Tiết Trung thu hôm nay, vạn nhà ngàn hộ kinh thành bắn pháo tề minh, không khí vui mừng tràn ngập, khắp nơi là cảnh tượng náo nhiệt. Bình thường trên đường phố kinh thành phồn hoa chen chúc, hôm nay lại chỉ có lác đác vài người đi đường, hơn nữa phần lớn đều là cảnh tượng vội vội vàng vàng về nhà đón Tết. Hàng quán bên đường cũng thu dọn sớm, lão bà hài tử vẫn đợi bọn họ quay về ăn cơm đoàn viên nữa.
Bởi vì rời xa chiến tranh các quốc gia, Trung thu này toàn bộ Đại Ân vẫn như cũ đèn đuốc như sao, một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
Trong hoàng cung Đại Ân cũng sáng như ban ngày, một khung cảnh vui mừng, chỉ là so với đêm Trung thu năm trước yên tĩnh hơn nhiều, không còn cảnh tượng xa hoa ca vũ thái bình như trước.
Nguyên nhân chính là Ân đế không thích quá nhiều người tụ lại trong hoàng cung, làm phiền lạc thú người nhà bọn họ đoàn tụ, vì vậy Ân đế huỷ bỏ phong tục dạ yến Trung thu mời văn võ bá quan, bảo các đại thần từng người về nhà đoàn tụ.
Ân đế sai người bày một tiểu yến ở Ngự Hoa Viên, chỉ mời người nhà tham gia, thực ra cũng là gia yến bình thường, Ân đế cho rằng cùng người nhà tụ tập bên nhau ăn cơm đoàn viên mới là ý nghĩa thật sự của tiết Trung thu.
Gia yến trong hoàng cung được bày ở bên cạnh hồ trong Ngự Hoa Viên, giáp với Hoa Quế Viên, gió lạnh phe phẩy, hương đan quế bay trong gió, ngẩng đầu liền nhìn thấy vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, ánh trăng thanh lãnh nhu hoà, chiếu khắp chúng sinh.
Nhóm người hầu bày bàn thờ lớn bên hồ dùng để bái trăng, trên bàn thờ đặt các loại cống phẩm bánh trung thu, dưa hấu, táo, nho, người trong hoàng thất đêm Trung thu cần thành tâm bái trăng xong mới có thể ăn tiệc, dân gian cũng có phong tục Trung thu bái trăng.
Trong ngực Ân đế ôm Tiểu Báo tử, dẫn mọi người cùng bái trăng xong thì sôi nổi ngồi xuống. Lục La và Hồng Thường dẫn một nhóm cung nữ thay phiên bày đồ ăn, bận chạy ngược chạy xuôi.
Trăng sáng trên không trung, gió mát đùa giỡn người (?), một ngày có ý thơ như thế, làm sao có thể chỉ có ăn đâu, vì vậy trước lúc gia yến bắt đầu, mỗi người đều để lộ một tay nghề, coi như là tiêu khiển một phen.
Đặc biệt là biểu diễn kết hợp đàn cổ của Thượng Quan Tử Ngọc và múa của Tần Phi Yến càng khiến người khen không dứt miệng, vỗ tay không ngừng. Đàn cổ trong tay Thượng Quan Tử Ngọc là danh cầm truyền thế Ân đế hao hết tâm tư vì y tìm kiếm — Lục Khỉ Cầm, cộng thêm cầm nghệ cao siêu của y, tiếng đàn đánh ra liền như dư âm văng vẳng, ba ngày không dứt.
Tần Phi Yến phụ hoạ cho tiếng đàn của Thượng Quan Tử Ngọc bắt đầu nhẹ nhàng múa, dáng người uyển chuyển và điệu múa mềm mại như tiên tử trong cung trăng, phiêu nhược kinh hồng, uyển nhược du long ( ).
Tới Tiểu Báo tử đều xem ngây người, ngồi trong lòng phụ hoàng bé quơ tay múa chân, trong miệng còn kêu “y nha y nha”, dường như đang gọi “cha, cô cô.”
Tiêu Phóng Hạc và Cao Thắng cũng được Ân đế mời tới tham gia gia yến hoàng thất, trong lòng không khỏi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, Ân đế bảo bọn họ thả lỏng, nơi đây đều là người trong nhà, còn cười nói vì hai người, hắn còn làm Nguyệt Lão cơ mà.
Tiêu, Cao hai người nhớ tới sự việc hai ngày trước, không nhịn được co rút khoé miệng, trên mặt cũng có một tia xấu hổ.
Tiểu Báo tử nhìn thấy điểm tâm trên bàn bèn với tay thịt mum múp đi lấy, nhưng mà khoảng cách có chút xa, cánh tay nhỏ của bé quá ngắn, không với được. Tiểu Báo tử có chút uỷ khuất, chu miệng nhỏ quay đầu nhìn phụ hoàng bé.
Ân đế vươn tay nắm lấy tay beo béo của bé, từ trong đĩa hoa quả chọn ra vài quả kim quất không to cho bé chơi, dù sao vỏ quất dày, nhóc con cũng không cắn được.
Ở giữa bàn bày hai bình hoa quế nhưỡng, Thượng Quan Tử Ngọc thu đàn cổ đi tới ngồi cạnh Ân đế, vừa nhìn thấy rượu này, sắc mặt lập tức đen đi mấy phần, không quan tâm thế nào, y tối nay tuyệt đối sẽ không lại uống hoa quế nhưỡng gì này nữa.
Ân đế nhìn sắc mặt y thì biết y đang nghĩ cái gì, lại gần thấp giọng cười bên tai y: “Lần trước Tử Ngọc không phải còn đòi Trẫm uống rượu sao? Tối nay Tử Ngọc có thể uống thoải mái.”
Thượng Quan Tử Ngọc phẫn nộ liếc nhìn hắn, đoạt lấy Tiểu Báo tử từ trong tay hắn, lạnh lẽo nói: “Tiểu Báo tử có ta chăm sóc rồi, Bệ Hạ đêm nay thoải mái uống đi, không say không về nha.” Nói xong, khoé miệng còn cong lên nhiễm ý cười.
Ân đế nhìn ngẩn người, không nghĩ tới Tử Ngọc của hắn bắt đầu giận cũng đáng yêu như thế, tiểu yêu tinh mê người này, xem ra hắn phải trọng chấn phu cương rồi, đợi tối nay quay về liền thu thập y!
Hoa quế nhưỡng ngọt ngào, tinh khiết và thơm, thưởng thức cung đình chỉ có đồ ăn đẹp đẽ, mọi người vừa uống rượu vừa nói cười, bầu không khí rất náo nhiệt vui sướng.
Hôm nay nhóm đại trù chính của Ngự Thiện Phòng lấy ra bản lĩnh nhà mình làm ra từng món thức ăn đặt trên bàn, chỉ ngửi mùi hương, nhìn màu sắc đồ ăn là đã khiến người thèm ứa nước miếng.
Lục La và Hồng Thường ở một bên nhìn nhóm cung nữ bưng đồ ăn, vừa vội vàng báo tên đồ ăn, nghe không các tên các món ăn cũng không phải thứ người bình thường có thể ăn. Ví dụ giống như cái gì mà bạch đào tứ bảo, bánh bột lọc, tôm chiên xù, kim ti xíu mại, bánh cuốn phật thủ, cá viên chua ngọt, ngự phiến đậu xanh, cháo tổ yến đường phèn vân vân…., đây đều là món đặc biệt làm cho Hoàng đế ăn, quy cách không phải cao bình thường!
Đồ ăn đại trù của Ngự Thiện Phòng làm hương vị đương nhiên là không bắt bẻ, mọi người uống hoa quế nhưỡng ăn đồ ăn, trong lòng vô cùng thoải mái. Chỉ có điều bọn họ đều phạm vào một sai lầm nhỏ, chính là không coi hoa quế nhưỡng thành rượu, chỉ coi là thức uống bình thường.
Mọi người cười nói chia sẻ uống hai bình rượu kia, lượng rượu một bình không tính ít, tới cuối cùng trong bình không còn sót lại một giọt rượu nào.
Ngay từ đầu mọi người không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy hoa quế nhưỡng này thuần ngọt, hương vị rất độc đáo, tới Trương Đạo Tử không thích uống rượu cũng không nhịn được uống nhiều thêm vài chung.
Có điều, khoảng một lát sau, mọi người đều cảm thấy không thích hợp, có loại cảm giác xoay mòng mòng, đầu nặng chân nhẹ, trừ Ân đế, Bách Lý Hiên còn có Thượng Quan Tử Ngọc, những người khác rõ ràng đều uống say.
Thượng Quan Tử Ngọc liếc nhìn Ân đế một bên cười vân đạm phong khinh, có chút cạn lời, người này rõ ràng biết hoa quế nhưỡng có tác dụng chậm cực lớn cũng không lên tiếng nhắc nhở mọi người, y vốn định muốn nói lại bị Bệ Hạ chặn lại bằng một đũa đồ ăn lấp kín miệng. Kì thực, Bệ Hạ đôi khi có thú vui khá ác.
Mọi người đều say thành như vậy, gia yến cũng gần kết thúc, Ân đế phái người lần lượt đưa mọi người đi đường không quá vững an toàn về nơi ở của từng người.
Liễu Tịch ợ một cái, giống như con bạch tuộc dính lên người Bách Lý Hiên, khuôn mặt nhỏ bởi vì say rượu đỏ bừng, Bách Lý Hiên không nhịn được nuốt nước miếng, ôm người rời đi.
Trương Đạo Tử đỡ Thượng Quan Mặc, y uống không nhiều, vì vậy lúc này chỉ là hơi say, trước khi rời đi, y liếc nhìn Ân đế một cái, ánh mắt hiểu rõ hết thảy kia khiến Ân đế không nhịn được có chút chột dạ nho nhỏ.
Tiêu Phóng Hạc đi đường có chút lơ mơ kéo lấy góc áo của Cao Thắng, đối phương thế mà vẫn kêu muốn uống rượu, say tới bò không dậy được, còn cứ luôn miệng nói “Hắn không say, hắn không say”.
Tiêu Phóng Hạc tay chân rụng rời cũng không ngăn nổi hắn, cuối cùng Ân đế thật sự không nhìn nổi bèn bảo vài thị vệ tới nâng kiệu đưa Cao đại nhân về, lúc này mới đưa “tôn đại Phật” này mời ra ngoài.
Tửu lượng Tần Phi Yến thật ra không tồi, tuy rằng cũng có chút đầu váng mắt hoa, có điều nhìn bề ngoài không khác so với bình thường, sau khi cáo từ hai người Đế Hậu thì được hai thị nữ nâng nàng hồi cung.
Người đều đưa đi rồi, trong lòng Ân đế thở nhẹ một hơi, quay đầu nói với Thượng Quan Tử Ngọc: “Tử Ngọc, chúng ta cũng trở về đi, Trẫm bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút váng.” Nói xong còn vươn tay xoa xoa trán, chẳng lẽ hắn cũng uống say?
Thượng Quan Tử Ngọc ôm Tiểu Báo tử đã ngủ say, đưa vai mình cho hắn dựa vào, nhàn nhạt nói: “Tí nữa bảo Hồng Thường pha cho Bệ Hạ ly nước mật ong uống, có thể giải rượu.” Lần này thật sự là không say không về.
“Ừ.” Ân đế một đường choáng váng dựa vào vai Hoàng hậu nhà mình trở về cung, ở góc độ đối phương không nhìn thấy lặng lẽ cong khoé môi.
_______________________________________
“Uyển nhược du long” – đường cong thân thể mềm mại như rồng bay lên không
=> đều là chỉ mĩ nhân yểu điệu ôn nhu