Dịch Tiểu Lâu đột nhiên không chịu ăn cái gì cả, ngay đến món kẹo bình thường thích nhất cũng không ăn, tới giờ cơm tối liền trốn trong WC không chịu ra ngoài, bất kể ép buộc dỗ ngọt thế nào cũng không chịu ăn. Bạn chặn đường không cho cậu ta trốn vào WC? Cậu ta liền đứng yên tại chỗ, cúi đầu không lặng thinh, không nhìn bạn, không kháng nghị. Cứ như vậy được vài ngày, bằng mắt thường cũng có thể thấy Dịch Tiểu Lâu đang gầy đi rất nhanh, lấy tay nhéo một cái cũng chẳng còn thấy chút thịt dư nào, khiến mọi người xung quanh khó hiểu, sao lại ra thế này?
Bạn đi hỏi cậu ta? Cậu ta liền ngậm miệng không chịu nói, nếu bị ép, liền chạy vào góc tường ôm chân lặng lẽ khóc, ngay đến khóc cũng không ra tiếng, bộ dạng yên lặng rơi nước mắt khiến cho người ta đau lòng, nên từ đó cũng không ai dám đến hỏi thăm hoặc là buộc cậu ăn cái gì nữa.
Tưởng Chấn Vũ cố gắng nhớ lại mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể nghĩ ra là cái gì khiến Dịch Tiểu Lâu không chịu ăn.
Không ổn rồi, đến giờ cơm, Dịch Tiểu Lâu lại đúng giờ chạy vào WC, đóng cửa, gọi thế nào cũng không chịu ra.
Bạch Trì chạy đến cọ cọ trước cửa WC, thử nhẹ nhàng gõ gõ cửa, thấy Dịch Tiểu Lâu bên trong không có phản ứng, mới cẩn thận mở miệng nói: “Tiểu Lâu, hôm nay ăn món cua đại áp* cậu thích nhất đó, ra ăn cơm đi.”
Cha Tưỏng cũng đi theo gõ cửa WC, giọng hết sức nhẹ nhàng dỗ: “Đúng vậy, cua đại áp rất thơm, tiểu Lâu ra ăn cơm đi.”
Ngoài cửa WC, mọi người nín thở cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, lòng thầm nghĩ Dịch Tiểu Lâu cuồng ăn sẽ bị đại áp cua mang ra thôi, nhưng đợi thật lâu, trong WC cũng không có động tĩnh.
Tưởng Chấn Vũ không rõ, Dịch Tiểu Lâu bị làm sao vậy? Đột nhiên không chịu ăn, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao lại tự nhiên nổi loạn lên thế này? Chẳng lẽ đến thời kỳ phản nghịch rồi? Nhưng vậy là quá sớm, mới có 5 tuổi, lông mao còn chưa mọc đủ nói gì đến phản nghịch?
Lúc đầu, Dịch Tiểu Lâu không chịu ăn cơm, Tưởng Chấn Vũ nghĩ y không thoải mái, chỉ cho y uống ít nước ấm cũng không ép y ăn cái gì, chỉ dặn y khi nào đói bụng thì nói, cũng không để ý nhiều, nhưng điều không ai ngờ là, kể từ ngày hôm sau, cứ tới giờ cơm làm Dịch Tiểu Lâu lại trốn vào WC không chịu ra. Bữa tối hằng ngày ăn có non nửa chén cơm, còn lại cái gì cũng không chịu ăn. Mấy ngày nay, y chính là dựa vào non nửa chén cơm kia chống đỡ tới giờ. Bạn mắng cậu ta đi? Cậu ta sẽ không cáu lên. Dỗ cậu ấy đi, cậu ấy sẽ ấm ức nhìn bạn, như thể ‘Cậu không hiểu gì cả’.
Bạch Trì vẫn như trước đứng ở trước cửa, kiên nhẫn dỗ Dịch Tiểu Lâu ra ngoài, mà Dịch Tiểu Lâu ở bên trong hoàn toàn im lặng, không làm gì cả, không trả lời cũng không mở cửa.
Nhóm người lớn hết cách, đành nhắm mắt dụ ngọt từ từ, nhưng bọn Bạch Trì cũng là trẻ con, đương nhiên sẽ đói bụng đòi ăn vì trước đó chỉ ăn chút lặt vặt bên ngoài, nhưng làm người ta khó chịu là, đứa nhỏ Tưởng Chấn Vũ này cũng bắt chước Dịch Tiểu Lâu, đặt mông ngồi dưới đất, hai tay ôm ngực, nhắm mắt dựa vào vách tường ngủ, cũng là một bộ ‘con không ăn cơm’.
Cha Tưỏng thấy thế, tháo giầy hung hăng đập vào vai Tưởng Chấn Vũ, giận mắng: “Này không phải làm phản sao? Con cũng phát điên cái gì? Rửa tay đi ăn cơm cho cha.”
Tưởng Chấn Vũ mở mắt ra, yên lặng nhìn cha Tưỏng, mới bình tĩnh nói: “Cha, cha tin con, con có thể giải quyết được việc này, cha dẫn Bạch Trì và Hắc Hâm đi ăn cơm trước đi.”
Cha Tưỏng lần đầu tiên thấy đứa con vô tâm vô phế của mình đứng đắn như vậy, không biết phải làm thế nào liền mềm lòng, thở dài, nói: “Quên đi quên đi, con muốn thế nào thì làm như vậy đi, xử lý xong chuyện này cha tính xổ với con sau.” Nói xong, định dẫn Bạch Trì và Hắc Hâm đến nhà ăn, không ngờ, Bạch Trì và Hắc Hâm rất ăn ý né tránh bàn tay đang vươn ra của cha Tưỏng, bắt chước Tưởng Chấn Vũ, ngồi xếp bằng trên sàn, cũng là một bộ ‘Con không ăn cơm’.
Cha Tưỏng bực mình, nhưng cũng bất đắc dĩ, oán hận hừ lạnh một tiếng, bỏ lại câu không thích ăn thì thôi, cầu còn không được, sau đó đẩy mọi người còn lại ra ăn cơm, mẹ Dịch ban đầu cũng không định dỗ ngọt con mình đâu, dù sao con bà sinh ra bà hiểu, chống đỡ không được bao lâu đâu.
Tưởng Chấn Vũ tựa đầu vào cửa WC, nhẹ nhàng gõ ba cái mới nhỏ giọng nói: “Dịch Tiểu Lâu, tôi biết cậu nghe thấy lời nói của tôi, tôi cũng không ép cậu ăn cái gì, cũng không hỏi cậu vì sao không chịu ăn này nọ, nhưng tôi vừa có một quyết định rất vĩ đại, cậu muốn biết là cái gì sao? Đó là tôi cũng sẽ nhịn ăn như cậu, quyết định này có phải rất vĩ đại không? Cậu không trả lời tôi cũng không sao, tôi chỉ cần biết cậu nghe tôi nói là được rồi.”
Bạch Trì không hề nghi ngại tính thấu đáo ở quyết định của Tưởng Chấn Vũ, liền theo một câu cam đoan nói: “Còn có tôi, tôi cũng quyết định cùng cậu không ăn cơm, không phải đã nói có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu sao? Cậu đã không chịu ăn, tôi đây cũng vậy luôn.”
Hắc Hâm cũng rõ ràng, thốt ra vỏn vẹn hai chữ,”Cùng nhau.”
Vì thế, ngoài cửa WC liền xuất hiện một cảnh tượng như vầy, ba người bọn Tưởng Chấn Vũ nhất tề ngồi xếp bằng ở bên ngoài, nhắm mắt dựa vào vách tường nghỉ ngơi, nhưng nếu bạn nhìn kỹ, sẽ phát hiện Bạch Trì thỉnh thoảng vụng trộm mở mắt nhìn lén sang WC, mà Tưởng Chấn Vũ cũng dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe động tĩng bên trong.
Dịch Tiểu Lâu rất mâu thuẫn, y lặng lẽ trèo khỏi bồn cầu, rón ra rón rén đi đến trước cửa WC, đem lỗ tai dán trên cửa, nhíu mi nghe động tĩnh bên ngoài, y không muốn ăn này nọ, nhưng y lại không muốn liên lụy mọi người đói bụng cùng mình. Làm sao bây giờ? Muốn hay không muốn ra ngoài? Đưa tay khó chịu nhéo nhéo cái bụng nộm thịt của mình, trước kia sao cậu tham ăn quá vậy, ăn đến mập thế này, thịt thịt nhiều như vậy, làm hại A Vũ không bế nổi, còn làm rách cả quần áo!
Tưởng Chấn Vũ lỗ tai thính, hắn đã sớm nghe được tiếng bước chân của Dịch Tiểu Lâu, hắn biết bây giờ Dịch Tiểu Lâu nhất định là ghé vào cửa nghe lén, tốt lắm, y đang dao động, cố gắng lên: “Tiểu Lâu, tôi đói, đói đến đau cả bụng, rất muốn ăn cái này cái nọ, nhưng tôi đã quyết định sẽ không ăn gì cả với cậu rồi, không thể đổi ý, làm sao bây giờ? Thật sự đói quá~ đói kinh khủng~”
Bạch Trì cũng là quỷ linh tinh, Tưởng Chấn Vũ vừa mở miệng liền hiểu được tình hình, giọng điệu mềm xuống kêu lên: “Đói quá~ hu hu~ tiểu Hắc~ tôi đói quá~ cậu nói tôi có phải sẽ chết đói luôn không?”
“Cậu mà chết, tôi sẽ chết theo.” Hắc Hâm rất thức thời tiếp một câu.
“Oa oa–” Bạch Trì xoa mắt, càng khóc càng hăng say.
Cót cét– cửa WC được mở ra, Dịch Tiểu Lâu kéo dép lê chạy ra, hừ nói: “Đừng khóc, khó nghe quá, mới không ăn cơm có một chút không đói chết được đâu!”
Bạch Trì cong cong cái ót hắc hắc nở nụ cười một tiếng,”Tôi đây không phải dụ cậu đi ra sao?”
Tưởng Chấn Vũ ôm chầm Dịch Tiểu Lâu, nhéo hai gò má hõm xuống của y, khó chịu hỏi: “Cuối cùng chịu ra? Lúc này cậu nhất định phải nói cho tôi biết, sao lại không chịu ăn cơm?”
Dịch Tiểu Lâu trừu khụt khịt, thế này mới do do dự dự đáp:” Bởi vì… Bởi vì tôi rất mập… đến cậu cũng không bế nổi… Hơn nữa… Hơn nữa… Tôi còn làm rách cả quần… Cho nên, tôi muốn giảm cân… gầy như Bạch Trì vậy…”
“Cậu đó…” Tưởng Chấn Vũ bất đắc dĩ, hắn xoa nhẹ đầu Dịch Tiểu Lâu, nói: “Lần sau không được làm như vậy! Béo một chút rất dễ thương, giờ có thể đi ăn cơm chưa?”
“Ừa, tôi cũng rất đói.” Dịch Tiểu Lâu xoa bụng, đáng thương nói.
Vì thế, sóng gió bữa cơm cứ như vậy được giải quyết, thật đáng mừng!
_________________________________–*Cua đại áp 大闸蟹: hình như là tên một loại cua bên TQ, vì khi GG nó ra toàn cua với cua thôi chứ không phải là một món ăn cụ thể.