

Hai người nắm chặt tay đối phương, nhắm nhanh mắt, chờ đợi một khắc bị liệt hoả kia cắn nuốt.

Đợi hồi lâu vẫn không cảm giác đau đớn nóng cháy từ ngọn lửa, hai người chậm rãi mở mắt ra, phát hiện một bình chướng màu vàng che chắn, phủ lên hai người tránh khỏi liệt hoả kia.

Trong hư không, tựa hồ nhìn thấy Tần Phong nắm tay người hắn yêu mỉm cười nhìn bọn họ, người kia quả dịu dàng như tưởng tượng, cười nói: “Mang đến cho các cậu phiền toái lớn như vậy, thật có lỗi.”

Tần Phong nghiêm mặt, không nói gì, nhưng có thể trong ánh mắt hắn nhìn ra một tia áy náy.

Một khắc, hai người biến mất trong hỏa diễm.

Có lẽ, bọn họ sẽ sống vô cùng tốt ở thế giới bên kia.

Ngao~ Béo béo không biết chui ra tự khi nào ghé vào đầu Tưởng Chấn Vũ, hé miệng, một giọng nói non nớt vang lên: “Mệt quá…Tạo ra bình chướng này quả nhiên rất hao tổn sức lực… làm thú vương thực sự mệt quá…”

Béo béo, Đại thú vương tiếp theo, năng lực đặc thù, màu vàng chói sáng, đón đỡ hết thảy tai ác.

Cúi người hôn Béo béo một cái, Dịch Tiểu Lâu cười nói: “Chúng ta thật đúng là có phúc…”

Tưởng Chấn Vũ ôm Dịch Tiểu Lâu, cười nói: “Bây giờ muốn đi đâu?”

Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Chúng ta trở về thăm cha mẹ, sau đó tìm một đảo nhỏ ẩn cư, bị đuổi giết thật phiền toái.”

Tưởng Chấn Vũ gật đầu, đáp nhẹ một tiếng: “Được.”

Chỉ cần cậu ở bên cạnh, vô luận đi đến đâu đều được cả.

Chúng ta còn sống, có thể chậm rãi hưởng thụ hạnh phúc sau này.