Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 35

Ân đế hiếu kì hỏi y "Xin chỉ giáo?"


Thượng Quan Tử Ngọc cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói "Ong mật muốn tìm đến hoa thì phải dựa vào mùi hương của phấn hoa, Bách hoa đồ cho dù có họa thật tới đâu thì ong mật cũng khoogn có khả năng "thấy được", sở dĩ Bách hoa đồ của Già La có thế đưa tới ong mật là vì nàng đã mài nhỏ phấn hoa bỏ vào trong thuốc màu, ong mật ngửi được hương vị phấn hoa tự nhiên sẽ bay đến đậu trên hoa nàng vẽ."


"Ta đoán là nàng dùng cách này để qua mặt mọi người nên liền làm theo, thả chút mật ong vào trong thuốc màu, hương vị của mật ong lấn át hương vị của phấn hoa cho nên mấy con ong mật kia mới buông tha cho bức họa của nàng ta, ngược lại bay đến bức họa của ta." Thượng Quan Tử Ngọc thản nhiên nói.


"Nguyên lai là như vậy a." Ân đế bật cười "Khó trách Già La dùng loại ánh mắt kia nhìn ngươi, Trẫm còn tưởng rằng nàng ta coi trọng ngươi, hại Trẫm ghen tị một hồi."


"Nàng ta còn chưa biết được ta đã nhìn ra huyền cơ trong bức họa của nàng, còn tưởng rằng bức họa của ta thật sự thần kỳ có thể đưa tới ong mật." Thượng Quan Tử Ngọc cười nói.
"Tử Ngọc đúng là thông minh nhất." Ân đế thâ thủ vỗ nhè nhẹ mặt y, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.


"Ngày mai văn đấu là thi phương diện gì?" Thượng Quan Tử Ngọc hỏi.


"Âm luật cùng thư pháp, còn có vũ đạo." Ân đế nói xong liền bồi thêm "Văn đấu ngày mai Trẫm đã tìm được người rất tốt, Tử Ngọc không thể tham gia, hiện tại ngươi đang mang thai, không thể quá mức dụng tâm vất vả, Tử Ngọc vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi đi."


Thượng Quan Tử Ngọc thầm buồn cười, hiện tại Bệ hạ càng ngày càng giống lão nhân, la lý dong dài, bất quá lời này y cũng không dám nói ra miệng, chỉ có thể nghiêm túc gật đầu nói "Ta nghe lời Bệ hạ, Đại Ân không phải chỉ có một mình Tử Ngọc, vẫn là nên dành cơ hội cho những người khác phát huy tài năng, ta chỉ muốn cùng Bệ hạ đứng ngoài xem là được."


Ân đế thấy y lần này nghe lời như vậy, vừa lòng cười.
Hôm sau, Thượng Quan Tử Ngọc lấy thân phận Hoàng hậu Đại Ân, cùng Ân đế dám sát thi đấu, không tham gia bất kì môn thi nào nữa.


Các sứ thần thấy y không tham gia cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng hôm nay thi đấu bọn họ nhất định sẽ thắng. Lại không nghĩ rằng bọn họ không phải là đối thủ của Thượng Quan Tử Ngọc, nhưng ngay sau đó lại đến một Tiêu Phóng Hạc.


Tiêu Phóng Hạc cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, giành chiến thắng trong trận đấu âm luật cùng thư pháp, về phần vũ đạo, hắn thật sự là hữu tâm vô lực, vẫn là giao cho người khác đi thôi.


Vì lần thi đấu này mà Ân đế đã phái người đi tìm nữ tử giỏi ca múa khắp cả nước, trải qua mấy lần chọn lựa, cuối cùng chọn ra được vài vũ nữ. Trong số những vũ nữ đó có một nữ tử tên là Tần Phi Yến rất lợi hại, nàng rất giỏi ca múa, thân thể thon gầy nhẹ nhàng, nghe nói là "Chưởng thượng vũ".


Tần Phi Yến này xuất thân bần hàn, vì để mẫu thân mắc bệnh nặng được chữa bệnh nên bất đắc dĩ phải đi diễn xiếc ở đầu đường, bởi vì nàng tư sắc xuất chúng, thân hình xinh đẹp, từng bị bọn đăng đồ tử khinh bạc, trùng hợp lúc ấy Bách Lý Hiên đi ngang qua đánh cho đám du côn kia bỏ chạy mới giải vây cho nàng.


Hai người từ đó trở thành tri kỷ, Tần Phi Yến mới đầu đối bách Lý Hiên rất có tâm tư thiếu nữ, nhưng sau này phát hiện Bách Lý Hiên đã sớm có người trong lòng, nàng là một nữ tử rộng rãi ngay thẳng liền buông tay cho đoạn tình cảm kia, nhận Bách Lý Hiên làm nghĩa huynh.


Bách Lý Hiên giúp nàng trị khỏi bệnh cho mẫu thân, sau đó nói muốn đi kinh thành tìm người, sau này nghe nói Ân đế tứ phong hắn làm Đại Tướng quân, nàng cùng mẫu thân đều thật cao hứng.


Lại qua mấy tháng, Ân đế hạ chỉ toàn quốc lựa chọn vũ nữ ca múa giỏi, Tần Phi Yến muốn lên kinh tìm kiếm nghĩa huynh liền báo danh, từ nhỏ nàng đã khổ luyện vũ đạo, thêm vào bộ dáng thập phần uyển chuyển nên thực dễ dàng được tuyển vào hoàng cung tham gia lần thi đấu này.


Không có gì bất ngờ xảy ra, Tần Phi Yến nhẹ nhàng múa một điệu kinh diễm được mọi người tán thưởng, Đại Ân lại một lần nữa giành được thắng lợi, chỉ là từ đầu tới cuối nàng cũng không nhìn thấy Bách Lý Hiên.


Bách Lý Hiên lúc này đang vội vàng luyện võ để nghênh đón trận đấu võ ngày mai, hắn không có thời gian đi xem đấu, cũng không biết chuyện Tần Phi Yến tiến cung.


Sau khi văn đấu kết thúc, Tần Phi Yến bị lưu lại trong cung, đợi trận võ đấu ngày mai kết thúc, Ân đế sẽ thiết yến khoản đãi những người dự thi đã dành thắng lợi về cho Đại Ân, đối với những người dân thường này mà nói là vinh hạnh cực kỳ, cho nên ai cũng thành thành thật thật ở trong cung chờ dạ yến ngày mai.


Tần Phi Yến cùng vài vũ cơ được ai bài ngủ lại bên trong Lưu Ly Các, các nàng đều là nữ hài nhi của dân chúng bình thường, phi thường may mắn mới được tuyển vào hoàng cung, chỉ cảm thấy hoàng cung thật to lớn, thật đẹp, thật xa hoa.


Lưu Ly các rường cột chạm trổ, bên trong điện bài trí lịch sự, tao nhã lại xa hoa, mấy nữ hài tử lưu luyến nhìn khắp các ngóc ngách trong điện, mắt không chớp.


Một vũ nữ trong số đó tựa vào trên tháp thở dài nói "Khó trách trên đời này nhiều nũ nhân đều muốn vào trong cung trở thành phi tử của Hoàng thượng như vậy, trong cung sinh hoạt thật xa hoa, làm phi tử của Hoàng thượng mỗi ngày đều không cần làm gì cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý một bước lên trời, thật tốt!"


Một vũ nữ khác liếc mắt nhìn nàng, nhẹ bẫng nói "Ngươi đừng nằm mơ, liền tính Hoàng thượng muốn tuyển phi tử, cũng sẽ không tuyển loại người có xuất thân như chúng ta, huống chi Hoàng đế Đại Ân của chúng ta là một kẻ si tình, đối với Thượng Quuan Hoàng hậu thực sự chung tình."


"Hôm nay thời điểm ta khiêu vũ ở trên đại điện, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt vài lần, thiếu chút nữa liền quên bước chân, không nghĩ tới Bệ hạ trẻ tuổi như vậy, thật sự là phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, nếu hắn không phải Hoàng thượng thì chỉ sợ cũng sẽ có một đống lớn thiếu nữ muốn gả cho hắn." Một vũ nữ nhỏ giọng nói.


"Ta cũng thấy được, Bệ hạ quả thực rất anh tuấn, bất quá bộ dáng của Thượng Quan Hoàng hậu cũng rất đẹp a, ôn nhuận như ngọc, cao quý tuấn mỹ."
"Tóm lại, Bệ hạ cùng Hoàng hậu là tuyệt phối, không có bất luận kẻ nào có thể xen vào."


Tần Phi Yến nghe mấy nữ hài tử líu ríu nghị luận, nàng chỉ cười cười chứ không xen vào, lúc này mấy tiểu nha hoàn đã bưng cơm chiều vào đặt ở trên bàn.


Mấy cô nương trẻ tuổi lập tức quy cũ ngồi vào bàn, sau khi các nha hoàn để thức ăn xuống, nữ hài tử còn nói cảm tạ với bọn họ, hiện tại các nàng đang ở trong cung vẫn là có chút làm theo lễ nghi.


Sau khi Tần Phi Yến dùng cơm thì cảm thấy có chút buồn phiền nên rời khỏi Lưu Ly Các, theo hành lang gấp khúc khi giải sầu một chút.


Nàng cũng không biết phương hướng nên đành dựa vào một hướng chậm rãi đi tới trước, không biết như thế nào liền đi đến bên trong một tiểu hoa viên. Bên trong hoa viên cây cỏ tươi tốt còn phản phất mùi hương hoa mai, cách đó không xa còn có một xích đu treo giữa không trung.


Tần Phi Yến đang định đi đến bên xích đu ngồi, liền nghe thấy cách đó không xa có âm thanh ai đó đang nói chuyện, nghe kĩ thì hình như âm thanh kia đang hướng bên này đi tới, hơn nữa càng ngày càng gần.


Nàng không muốn bị người khác chú ý liền lắc mình trốn ở sau một thân cây cổ thụ. Buổi tối bên trong tiểu hoa viên ánh sáng không phải rất tốt, nàng trốn ở phía sau cây cổ thụ cũng sẽ không có ai chú ý.


Nàng vụиɠ ŧяộʍ nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai người đang sóng vai hướng bên này chậm rãi đi tới, nhìn vào phục sức trên người bọn họ, Tần Phi Yến liền biết hai người họ là ai.


Chỉ thấy hai người ngôn hành cử chỉ thân mật, cùng đi đến bên xích đu ngồi xuống, cách chỗ nàng đang trốn chỉ cách có vài bước.


Xuyên thấu qua ánh sáng của ánh trăng, Tần Phi Yến thấy rõ ràng diện mạo của hai người, quả nhiên giống như lời mấy vũ nữ nói, Đế Hậu hai người quả là tình cảm sâu đậm, là trời đất tạo nên.
"Bệ hạ, hôm nay cô nương múa dẫn đầu kia tên gọi là gì?"


Tần Phi Yến cả kinh, Thượng Quan Hoàng hậu như thế nào lại hỏi chuyện của nàng, trong lòng nàng có chút hốt hoảng, hô hấp liền trở nên có chút hỗn loạn.


Ân đế vừa định trả lời Thượng Quan Tử Ngọc, lại cảm giác ở gần đây có khí tức của người khác, võ công hắn không tệ, ngũ cảm tương đối nhạy bén, ngay lập tức liền đem Tử Ngọc ôm vào trong lòng, đứng lên quát lớn một tiếng "Ai ở nơi đó?Mau ra đây!"


Tần Phi Yến rất kinh ngạc, mồ hôi lạnh nhất thời toát ra, sao Hoàng thượng lại phát hiện nàng trốn ở đây? Rõ ràng nàng không có làm ra bất cứ động tĩnh nào.


Nếu đã bị phát hiện, Tần Phi Yến hít một hơi thật sâu chậm rãi đi ra từ phía sau cây cổ thụ, biểu tình thập phần trấn định hành lễ với hai người.
"Ngươi là ai?" Ân đế nhìn thấy chỉ là một cô nương trẻ tuổi không có võ công, chỉ là thoạt nhìn có chút quen mắt.


"Hồi bẩm Bệ hạ, nô tỳ là vũ cơ múa dẫn đầu trong cuôc thi vũ đạo hôm nay, tên là Tần Phi Yến. Nô tỳ chỉ là đi ra ngoài tản bộ không cẩn thận đi đến nơi này, sau đó lại nhìn thấy Bệ hạ cùng Hoàng hậu, nô tỳ nhất thời khẩn trương liền trốn phía sau cây cổ thụ, mong Bệ hạ thứ tội." Tần Phi Yến quỳ xuống dập đầu.


"Ngươi nói ngươi tên Tần Phi Yến? Như vậy ngươi có biết một người tên Bách Lý Hiên không?" Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc hỏi.
Tần Phi Yến nghe y nhắc tới Bách Lý Hiên, kinh ngạc ngẩng đầu nói "Bách Lý Hiên là nghĩa huynh của nô tỳ."


Thượng Quan Tử Ngọc vui mừng quá nỗi, tiến lên vài bước nâng nàng dậy nói "Muội muội đứng lên đi."
Lần này không chỉ là Tần Phi Yến mà ngay cả Ân đế cũng không hiểu ra sao. Muội muội? Tử Ngọc lúc nào có muội muội?


"Lúc trước Bách Lý đại ca có cùng ta nói qua hắn có nhận một nghĩa muội, bộ dạng rất đẹp, hơn nữa vũ kĩ siêu quần, ta còn nghĩ đến lúc nào mới có thể gặp được người, không nghĩ tới hôm nay đã gặp được." Thượng Quan Tử Ngọc cười nói với nàng "Bách Lý Hiên là đại ca ta, huynh ấy có nói qua trong ba người chúng ta thì ngươi nhỏ tuổi nhất, cho nên ngươi tự nhiên là muội muội của ta."


Sau khi Tần Phi Yến ngẩn người xong liền vừa mừng vừa sợ, Bách Lý đại ca không có nói qua với nàng chuyện này, không nghĩ tới nàng lại trở thành muội muội của Hoàng hậu.


Ân đế cũng thật cao hứng hai huynh muội bọn họ có thể gặp nhau, nói với hai người "Huynh muội các ngươi đi Vị Ương cung hảo hảo nói chuyện đi, Trẫm cho người gọi Bách Lý Hiên đến cho huynh muội các ngươi đoàn tụ."
"Đa tạ Bệ hạ."


Bách Lý Hiên vừa cùng Liễu Tịch dùng xong cơm chiều liền bị Ân đế tuyên đến Vị Ương cung. Hai người vừa tiến vào trong chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi đang cùng Đế Hậu hai người trò chuyện rất vui vẻ.
"Phi Yến?" Bách Lý Hiên kinh ngạc nói.


"Đại ca!" Tần Phi Yến chạy tới lập tức bổ nhào vào trong lòng Bách Lý Hiên, Bách Lý Hiên sửng sốt một chút, thân thủ vỗ vỗ lưng nàng tở vẻ an ủi.
Liễu Tịch bên cạnh oán hận hừ một tiếng, đưa mắt liếc Bách Lý Hiên sau đó xoay người chạy đi.