Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 64

Trong lòng mấy người Ân đế cũng hiểu rõ, bọn họ vừa nãy nói chuyện không cố kỵ chút nào, lại không cố tình che giấu, trong lòng mọi người nhất định đều có điều nghi ngờ, nếu đã tới bước này, bọn họ cũng không cần thiết phải che giấu tiếp nữa.


“Triệu thị vệ, là chúng ta!” Bách Lý Hiên cười nói với Triệu Vũ.
Triệu Vũ liền nhìn thấy Bách Lý đại tướng quân vốn nên trong hoàng cung cự nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn như thế này, hắn liều mạng dụi mắt, hoài nghi có phải sắc trời quá tối, hắn hoa mắt rồi hay không?


Bất quá còn chưa đợi hắn tỉnh lại, những người khác phía sau đều dồn dập quỳ xuống hô hoán “Vạn tuế”. Lúc này, ánh trăng từ trong tầng mây chiếu xuống dưới, chiếu sáng toàn bộ khe núi. Triệu Vũ lần này hoàn toàn thấy rõ đứng trước mặt là người nào.


“Bệ Hạ!” Triệu Vũ “thình thịch” một tiếng quỳ xuống, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, đỏ rồi lại trắng, hắn thật sự không phải đang nằm mơ?


Vì để nghiệm chứng một chút, Triệu Vũ giơ tay nhéo mạnh một cái lên đùi mình, đau tới giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Thấy 4 người trước mặt đang cười nhìn hắn, Triệu Vũ lần này thật sự xác định bản thân không phải đang mơ. Khó trách lần trước hắn cảm thấy 4 người này không phải người bình thường, tuy rằng dịch dung qua nhưng cỗ khí chất trên người không thể lừa người.


Ân đế xua tay bảo mọi người đứng dậy, hiện giờ bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, không phải lúc bàn về lễ tiết quần thần.
“Triệu thị vệ, chúng ta hiện giờ còn bao nhiêu người?” Ân đế hỏi.


Triệu Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc trước bọn họ cự nhiên bỏ Hoàng đế Bệ Hạ lại một mình, may mà Bệ Hạ không xảy ra chuyện gì lớn, nếu không hắn chẳng phải trở thành tội nhân thiên cổ? Muôn lần chết cũng không thể thoái thác tội của mình.


“Lúc trước khi đánh nhau, thiệt mất vài huynh đệ, hiện giờ cộng thêm vài vị cô nương nhảy múa, chúng ta cũng tổng cộng chỉ có 30 người.” Triệu Vũ nghĩ tới vài huynh đệ tốt chết đi, cảm xúc có chút trầm thấp. Mụ nội Tư Mã Dạ, lần sau đừng để lão tử bắt được, nếu không nhất định phải chỉnh chết hắn!


Ân đế vươn tay sờ cằm, hơi nhíu mày trầm tư một lát, nói với mọi người: “Chúng ta không lại trì hoãn đi tiếp nữa, nhất định phải thừa dịp trời còn chưa sáng đi xuống núi, chúng ta không hiểu được thương thế Tư Mã Dạ cụ thể như thế nào, nhỡ đâu hắn xảy ra chuyện gì, Việt quốc toàn lực tới đuổi chúng ta, tới lúc đó chúng ta rất khó trốn thoát.”


“Cẩn tuân thánh dụ của Bệ Hạ.”
“Ấy, ngươi đừng động!” Triệu Vũ vừa muốn đứng dậy lại nghe thấy một tiếng quát nhẹ, hắn giương mắt lên nhìn thấy Liễu đại ngự y đang lăng lăng nhìn thẳng hắn, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ như điên, nhìn tới hắn một trận tóc gáy.


“Ngươi đừng động, nhất định đừng động” Liễu Tịch cẩn thẩn nói, rón ra rón rén đi tới bên Triệu Vũ, tầm mắt vẫn nhìn thẳng trên cánh tay Triệu Vũ.


Mọi người đều không hiểu ra sao, thuận theo tầm mắt Liễu Tịch nhìn qua liền nhìn thấy con nhện lông đậm màu đang thuận theo một cánh tay của Triệu Vũ bò lên, bò được một lúc liền dừng lại.


Triệu Vũ thấy những người khác đều là biểu tình hoàng sợ cũng không nhịn được cứng cổ chậm rãi quay mặt qua liền nhìn thấy một con nhện lớn bằng bàn tay đang bò trên cánh tay hắn, nửa người hắn ngay tức khắc cứng đờ, mồ hôi lạnh thi nhau tuôn ra.


“Thị vệ trưởng, ngươi nhất định đừng động, con nhện này có độc.” Một tiểu thị vệ bên cạnh ngại Triệu Vũ chưa đủ khẩn trương còn đổ thêm dầu vào lửa.


Triệu Vũ trừng mắt nhìn tiểu thị vệ này, dùng ánh mắt cầu cứu hướng về Liễu Tịch, trong miệng hít khí lạnh, sợ con nhện kia không vui cắn một ngụm xuống tay hắn, hắn không muốn giao mạng uổng phí ở đây.


Bất đồng với không khí khẩn trương của mọi người, Liễu Tịch nhìn con nhện kia, trong mắt đều phát sáng, từ trong ngực móc ra một ống trúc rỗng, nhẹ tay nhẹ chân bước về phía Triệu Vũ.


Con nhện kia vẫn không nhúc nhích nằm trên y phục Triệu Vũ, cũng không biết đánh chủ ý gì, Liễu Tịch thò tới, thừa dịp con nhện kia chưa chuẩn bị, đầu ống trúc trong tay lật ngược hướng xuống dưới trực tiếp đậy trên thân con nhện, cổ tay vừa xoay, con nhện kia liền rơi vào trong ống trúc, ngay sau đó, miệng ống trúc liền bị một miếng vải đậy chặt chẽ lại.


Nhện độc bị thu thập, Triệu Vũ cuối cùng thở nhẹ một hơi, nửa người hắn đều sắp chết lặng, chỗ này thật sự quá tà rồi!


“Liễu đại ngự y, ngài muốn con nhện này làm gì, loại độc vật này nên thấy một lần đập chết một lần mới đúng.” Triệu Vũ thấy Liễu Tịch đựng con nhện vào trong ống trúc giống như bảo bối, có chút khó hiểu.


Liễu Tịch lắc ống trúc, cười tủm tỉm nói: “Đây thế nhưng là bảo bối khó cầu đấy, các ngươi biết đây là nhện gì không?”
Mọi người lắc đầu, không phải chỉ là con nhện lông xấu hoắc à?


“Không phải vậy.” Liễu Tịch vươn một ngón tay lắc lắc “Đây gọi là Huyệt cư lang chu, hàng năm sinh sống ở sào huyệt dưới mặt đất, độc tính cực mạnh, một giọt nọc độc có thể giết một con trâu đấy, không biết bao nhiêu người muốn có, thiên kim khó cầu!”


Liễu Tịch nói nghiêm trang, người khác ngược lại không nhịn được co rút khoé miệng, đồng thời vươn ngón tay cái, không hổ là độc y đại nhân!
Bách Lý Hiên đỡ trán, vỗ xuống bả vai Liễu Tịch “Được rồi, canh giờ không nhiều nữa, chúng ta mau xuống núi đi.”


Bóng đêm mông lung, trong núi rừng hiện lên đám sương mỏng, vẫn may sắc trời tối nay khá tốt, ánh trăng tương đối sáng, đoàn người nương theo ánh trăng tìm đường xuống núi.


Ân đế nắm chặt tay Thượng Quan Tử Ngọc đi giữa đội ngũ, thường thường liếc nhìn mặt Tử Ngọc, mấy ngày này mọi người đều sống không tốt, mặt Tử Ngọc đều đã không còn huyết sắc, đợi quay về hoàng cung nhất định phải bồi bổ thân mình y cho tốt.


Thượng Quan Tử Ngọc trái lại không cảm thấy vất vả, trong lòng y lúc này là vui sướng cùng nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, trải qua sinh ly tử biệt lúc trước, nội tâm đau đớn lúc sau, y hiện tại chỉ nghĩ, chỉ cần có thể ở cùng với Bệ Hạ, bất luận làm gì y cũng sẽ không thấy vất vả.


Lên núi dễ xuống núi khó, đoàn người dựa gần ẩn nấp dưới bóng đêm, sờ soạng tiến lên trong rừng cây rậm rạp.
“Ai, đói quá.” Liễu Tịch vừa đi vừa xoa bụng mình, mặt nhỏ héo héo “Đợi tiểu gia ta trở về kinh thành nhất định phải ăn toàn bộ tửu lâu kinh thành!”


Bách Lý Hiên cầm một quả dại nhét vào miệng y, lấp kín cái miệng ồn ào của y.
“Ta sao giống như nhìn thấy ánh lửa?”
Triệu Vũ đi ở sau cùng, thời khắc chú ý động tĩnh xung quanh, vô tình xoay đầu một cái liền nhìn thấy địa phương cách bọn họ khá xa dường như có ánh lửa hiện lên.


Mọi người nghe thấy liền dừng lại, Bách Lý Hiên nhảy lên cục đá bên cạnh dõi mắt trông về phía xa, đem nội lực tập trung vào phần mắt. Bỗng nhiên mặt biến sắc nói: “Không tốt, người Việt quốc đuổi tới, cách chúng ta chỉ một đỉnh núi.”


Mọi người đại kinh thất sắc, Ân đế nắm chặt tay Tử Ngọc, sắc mặt lạnh lùng nói: “Chúng ta phải gia tăng bước chân, nhất định phải tới dưới chân núi trước khi bọn chúng tìm ra chúng ta, chỉ có xuống núi chúng ta mới có cơ hội thoát khỏi bọn chúng.”


Việc này không nên chậm trễ, đoàn người cũng không quan tâm mệt mỏi gia tăng bước chân chạy vội xuống núi. Mặt sau có truy binh đuổi tới, đám người chỉ có thể đi không ngừng chân, không dám nghỉ tạm một chút nào, chỉ nghĩ mau chóng tới chân núi.


“Tử Ngọc, có mệt không? Kiên trì tiếp một chút” Ân đế nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tử Ngọc, tâm như đao cắt, bỗng nhiên cảm thấy bản thận thực sự là một hoàng đế vô năng thất bại tới cực điểm, cự nhiên liên tiếp làm Tử Ngọc theo hắn chịu khổ.


Thượng Quan Tử Ngọc vừa nhìn sắc mặt hắn liền biết người này đang nghĩ cái gì, nhéo nhéo lòng bàn tay đối phương, cười lắc đầu “Bệ Hạ, ta có thể kiên trì tiếp, không cần quá coi thường ta!”


Ân đế hiếm khi gặp biểu tình nghịch ngợm như thế của Tử Ngọc, không khỏi sững sờ một chút, khoé miệng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, kéo tay người ta nhẹ nhẹ lắc lắc, mím môi khẽ cười, ừm, Tử Ngọc là giỏi nhất!te


Mọi người bên cạnh nhìn thấy bộ dạng Đế Hậu hai người ấm áp ngọt ngào, cảm xúc khẩn trương cả một đường cũng được giảm bớt rất nhiều, không cần biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ít nhất mọi người đều tụ ở bên nhau, bọn họ nhất định có thể bình an trở về đất Đại Ân!


Liễu Tịch thấy mọi người đều sắp kiệt sức, vươn tay sờ soạng trong ngực, móc ra một bình nhỏ, đổ ra vài viên thuốc màu đỏ phân cho mọi người, nói là có thể nhanh chóng bổ sung nguyên khí, kiện cường thân thể.


Mọi người uống thuốc xong, quả nhiên không qua bao lâu sau liền cảm thấy thân thể phát nóng, tinh thần dồi dào hơn rất nhiều, hai chân giẫm trên đường núi cũng trở nên vững chắc hơn đều không nhịn được khen Liễu Tịch không hổ là thần y, Liễu Tịch giỏi quá.


Triệu Vũ trêu nghẹo y nói: “Trên người Liễu đại ngự y giống như rương bách bảo, muốn thuốc gì, vươn tay móc cái liền ra, thật thần kì nha.”
Liễu Tịch cười hì hì gãi đầu mình, mọi người cũng đều không nhịn được cười ra tiếng.


Đang lúc thời điểm không khí mọi người hoà hợp, Bách Lý Hiên bỗng dưng làm cái thủ thế im lặng, mọi người lập tức dừng tiếng cười, mặt mày khẩn trương nhìn Bách Lý Hiên, sẽ không phải là truy binh Việt quốc đã đuổi tới rồi đi.
“Các ngươi nghe, hình như có tiếng nước”


Bách Lý Hiên híp mắt cẩn thận nghe ngóng, mọi người cũng nửa tin nửa ngờ dựng lỗ tai lên nghe, trong một mảnh rừng núi yên tĩnh quả nhiên ẩn ẩn có tiếng dòng nước chậm rãi vang lên, dường như cách bọn họ không xa.


“Dưới núi có sông thì nhất định sẽ có thuyền qua, chúng ta được cứu rồi!” Liễu Tịch hưng phấn kêu lên, hoan hô chạy như bay xuống núi.


Tinh thần mọi người chấn động, quay đầu liếc nhìn ánh lửa sau lưng, vội vàng tăng bước chân bước xuống núi, lúc này sắc trời đã gần tờ mờ sáng, ánh sáng trong rừng cây cũng dần dần sáng lên, tiếng chim thanh thuý dễ nghe quanh quẩn trong núi rừng.


Đoàn người chậm rãi từng bước bước theo tiếng dòng nước, cuối cùng lúc trời sáng chạy tới chân núi liền thấy một con sông rộng lớn cách đó không xa, càng khiến mọi người kinh ngạc là, bên bờ sông cự nhiên có một con thuyền lớn đậu đó, giống như là đang đợi bọn họ vậy.


“Ngọc nhi.” Một nam tử cả người mặc áo bào đen xuất hiện trước mặt mọi người.