Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 55: Dần quen thuộc

Sau năm ngày, hành vi mặt dày ở nhà của Uất Trì Diễm cũng bị Uất Trì Giản nghiêm túc ngăn chặn. Chuyện những kẻ ám sát lần trước vẫn cần lão đại đứng ra xử lý, nên lần đình công này thật không thể kéo dài.

Hai cha con bàn bạc chuyện này ngay trong bữa sáng, không hề né đi Lê Hân, mà Lê Hân cũng là yên lặng lắng nghe, cậu cũng không rõ được cảm giác của mình lúc này là gì, chỉ biết nó không xấu là được.

Sau hôm cậu kí tên, báo đài liền đưa tin Lê thị bị thu mua, cùng một số tin tức như chuyện vợ chồng Hứa Minh đối xử không tốt với con trai của anh chị cũng chính là chủ trước của Lê thị, hay như chuyện hai vợ chồng làm giả tử vong của cháu trai nhằm mục đích chiếm đoạt tài sản. Không cần nghĩ cũng biết, những chuyện bí mật này được đưa ra cũng là do có tập đoàn Uất Trì thúc đẩy.

Tin tức này đưa tới những trận xôn xao không nhỏ, trong đó có một số bên đã biết phong thanh từ trước nhưng vẫn giữ thái độ bàng quan, giờ lại là những người mạnh miệng mắng chửi vợ chồng Hứa Minh nhất.

Lại nhìn những hình ảnh Hứa Minh bị cảnh sát áp tải, cùng vẻ mặt tuyệt vọng của hai mẹ con Lục Vi và Hứa Đình, Lê Hân chỉ cảm thấy nhân quả luân hồi, phần ức chế bấy lâu như được thư giải.

Cùng lúc này, anh bạn hacker đã lâu không thấy gọi điện đến, ban đầu vẫn lặng im không lên tiếng, sau mới hỏi ngây ngô một câu: “Dạo này thế nào?”

Tuy lần trước cậu cũng có chút bất mãn với thái độ ‘xen vào việc của người khác’ () của Lữ Thiên Tề, nhưng nghĩ đến đối phương cũng là lo lắng cho mình, nên vẫn nhẹ nhàng nói chuyện vài câu.

() Nguyên văn: Cẩu nã háo tử –  狗拿耗子: chức trách của chó là trông nhà, mèo là bắt chuột, nên khi chó thay mèo bắt chuột, chính là xen vào việc của người khác.

Uất Trì Diễm trùng hợp bê sang một đĩa hoa quả, vừa ngồi xuống liền hỏi Lê Hân muốn ăn vị gì, Lữ Thiên Tề nghe được ngẩn người, tùy tiện nói hai ba câu rồi tắt máy tạm biệt.


Uất Trì Diễm đút cho Lê Hân một miếng xoài, giống như thuận miệng hỏi điện thoại của ai, biết được đáp án hắn âm thầm cười lạnh.

Liên quan đến vị tình địch chưa xác định – Lữ Thiên Tề, hắn đã sớm phái người điều tra, biết được đây là người giúp Lê Hân sửa đổi bản lưu ở ngân hàng để chạy trốn. Dẫu sao hắn cũng không đem người này để vào mắt, bởi qua lời nói của Tiểu Nhạc, thái độ nóng nảy cùng thích chen vào việc của người khác của Lữ Thiên Tề, khiến cho Lê Hân rất phản cảm.

Một nốt nhạc đệm cứ thế diễn xong, Lê Hân cũng không để ý quá nhiều, chuyện đau đầu của cậu bây giờ là tập đoàn Uất Trì. Bởi truyền thông gần đây ngoài đưa tin Lê thị đổi chủ, còn đào móc ra được thông tin Lê Hân trở thành cổ đông của tập đoàn Uất Trì.

Tin tức này làm một lần nữa gây xôn xao, tất cả mọi người đều đang thắc mắc vị tiểu thiếu gia Lê thị  này làm cách nào lại ôm đùi được cây đại thụ như thế, lại liên tưởng tới trước đây từng có tin Uất Trì Diễm từng công khai tính hướng, trong lòng không khỏi âm u các loại suy đoán.

Lê Hân lúc nhìn đến những loại tin tức, tin đồn này thì thật sự chỉ muốn chạy đến trước mặt Uất Trì Diễm chất vấn, sau lại nhớ đến lời người này nói đêm hôm trước, cậu chỉ có thể thầm mắng trong lòng, bên ngoài không biểu lộ một tí ti gì.

“Lê Hân.” Là Uất Trì Giản mới tan tầm, gọi tỉnh Lê Hân đang chăm chú đọc sách trong phòng khách.

Lê Hân cảm thấy có chút kỳ quái, Tiểu Giản đã về, Uất Trì Diễm đâu? Phải biết từ sau đợt ám sát, cái vị tổng tài không chịu trách nhiệm kia chỉ hận không thể dời hết toàn bộ công tác cho Uất Trì Giản, để sớm tranh thủ về nhà.

Uất Trì Giản nhìn ra thắc mắc của Lê Hân, tự hồi đáp: “Ba đi xử lý mấy cái kia.”


Mấy cái kia? A, là đám người chặn giết bọn họ.

Lê Hân thu hồi ánh mắt đang hướng về phía cửa, mỉm cười với Uất Trì Giản ── dẫu sao đây cũng là đứa em trai cậu luôn yêu thương, còn với nam nhân kia… hừ cậu cũng không biết bản thân nên biểu lộ thái độ nào mới tốt.

Uất Trì Giản có chút buồn bã, anh có phải biểu lộ rõ đến thế không, vừa thấy người về là mình mà không phải cha, ánh mắt lại lộ vẻ thất vọng. Không lẽ cha nhanh vậy đã thu phục được anh?

Mà Lê Hân lại không biết những tình cảm cậu đang tận lực trốn tránh lại bị cậu em có cặp mắt vàng nhìn thấy rõ.

※※※※※※※※※※※※

Chuyện đám người ám sát kia cậu cũng không hỏi, do Uất Trì Giản về sau lơ đãng nói ra một chút là tay chân của đám tham gia đều được đưa về cho đám boss lớn.

Cậu nghe vậy cũng không có cảm xúc gì nhiều, chỉ là đột nhiên nhớ đến những kẻ ám sát Uất Trì Hi, không biết là hạ tràng gì? Dựa theo mức độ đối đãi của hai cha con coi cậu như đồ thủy tinh mong manh dễ vỡ thế này, chắc cũng không nhẹ nhàng đâu?!


Từ hồi Uất Trì Diễm lôi kéo cậu cùng ngủ, tất cả quần áo đồ dùng cá nhân đều được đem qua phòng chính, nghĩ đến là răng cậu lại ngứa. Nhưng cậu có phản kháng thế nào, có lén lút trở về, thì sáng sớm tỉnh dậy cậu lại thấy mình đang nằm trong ***g ngực vững chãi của nam nhân.

Đến cuối, cậu cũng lười giằng co. Cậu cũng đâu có ngốc, tất cả những biểu hiện của người này, đến đám báo chí còn đánh hơi được mùi, cậu sao không thể đoán ra được phần nào tâm tư của Uất Trì Diễm. Nhưng lòng cậu rất loạn, không muốn đối mặt nên cứ thế kéo dài, nhưng tâm tư cấp bách muốn rời đi nơi này lại phai nhạt ít nhiều.

Uất Trì Diễm từng chút xâm nhập vào cuộc sống riêng của Lê Hân vì hắn nhận ra bảo bối tính cách ôn hòa, trừ lần quyết tuyệt trong quá khứ, hắn chưa từng phản ứng quá khích một lần. Cho nên cứ từng chút một, từ từ sẽ đến.

Đảo mắt lại qua nửa tháng, cũng gần đến tết, các trường học đều cho nghỉ, Tiểu Nam cùng Tiểu Nhạc đều không phải người C nghị, Lê Hân quyết định cho quán đóng cửa sớm cho đến khi khai giảng lại.

Vừa mới cúp điện thoại, Uất Trì Diễm liền vào, lại đề nghị thêm một lần: “Hay là chuyển địa điểm đi.”

Lúc ở C thị hắn đã từng đề cập đến nhưng Lê Hân ngay lập tức phủ quyết, lúc này cũng tương tự nhưng hắn cũng không cố cưỡng ép, chỉ là một quán café mà thôi. Hắn bây giờ chỉ muốn đào hết tim gan cho người này, chỉ sợ đối phương không thèm đón nhận.

Giờ đến cấm địa như thư phòng của Uất Trì Diễm, nơi mà Uất Trì Giản không thể tùy tiện đi vào, đến Uất Trì Hi lại càng hiếm, giờ lại xuất hiện thêm một cái bàn cùng máy tính và một ít sách, chuyên chúc cho Lê Hân sử dụng.

Ban đầu cậu còn vì hai người ở cùng một nơi mà không được tự nhiên, sau lại bị sự phong phú thể loại sách ở đây mà quăng hết sau đầu.

“Trước uống thuốc đã.” Uất Trì Diễm bỏ cuốn sách trong tay thiếu niên ra, nhìn thấy trán cậu nhăn lại mà bật cười, “Bác sĩ Trầm không phải nói thuốc này chỉ cần uống nửa tháng là có thể ngừng sao?”, “Ngoan, nhịn một chút, ha.”

Lê Hân bộ dáng như chuẩn bị uống thuốc độc, tu một hơi, tuy cậu phải công nhận cái thứ đắng nghét này giúp cậu khỏe hơn thật, đầu cũng không đau, đi khám thì được báo tốc độ khép vết thương đang tốt. Cứ thế điều dưỡng thêm nửa năm là ổn, ngoài thuốc Đông Y cần uống thêm nửa tháng thì quan trọng là duy trì dinh dưỡng cùng một số loại thuốc khác hỗ trợ là ok.


Uất Trì Diễm nhanh tay đút thêm cho cậu viên socola. Cảm giác ngọt ngào trong miệng lan tỏa, chân mày đang nhăn lại cũng giãn ra, mà cậu hoàn toàn không biết lúc đưa lưỡi ngậm socola, ánh mắt người đứng cạnh cậu lại sâu thêm một tầng.

Bất quá Uất Trì Diễm dù có sắc tâm cũng không có sắc đảm, cái suy nghĩ cùng người kia ăn cùng miếng socola chỉ có thể tự mình tưởng tượng. Người này càng lúc càng giảm mức đề phòng với hắn, ngoài việc thỉnh thoảng vẫn sẽ ngẩn người, lộ ra biểu cảm thương tâm ra thì không khí giữa cả hai vẫn khá tốt. Cho nên hắn không dám làm ra hành động quá phận, sợ mất nhiều hơn được.

Áp chế tà niệm, Uất Trì Diễm đưa tay xoa đầu Lê Hân ── gần đây hắn rất thích dùng động tác này tỏ vẻ thân mật ── “Ngày mai là cuộc họp thường niên, muốn đi lộ mặt không?”

Cuộc họp này Uất Trì Hi cũng đã từng tham dự hai lần, tuy cậu không thích vì cảm thấy nó quá giả tạo, cậu sợ nếu mình lại đứng trước đám người đó, cậu sẽ nhớ lại bi kịch bị biến thành tấm mộc đời trước.

Nên cậu dứt khoát lắc đầu: “Không đi.”

Đây là đáp án trong dự kiến, Uất Trì Diễm cũng hiểu được lý do, mà chính hắn cũng không muốn người này lộ diện trước công chúng.

“Tốt, không đi thì không đi.” Lại đưa tay xoa cái đầu xù, thẳng đến lúc Lê Hân gạt ra, hắn mới không tiếp tục quấy phá cậu đọc sách.

Ánh nắng ban trưa chan hòa, bao phủ thư phong trong từng tầng ánh sáng, Uất Trì Diễm ngồi trên bàn xử lý công việc, ngẩng đầu là có thể thấy được Lê Hân. Còn cậu chăm chú đọc sách, thi thoảng lại đưa tay dụi dụi mắt, ánh mắt cũng đảo qua cái người đang nghiêm túc làm việc, lại ngẫu nhiên bốn mắt đụng nhau, vẫn là Lê Hân cụp mắt trước, nhưng lát sau cậu lại không nhịn được nhìn lén một chút.

Rốt cục là từ lúc nào mọi thứ lại trở nên quen thuộc đến thế?