Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 4

An Huệ Lan là một nữ nhân vô cùng may mắn, sinh ra trong một gia đình công nhân viên chức. Cha là một cán bộ nhỏ, gia cảnh thường thường bậc trung không lo cơm áo lại là con gái duy nhất trong nhà, từ tiểu học đã học đàn dương cầm, khuôn mặt bộ dạng cũng rất đẹp.

Thời điểm trung học cùng Dư Hải Thiên học cùng một trường, Dư Hải Thiên là nhân vật nổi tiếng trong trường, mà An Huệ Lan mới vào trường, bộ dạng xinh đẹp liền thành hoa hậu giảng đường, lại bởi vì biết đàn dương cầm nên được học sinh trong trường coi là công chúa đàn dương cầm.

Dư Hải Thiên thành thục sớm đến lợi hại, phỏng chừng lúc ấy chỉ là muốn cùng hoa hậu giảng đường vui vẻ một chút, không nghĩ là vui vẻ ra một mạng người.

Lúc ấy, nếu An Huệ Lan đem việc mang thai nói ra, ngay lập tức sẽ có một cái kết quả – nhận một khoản tiền đền bù nạo thai. Bất quá, An Huệ Lan thực thông minh a, cô nàng cư nhiên im lặng mà dấu diếm, đem đứa nhỏ sinh ra.

Ôm đứa nhỏ ngăn Dư Hải Thiên ở cổng trường học, nhìn đứa bé, người cha lúc ấy – Dư Hải Thiên trợn tròn mắt.

An Huệ Lan may mắn chỗ ở chỗ, Dư Hải Thiên đối với đứa bé này rất hợp ý, yêu thích không buông tay, coi như tâm can bảo bối, hợp ý đến không thể nào nhẫn tâm để đứa nhỏ này trở thành con riêng, vì muốn làm một ba ba tốt, hắn kiên quyết không từ bỏ, chịu áp lực từ Dư gia, bị ba hắn lấy dây lưng đánh nửa tháng đều không xuống được giường, đem An Huệ Lan cưới vào nhà.

An Huệ Lan chim sẻ biến phượng hoàng, mẫu bằng tử quý, ở thành T trở thành Dư gia thiếu phu nhân.

Quả thực làm sáng mắt một đám người mắt cẩu, người cả thành phố kinh hách rớt cằm.

Dư Hải Thiên a Dư Hải Thiên, cậu như thế nào không rõ nói a, cậu nếu sớm nói mình muốn một đứa con trai như vậy, ta đã sớm để khuê nữ nhà của ta đi tới cửa nhà cậu nhanh nhẹn múa thoát y, con gái của ta mỗi người đều xinh đẹp như tiên nữ, còn mua một tặng hai.

Dư Hải Thiên làm ra việc này, những nhà có con gái thiếu chút nữa hộc máu.

Liền như vậy đến khi Dư Lãng được năm tuổi, thời điểm lúc ấy sinh ra y, Dư Hải Thiên tuổi còn nhỏ, chỉ có mười lăm tuổi, An Huệ Lan lại càng nhỏ chỉ mới mười bốn tuổi. Căn bản không đủ tuổi để đăng kí kết hôn. Nói là kết hôn kì thật không có giấy tờ pháp lý chẳng qua là bày tiệc rượu mà thôi.

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, đinh ninh nhận định An Huệ Lan đã là con dâu Dư gia, nhưng là trên danh nghĩa pháp luật, An Huệ Lan cũng không có danh phận, Dư Lãng hiện tại cũng vẫn là con riêng.

Dư Lãng nghĩ nghĩ, nếu như mình không có bị xe tông đến choáng váng, y nhớ rõ năm ấy An Huệ Lan cùng Dư Hải Thiên đi đăng ký là khi y tám tuổi.

Nghĩ đến chính mình năm tám tuổi từ con riêng biến thành con trong giá thú, Dư Lãng thiếu chút nữa hộc máu. Ai thích biến thành con trong giá thú, y làm con riêng tám năm thoải mái lắm, ít nhất cũng không lo ra ngoài đường thì bị xe đâm chết, uống nước bị nghẹn chết, đi tiểu chết đuối tại bồn cầu.

Làm con trong giá thú mười mấy năm a, y hiểu được trọn vẹn sự xung sướng và bi ai của vị thái tử gia đáng thương. Thời điểm y xem Khang Hi đại đế, y cảm thấy y so với tên thái tử xui xẻo kia còn đáng thương hơn cả vạn lần. Những đứa em trai kia ngay cả một lần cũng không có quỳ xuông trước mặt y. Y không chỉ không được hưởng phúc của cái tên thái tử xui xẻo kia, kết cục so với hắn còn thảm hơn, ngay cả mạng cũng không còn.

Y rất biết ơn người lái xe tải đụng vào y kia, lập tức đem mình đụng trở về hồi nhỏ, hiện tại y hoàn toàn có thể thay đổi vận mệnh đen đủi của mình, y kiên quyết không thể đem mình trở thành con trong giá thú. Aiii, ta nếu sớm biết rằng có thể trọng sinh, từ một năm trước liền đi nhảy lầu rồi.


Dư Lãng cúi đầu nhỏ, có chút ai oán, nếu là y lại trọng sinh một lần thì tốt rồi, y kiên quyết không đầu thai tại nhà này.

Dư Hải Thiên rất thương yêu Dư Lãng, ít nhất ở mặt ngoài Dư Lãng chính là tâm can tiểu bảo bối của hắn,so với việc là tâm can tiểu bảo bối do An Huệ Lan sinh ra khác xa đến mức đại bác cũng bắn không tới.

Đương nhiên đối với sự nhận định ở trên, Dư Lãng chỉ có hai chữ —— thối lắm, bất quá một câu cuối cùng là thật, An Huệ Lan trong tâm Dư Hải Thiên quả thật không có địa vị gì, chính là làm nữ nhân Dư Hải Thiên sở hữu, cô ta ở trong lòng Dư Hải Thiên địa vị không cao, so ra điều duy nhất của ả với nữ nhân khác mạnh hơn chính là thân phận Dư gia nữ chủ nhân.

Nhưng là, An Huệ Lan bây giờ còn không chính thức là Dư gia nữ chủ nhân.

Dư Lãng nghiến răng nhìn, Dư Hải Thiên khiến An Huệ Lan nở mày nở mặt, âu cũng đúng, cái này gọi là mẫu bằng tử quý, công tử chi thuẫn.

Dư Hải Thiên cau mày tỏ vẻ khó chịu, lạnh lùng liếc mắt nhìn An Huệ Lan một cái, thản nhiên nói: “Lần sau không cần để con ăn loại thức ăn này.”

Hắn ghét bỏ nhìn bát sữa cháo rau chân vịt trắng lại ngọt ngọt: “Sẽ ảnh hưởng khẩu vị cục cưng.”

Ngươi muội ( một câu chửi), cục cưng a, lấy chỉ số thông minh hai mươi mốt tuổi của Dư Lãng, nghe người khác gọi mình là cục cưng khiến y muốn phát điên lên, y luôn luôn gọi người khác là cục cưng, mặc kệ là tiểu tâm can trong miệng y hay là cục cưng trong miệng Dư Hải Thiên, y đều cảm thấy mình mau điên.

Phải biết đời trước đến khi mười tuổi, cái lão hỗn đản Dư Hải Thiên này vẫn luôn gọi mình là cục cưng đâu.

Dư Lãng trên đùi Dư Hải Thiên xoay xoay eo nhỏ của mình, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định dùng phương pháp mềm dẻo, dùng âm thanh non nớt của trẻ con khiến chính y nổi da gà mà nãi thanh nãi khí nói: “Ba ba, con không cần ba gọi con là cục cưng a, con đã muốn trưởng thành.”

Trời ạ, thanh âm phát ra từ miệng mình có thể làm cho Dư Lãng phát điên, vì cái gì khi y sống lại, yêu cầu đầu tiên lại là một câu không nguyên nhân như vậy? Thanh âm này, rất có tổn hại thanh danh nhị thế tổ không chuyện ác nào không làm của y.

—— đại trượng phu chính là co được dãn được.

Dư Lãng thử tìm lại giọng của chính mình, cố gắng làm nũng.

Dư Hải Thiên nghe một tiếng gọi ba ba nghe đến thật sướng, bộ dáng Dư Lãng nghẹn khuất khiến hắn càng thích, tiểu tử, con cho là ngậm miệng không thèm nói là được hả, lão tử liền có cách cho ngươi nói nha, muốn cùng lão tử đấu, ngươi còn non lắm, bất quá, con của hắn rốt cuộc sinh hờn dỗi cái gì a, từ buổi sáng liền không thích hợp a.

Chẳng lẽ là đến kỳ phản nghịch? Thao —— so với hắn còn trưởng thành sớm hơn. Thời kì phản nghịch của hắn là lúc 13 tuổi, hành vi biểu hiện chính là ngoạn nữ nhân, hậu quả chính là sinh ra một cục bột trắng trẻo này.


Chẳng lẽ con trai của mình di chứng, không phải tìm tiểu bạn gái, mà là gây sức ép đến lão cha là mình.

Dư Hải Thiên cầm thìa, đem cháo hải sản của mình nhét vào trong miệng con trai, nhìn con cố bạnh quai hàm: “Được rồi, kia về sau ba ba kêu cục cưng ngoan tốt lắm.”

Lang, con mẹ nó ông đổi thang mà không đổi thuốc a, Dư Lãng dùng sức nhấm nuốt cháo hải sản trong miệng chính mình, cắn chết ông, lão Vương bát đản a.

“Hải Thiên…” An Huệ Lan nói xen vào: “Anh đừng đút cơm như vậy, con  đã năm tuổi, còn tùy hứng như vậy.”

“Con của tôi có chỗ nào tùy hứng, cô xem con tự lấy chiếc đũa, rất ngoan nha.” Dư Hải Thiên dùng khăn lau miệng cho con, nhìn con của hắn, tay nhỏ bé mập mạp cố gắng cầm một chiếc đũa khắc hình hoa, ngay trên bánh bao, đâm ra một cái động, lại một cái động……..

Tôi đây là đang phát tiết buồn bực trong lòng a, miễn cho nhịn không được nằm úp sấp đến trên cổ ông cắn đứt yết hầu của ông, Dư Lãng cảm thấy chính mình mau nhịn không được.

“Đến cục cưng, hướng về phía này đâm, đâm thêm vài cái vào bánh bao này liền thành hai nửa, đến lúc đó nhà chúng ta hai người mỗi người một nửa, cố lên a cục cưng, thắng lợi ngay tại trước mắt.” Dư Hải Thiên thần thái sáng láng, một bên chỉ huy, một ngón tay chỉ vào bánh bao trong chén đĩa: “Cục cưng nhìn chuẩn, chính là nơi này, ô ô, ba ba thật không có nuôi không con, con ăn cái bánh bao còn biết phân ba ba một nửa, ba ba quá cảm động.”

An Huệ Lan: “…”

Dư Lãng: “…”

Phi, cái lão lưu manh này tự mình đa tình, có phải hay không trêu chọc nhiều con gái như vậy, tình cảm từ nhỏ liền cho rằng mình là mặt trời còn những người khác là vệ tinh chuyển động quanh ông. Không có vệ tinh ông liền không sáng lạn như vậy.

Hôm nay ta sẽ nói cho ông biết, loại ý tưởng này của ông dù một lần, hai lần hay ba lần đều là vô nghĩa mà thôi, sẽ không có kết quả đâu.

Nghĩ đến việc ông nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, trưởng thành lại giúp tôi cứu vãn mặt mũi, mỗi ngày làm một chuyện tốt giúp ông một phen, sửa lại đầu óc cho ông, thức tỉnh lòng tự tin cho ông, tránh cho có một ngày nó bành trướng không chịu nổi.

Ông không cần cảm tạ tôi, ai bảo tôi là người tốt có lương tâm, đây là một kỳ tích cỡ lớn a, ông này một cái cây cổ thụ, vậy mà có thể sinh ra tôi một bông hoa của tổ quốc.

Nhờ lão hỗn đản dẫn đường, chính mình trưởng thành như vậy, thật sự là rất không dễ dàng, Dư Lãng thật sâu tự hào một phen.

Bỗng nhiên, Dư Lãng nghe thấy vài tiếng cười xấu xa, một giây, Dư Hải Thiên mới vừa đề phòng, còn chưa kịp phản ứng, chiếc đũa trong tay Dư Lãng dùng sức một chút, chén đĩa phát ra một trận thanh âm chói tai, cái bánh bao kia bị đâm nát, trên không trung tạo thành một hình pa-ra-bôn tao nhã, hướng về phía An Huệ Lan bên cạnh bay qua, “ba” một tiếng, ngay tại gương mặt được trang điểm tinh xảo, dừng ở trên đầu An Huệ Lan, tí tách, vài giọt nước, theo cái trán trắng nõn của An Huệ Lan chảy xuống.

Dư Hải Thiên đem tay che ở trước mặt chính mình vuốt xuống dưới, —— hắn vừa rồi cho rằng con của hắn có phải gây sức ép lão tử là hắn nên tay mắt lanh lẹ liền đem mặt mình che lại ——, không nghĩ tới con của hắn thay đổi chọn người gây sức ép, gây sức ép xong ba y, sửa thành gây sức ép mẹ y, hoặc là vốn định gây sức ép hắn, bởi vì độ chính xác không đủ, ném tới trên người mẹ y?

“Cục cưng a, xem ra thật sự không thể để cho con cùng Dung gia tiểu nhi tử cùng nhau chơi đùa.” Dư Hải Thiên đỡ lấy trán mình.

Dư Lãng khanh khách vui vẻ, tại trong ngực Dư Hải Thiên cười lăn lộn: “Ba ba, người mau nhìn, mụ mụ thật buồn cười a.”

Đỉnh đầu một cái bánh bao? Vẫn là bị thịt băm cùng nước thịt tưới hết lên mặt? Dư Hải Thiên vô pháp lý giải thẩm mỹ của con hắn, bất quá… An Huệ Lan bộ dáng quả thật rất chọc cười.

“Cục cưng, mẹ con cũng không cảm thấy mình coi được.” Dư Hải Thiên khóe miệng ẩn ẩn có chút ý cười, đem Dư Lãng ôm đến trên đầu gối của mình, kéo cái mông nhỏ của con trai,hai người cười thành một đoàn.