Tô Dư càng có ý tránh né Thành Thư điện, thì trong lòng Hạ Lan Tử Hành càng tối tăm.
Nàng có thể không chịu ở lại...nhưng nàng không thể ngăn hắn đi gặp nàng!
Dù sao vết thương vẫn còn chưa khỏi, hoàng đế lần đầu đi thăm nàng vừa vặn bắt gặp nàng thay thuốc, vết thương lúc này đã không thể nhìn ra một chút máu bầm trên da thịt trắng tuyết nữa, một mảnh cũng không còn. Hắn vừa mới liếc nhìn, Tô Dư đã nhanh nhẹn đưa tay kéo màng giường xuống, hoàn toàn ngăn cách hắn.
"..."_ Hoàng đế im lặng nhìn màng giường trước mặt một hồi, không khách khí đưa tay đẩy ra _" Ngươi ngăn cản cái gì, ngăn cản nữa liền cho ngươi hồi Thành Thư điện."
"..."_ Tô Dư nhịn không được vì chính mình thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, có chút bất mãn _" Xưa có Hán Thánh Đế (*) nhìn lén mỹ nhân tắm rửa cũng còn thôi, dầu gì cũng có thể nói "lòng yêu cái đẹp mọi người đều có", nhưng bệ hạ xem thần thϊế͙p͙ thay thuốc thì có cái gì đẹp chứ?"
" Ngươi cứ như vậy tự nhận mình không phải mỹ nhân à?"_ Hoàng đế khiêu mi phản bác, suy tư một chút lại tự bác bỏ ý của mình_"Cũng được... là mỹ nhân chứ không phải yêu phi hại nước."
Tựa hồ rất cẩn thận, nói một câu cũng sợ làm nàng không vui.
Tô Dư "Xuy" một tiếng bật cười, Chiết Chi thay xong thuốc cho nàng rồi lui sang một bên, nàng liền đứng dậy tự mặc quần áo. Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh nàng, ý cười ở khoé miệng ngày càng rõ, không nói lời nào ngưng mắt nhìn nàng.
Tô Dư liền không nhịn được cúi đầu nhìn bản thân, hỏi:"... Làm sao vậy?"
" Ưm..."_ Hoàng đế suy tư _" Gan thật lớn, dám đem trẫm so với Hán Thánh Đế sao?"
Tô Dư nghe vậy mới ý thức được chính mình vừa rồi đã đùa giỡn cái gì, lập tức có chút khẩn trưởng, cắn môi hối hận nhận lỗi:" Thần thϊế͙p͙ không có ý này..."
Hoàng đế nhạt nhìn nàng:" Vậy ngươi có ý gì?"
"..."_ Tô Dư sợ hãi dò xét hắn, nhưng cuối cùng vẫn không có ý nhận tội. Lặng yên một lát liền đổi chủ đề _" Nghe nói hôm qua đã bắt được một hoạn quan muốn tự sát, hôm nay thế nào rồi?"
" Vẫn đang thẩm tra."_ Hoàng đế cười một tiếng _" Ngươi cũng không cần quan tâm, Cung chính tư sẽ sắp xếp tốt."_ Tô Dư nhẹ gật đầu, hoàng đế lại nói _" Ngày cũng bắt đầu nóng rồi, chuẩn bị đến Ngô Tuân nghỉ hè thôi."
" Nga..."_ Tô Dư khó tránh khỏi có chút thất thần. Hai năm trước, việc này hoàn toàn không quan hệ gì đến nàng. Năm ngoái không nóng lắm, trong cung cũng không đi nghỉ hè; nhưng năm kia thì...hoàng đế tất nhiên không mang nàng theo, mặc kệ trong cung nóng thế nào nàng cũng chỉ có thể chịu đựng. Thậm chí lúc đó nàng còn nghĩ, cả đời này mùa hè của mình cũng chỉ có thể trôi qua như thế.
Vậy mà hôm nay, hoàng đế lại chính miệng hỏi nàng:" Ngươi muốn ở đâu?"
Thần sắc không chút để ý, nhưng lời nói lại phá lệ ân cần quan tâm. Tô Dư mấp máy môi, cười yếu ớt:" Thần thϊế͙p͙ năm ấy vào phủ Thái tử cũng mới đến có 1 lần, đối với chỗ đó cũng không quen thuộc lắm, đành phiền Từ đại nhân an bài vậy."
_______________________________________
Nhưng trước khi ý chỉ đi hành cung Ngô Tuân được hạ xuống, thì chuyện bỏ thuốc đã tra được kết quả. Chuyện này huyên náo cũng không nhỏ, một đám tần phi đều tập trung tại Trường Thu cung, Tô Dư cũng không thể không đi một chuyến.
Bước vào Tiêu Phòng điện, nhìn hoạn quan bị Cung chính tư thẩm đến một thân máu đen trong lòng Tô Dư liền run một trận, bình ổn lại khí tức mới vững bước tiến vào cửa điện, hướng Giai Du Phu Nhân khẽ chào, ngắn gọn một tiếng "Phu Nhân" rồi ngồi xuống.
Diệp Phi tất nhiên cũng đến, nhưng chỉ lẳng lặng ngồi một bên, đối với bên ngoài hoàn toàn hờ hững. Khắp nơi đều im lặng, Giai Du Phu Nhân liếc nhanh Tô Dư, ân cần hỏi thăm:" Không biết thương thế Sung Nghi thế nào rồi?"
" Cũng không có gì đáng ngại."_ Tô Dư bộ dạng quy củ mỉm cười, đạm mạc trả lời _" Nhờ bệ hạ chiếu cố, cũng không để lại bệnh căn gì."
" Không sao thì tốt."_ Giai Du Phu Nhân mỉm cười nói _" Ngươi không sao, bản cung mới có thể mở miệng nói ra yêu cầu quá đáng này."
Yêu cầu quá đáng? Tô Dư hơi ngẩn ra, nghiêng đầu hỏi nàng ta:" Không biết nương nương có chuyện gì?"
" Lục Tài Tử cùng Sung Nghi không vừa mắt đã lâu."_ Giai Du Phu Nhân cúi đầu nói _" Liên tục nhiều lần bất kính với Sung Nghi, thậm chí từng nháo đến Nguyệt Vi cung, chuyện này chư vị tỷ muội ngồi đây chắc cũng biết."_ Nàng ta nhìn một vòng mọi người trong điện, lời nói dừng lại một chút, cho đến khi tầm mắt trở lại trên người Tô Dư, mới nói tiếp _" Bất quá bản cung vẫn muốn cầu Sung Nghi tha cho nàng 1 mạng. Dù sao cũng là người vừa mới mất con, đau xót quá mức nên mới phạm phải sai lầm như vậy. Vì vậy xin Sung Nghi võng khai nhất diện (**), đi đến chỗ bệ hạ năn nỉ một chút...tha cho nàng lần này đi."
Giai Du Phu Nhân nói vô cùng ôn hòa, trong lời nói đều có ý khẩn cầu, nhưng lại hoàn toàn không có liên hệ gì đến Diệp Cảnh Thu. Tô Dư nghe vậy liền cảm thấy không ổn trong lòng, nhất thời nhìn nàng ta không nói. Giai Du Phu Nhân nhìn về phía hoạn quan kia:" Đây là hoạn quan vài ngày trước đã động tay chân trong dược của Sung Nghi, Cung chính tư đã thẩm tra hắn, cuối cùng biết được là do Lục Tài Tử sai sử."_ Khẽ thở dài một tiếng, Giai Du Phu Nhân cúi đầu vuốt vòng ngọc trên tay _"Bản cung biết đây là lỗi lầm lớn, không nên cầu xin Sung Nghi, nhưng vẫn hi vọng Sung Nghi có thiện tâm. Việc này...đại khái phải là Sung Nghi mở lời cùng bệ hạ mới được."
Nếu không đáp ứng không phải nàng lòng dạ độc ác sao. Tô Dư trong lòng cười lạnh, một bên nghi hoặc tại sao Giai Du Phu Nhân còn chưa kéo Diệp Cảnh Thu xuống nước một bên bình tĩnh ứng phó:" Thần thϊế͙p͙ còn cảm thấy kỳ quái, không biết ai là người xuống tay. Lục Tài Tử..."_ Tự định giá cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía xa xa _" Ngược lại nhìn không ra Tài Tử nương tử có bãn lãnh như vậy, có thể vươn tay đến Thành Thư điện của bệ hạ a."
" Sung Nghi nương nương..."_ Lúc Lục Tài Tử nghe thấy Giai Du Phu Nhân nói vậy liền kinh sợ không thôi, cho đến khi Tô Dư mở miệng, nàng ta mới hồi thần lại, sững sờ trong giây lát rồi cuống quít quỳ sụp xuống, thất kinh giải thích _" Thần thϊế͙p͙ oan uổng...tuy thần thϊế͙p͙ cùng nương nương không vừa mắt đã lâu...nhưng cũng không dám hại nương nương, lại càng...càng không dám sắp xếp nhãn tuyến bên người bệ hạ..."_ Sau khi giải thích một phen, Lục Tài Tử liền ngưng lại 1 hồi, lo sợ tự định giá trong chớp mắt, sau đó dập đầu hướng Giai Du Phu Nhân nói _" Thần thϊế͙p͙ tự biết bệ hạ vì Sung Nghi nương nương mà chán ghét thần thϊế͙p͙, sao dám làm ra chuyện như vậy chứ..Hẳn là...hẳn là..Sung Nghi nương nương không muốn rời khỏi Thành Thư điện, xảy ra chuyện liền đổ lên đầu thần thϊế͙p͙..."
Chỉ một câu nói, đã hoàn toàn bức Tô Dư đang do dự có nên vì nàng ta nói một hai câu hay không phải cười lạnh một tiếng, Tô Dư liếc nhanh nàng ta, lãnh đạm nói:" Tài Tử nương tử thật khéo miệng."
Tất cả phi tần đang ngồi đều cảm thấy: Lục thị này quả thực ngại mạng mình quá dài.
Một khắc sau hoàng đế liền tiến Trường Thu cung, không khí trong điện lúc này cũng đang cứng lại. Giờ khắc này, cho dù ai cũng nhìn ra, Tô Dư cùng Giai Du Phu Nhân đang đánh cờ với nhau. Hai người đều duy trì nụ cười trên môi, cùng đánh thái cực đẩy đi những lời nói của đối phương, trong ngữ khí nhu hòa đều mang chút mỉa mai, đều muốn bức đối phương phải thất nghi trước.
Một người từng là chủ mẫu, một người đang ở Trường Thu cung. Người ngoài đều biết chính mình không nên xen miệng vào, đều tự giác trầm mặc không nói.
Ngay cả Diệp Cảnh Thu cũng không nói nửa câu.
Cuối cùng cũng đợi được hoàng đế đến. Trước mặt hoàng đế, hai người dù sao cũng tự biết chừng mực. Giai Du Phu Nhân mặt không đổi sắc, lấy một phen lý do thoái thác kia, đoan trang hiền lành nói Tô Dư tha cho Lục Tài Tử, hoàng đế cũng rất tự nhiên nhìn về phía Tô Dư, chờ quyết định của nàng.
Cách đó không xa Lục Tài Tử đã gần như muốn khóc. Bất luận lúc trước có bất hòa thế nào, thì lần này nàng ta thật sự bị oan. Đáng tiếc, Tô Dư vốn định nói một hai câu vì nàng ta, nhưng sau khi nghe một phen lời nói vừa rồi.......Tô Dư liền cảm thấy, nếu mình biện hộ vì nàng ta, hai năm qua bị người ta khi dễ quả thật xứng đáng.
Nhưng cũng không biết nên mở lời thế nào. Tần phi trong cung chính là tâm tư có độc ác đến đâu, thì trước mặt hoàng đế cũng phải giả bộ thiện lương hào phóng. Nếu trước mặt hoàng đế nàng mở miệng yêu cầu nghiêm trị Lục thị, không chỉ làm cho hoàng đế bất mãn, mà còn khiến dư luận sau này của hậu cung...không thể không nhắc đến.
Hạ Lan Tử Hành đánh giá sắc mặt của Tô Dư, muốn từ 1 phần thần sắc trong đó đoán ra tâm tư của nàng. Vừa quan sát vừa tự định giá, Hạ Lan Tử Hành cho dù nhất thời nhìn không thấu, nhưng cũng đoán ra được nàng khó chịu như vậy là vì không có ý mở miệng cầu tình cho Lục thị -- cần gì khó xử như vậy, nói thẳng là được mà; chần chừ như thế, xem ra là muốn nghiêm trị Lục thị nhưng lại sợ mình mất hứng rồi.
Trong lòng cười khẽ, hoàng đế quay đầu liếc nhanh Lục thị, lạnh lùng nói:" Lúc trước ngươi đập bể đồ, đi Nguyệt Vi cung tìm phiền toái cũng còn thôi, hôm nay lại còn làm ra chuyện như vậy..."_ Tầm mắt lại đảo qua Tô Dư 1 cái, tiếp tục nói _" Truyền chỉ xuống, phế vị Tài Tử Lục thị, biếm vào lãnh cung."
Tĩnh mịch.
Lục thị trở thành tần phi đầu tiên bị biếm vào lãnh cung, mà nguyên nhân bị biếm....là vì nàng ta muốn mưu hại chính thê bị biếm làm thϊế͙p͙ đầu tiên của Đại Yến.
Nên nói một câu thiên đạo luân hồi hay thán một câu thế sự vô thường đây?
Không ai để ý đến lời giải thích của Lục thị, cũng ít người làm ra vẻ đồng tình với nàng ta, việc này liền cứ như vậy kết thúc, tất cả tần phi đều thi lễ cáo lui. Hoàng đế nhìn Tô Dư ăn mặc đơn mạc, cười nói "Không sợ nhiễm lạnh sao?" rồi phân phó cung nhân lấy một chiếc áo choàng mỏng khoác lên cho nàng.
Sau đó..tiện thể ôm nàng ra khỏi điện.
Hoàng đế tự mình phát lạc Lục thị, khiến Tô Dư thực thở phào nhẹ nhõm. Vừa ra khỏi Trường Thu cung, hoàng đế mới liếc nàng nói:" Thấy Lục Tài Tử không vừa mắt cũng không chịu nói, muốn giả bộ rộng lượng lại thấy trái lương tâm, có phải không?"
" Cái gì?"_ Tô Dư khẽ giật mình, có chút không hiểu nhìn hoàng đế trước mặt.
Hoàng đế dừng bước lại, quay người chắn trước mặt nàng, suy nghĩ nói:"Là không muốn làm kẻ ác, hay sợ trẫm thấy ngươi lòng dạ rắn rết?"
" Ta..."_ Tô Dư khựng lại, lo sợ nhìn nụ cười của hoàng đế.
" Nếu là không muốn làm kẻ ác....trẫm hiểu, chuyện năm đó oan uổng ngươi, khiến lục cung vì chuyện này nổi lên thành kiến với ngươi, việc này coi như trẫm nợ ngươi, cho nên thay ngươi làm kẻ ác vậy."_Hoàng đế thảnh thơi nói _" Còn nếu sợ trẫm cảm thấy ngươi lòng dạ rắn rết..."_ Hoàng đế cong khoé miệng, khoát tay nói _" Dù sao lần này trẫm cũng nhìn ra ngươi căn bản không muốn tha cho nàng, lần sau cũng không cần giả bộ rộng lượng đâu, có việc gì cứ nói thẳng là được."
Đều nói gần vua như gần cọp, tuy nhìn người trước mặt không có ý trách phạt, nhưng bị đế vương nhìn thấu tâm tư cũng là một chuyện khiến người khác dễ chột dạ. Hơi chần chừ, Tô Dư cúi đầu phúc thân nói:" Thần thϊế͙p͙ vốn cũng không định so đo với Lục thị, nhưng nàng quả thực quá đáng..."
" Ta biết."_ Hoàng đế cười nói, đưa tay nâng nàng lên _"Cho dù ngươi muốn cùng nàng so đo, trẫm cũng rất vui lòng thay ngươi làm kẻ ác."
Sau đó lại cùng sóng vai bước đi, Tô Dư vừa có chút thấp thỏm về phần thiên vị không phân trắng đen này, vừa tự định giá xem việc vừa rồi là tốt hay xấu. Lại càng không biết vì nguyên nhân gì, có thể khiến Giai Du Phu Nhân bỏ qua một cơ hội đả kích Diệp Cảnh Thu như vậy.
(*) Hán Thành Đế: tên thật là Lưu Ngao, hoàng đế thứ 12 của nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông cai trị từ năm 33 TCN - 7 TCN, tổng cộng 26 năm. Hán Thành Đế bị đánh giá là hôn quân trong lịch sử nhà Hán, ham mê tửu sắc, hoan ɖâʍ vô đạo, không lo triều chính.
Nguồn: Wikipedia
(**) Võng khai nhất diện: lưới mở một mặt, ban đầu thành ngữ này còn được gọi là "Võng khai tam diện" (lưới mở 3 mặt) được dùng để chỉ tấm lòng nhân hậu, khoan dung, độ lượng của một người thông qua việc cho người khác 1 lối thoát, hoặc cho họ có 1 cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình. (Câu này dựa trên 1 điển cố, do rất dài nên mình không tiện viết, nếu các bạn muốn tìm hiểu thì search google nha)